Một câu này lập tức khiến Lâm Trạch Diễn chết lặng, Lục Hàn Đông đây là muốn chống lưng cho Tử Hi?

Những chuyện ngoài sức tưởng tượng liên tiếp kéo đến làm gã không kịp trở tay. Đúng vào lúc này, ánh mắt gã rơi vào đứa bé đang được Hàn Nam Sơn ôm trên tay.

Đứa trẻ này hẳn là con của Tử Hi, nhưng nó lại giống Lục Bách Phàm y đúc…điều này làm Lâm Trạch Diễn nhớ đến cái thai đã chết kia của cô.

Gã biết, lúc cái thai được lấy ra đứa bé ấy vẫn còn sống. Là gã đã nói cho Tử Bạch Hoành, sau đó ông ta lén tìm người đưa đứa bé ấy đi, đưa đến một cô nhi viện cách Thành Đô rất xa, rồi mua chuộc người ở bệnh viện nói rằng đứa bé ấy đã chết.

Chỉ là, cho đến hiện tại gã đột nhiên có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ đứa bé đang ở cô nhi viện kia không phải là con của cô? Chuyện này đến cùng là như thế nào?

Lâm Trạch Diễn nhớ lại một hồi, lúc lấy lại ý thức thì mọi người đã quay lại buổi tiệc. Ngụy Dịch Quân nhìn người trước mặt, không chút khách khí nói: “Xin Lâm tổng về cho, chúng tôi còn phải tiếp tục ăn mừng!”

Lúc này, tại một căn phòng cao cấp của khách sạn.

Tử Minh Nguyệt sau khi được Cố Hề đỡ lên giường liền lịm đi, không hề hay biết Lâm Trạch Diễn vốn đã rời đi từ lúc nào.

Trong cơn mê mang, cô ta nhìn thấy hai bé gái khoảng chừng năm sáu tuổi đang chơi đùa vui vẻ với nhau.

Một bé gái xinh xắn đem chiếc vòng hoa vừa tết xong cài lên tóc cô bé ngồi cạnh mình. Nhìn người trước mặt, bé gái thích thú cười một cái: “Chị, chị đẹp quá!”

Đuôi mắt cô bé được tặng vòng hoa khẽ cong lên tạo thành một vòng cung đẹp mắt: “Cảm ơn em!"

Không biết từ lúc nào một người phụ nữ bất ngờ xuất hiện, bà ta giật lấy vòng hoa trên đầu cô bé kia, sau đó không chút nương tay tát cho cô một cái thật mạnh.

Người phụ nữ lớn giọng mắng: “Con nhãi thối, ai cho mày dụ dỗ con gái tao!”

Nói xong, bà ta không thèm liếc mắt nhìn cô bé kia một cái đã trực tiếp bế bé gái còn lại đi mất.

Vào lúc này, khung cảnh đột nhiên thay đổi. Tại một con đường nào đó, một người đàn ông và một người phụ nữ đang tranh cãi với nhau.

Thân thể người phụ nữ run lẩy bẩy, cố gắng dùng hai tay bịt chặt tai lại, sau đó nhất từng bước nặng nền về phía trước.

Trong lúc không ai để ý, có một bàn tay khẽ vung lên…

Rầm!

“Chị!!!” Tử Minh Nguyệt hét lớn, cả cơ thể ngồi bật dậy.

Cố Hề vốn đang dần thiếp đi bên cạnh đột nhiên bị tiếng hét này làm cho giật mình tỉnh giấc, lo lắng hỏi: “Minh Nguyệt, sao thế? Mơ thấy ác mộng sao?”

Trên trán Tử Minh Nguyệt rịn ra một tầng mồ hồi, cô ta vừa nhìn thấy…người đàn ông trong giấc mơ…đã đẩy chị gái của cô ta…

Sao có thể như thế được…cô ta vẫn luôn cho rằng chị gái cô ta vì chịu đả kích lớn nên mới muốn tự sát…người đàn ông đó…đã đẩy chị cô ta vào chiếc xe đang lao tới…



Thoáng chốc, thời gian đã trôi qua rất nhanh.

Cho đến tận ngày hôm nay, trên khắp các trang tin lớn nhỏ vẫn luôn là hình ảnh xoa hoa, lộng lẫy về đại hôn lễ giữa hai nhà Lâm - Tử.

Bên dưới các trang tin, cư dân mạng đều tỏ sự cảm thán và hâm mộ.

[Tử tiểu thư đúng là may mắn thật, có thể gặp được một người đàn ông ở độ tuổi đẹp nhất, người ấy cũng vừa vặn yêu cô ấy. Cứ như thế trãi qua mấy năm bên nhau.]

[Công chúa gặp hoàng tử là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra mà thôi!]

[Tôi nghĩ nhiều năm về sau cũng không có hôn lễ nào long trọng hơn hôn lễ này nữa đâu!!!]

[Đồng ý! Nếu không hai nhà Lục - Ngụy kết thông gia, bằng không sẽ không có bất kì ai khác có thể vượt qua đại hôn lễ của bọn họ!]

Bình luận này rất nhanh được đẩy lên đầu. Không ít người tỏ ra tò mò, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, e rằng đế quốc này sẽ nổi lên một đợt sống lớn.

Chỉ tiếc là Lục gia lẫn Ngụy gia đều không có con gái, muốn kết thông gia là chuyện không thể nào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play