Thời điểm Hàn Nam Sơn xuất hiện, Ngụy lão gia ra lệnh cho toàn bộ quân đội canh giữ rút lui.
Thật chất cũng không phải có chuyện gì quá lớn, chỉ là buổi tiệc này đã đến hồi kết. Cho bọn họ rút lui trước cũng là để tránh bị người khác chú ý quá nhiều.
Lâm Trạch Diễn một đường thuận lợi đi đến lại vừa đúng lúc nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi.
Gã nghe Tử Hi gọi người kia là “ba”, nhưng gã chưa từng gặp qua người đàn ông này. Rốt cuộc ông ta là ai?
Ngụy Thập đứng phía sau Lục Bách Phàm, ông làm quân nhân hơn nửa đời vậy mà khoảnh khắc nhìn thấy Hàn Nam Sơn cũng bị khí thế bức người của người kia làm cho sửng sốt mấy giây.
Hàn Nam Sơn không thừa nhận Lục Bách Phàm, điều này ông có chút không hiểu được: “Nếu ngay cả Bách Phàm cũng không đủ tư cách trở thành con rể của ông, vậy thì ai mới có thể khiến ông hài lòng đây?”
Gương mặt Hàn Nam Sơn vẫn lạnh lùng như cũ, ông chỉ vào người đàn ông nổi bật giữa đám đông, không chút khách khí nói: “Cậu ta có thể!”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía người đàn ông kia.
Đến khi Tử Hi nhìn rõ đối phương là ai liền bị dọa cho sợ chết khiếp, cô theo bản năng mở miệng gọi: “Louis?”
Louis vui vẻ cười một cái: “Xem ra em vẫn còn nhớ tên tôi!” nói xong hắn thản nhiên đi đến bên cạnh Hàn Nam Sơn: “Nghe nói ngài vừa mắt tôi, trùng hợp là tôi cũng đang theo đuổi con gái của ngài. Vậy bây giờ tôi có thể…gọi ngài một tiếng “ba” được không?”
Hàn Nam Sơn nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, xem như ngầm đồng ý với lời đề nghị kia.
“Đợi đã, nếu Hàn tổng không ngại, có thể xem xét tôi một chút được không?”
Trong không gian yên tĩnh, một giọng nói mạnh mẽ nhưng cũng đầy êm dịu vang lên khiến mọi người nhất thời sửng sốt.
Qua hồi lâu, một trận bàn tán liền âm thầm diễn ra, cô gái kia cũng quá có mặt mũi đi, Lục Bách Phàm thì không cần phải nói, bây giờ hết người này đến người khác đều muốn cưới cô làm vợ?
Ngay thời khắc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã lâu không gặp, tim Tử Hi nhất thời có chút đập loạn. Giọng nói điềm tĩnh trong trẻo này cùng với hình bóng ấy cô đã ghi nhớ đến tận cùng xương tuỷ: “Học trưởng Hạ…”
Hạ Du đi đến trước mặt Tử Hi, nhẹ nhàng mỉm cười: “Bạn nhỏ, đã lâu không gặp!”
Thời điểm lần nữa nghe được hai tiếng “bạn nhỏ” này đáy lòng Tử Hi dâng lên một trận xúc cảm mãnh liệt. Những năm tháng tươi đẹp đó, chỉ cần cô gặp khó khăn, người đàn ông này luôn xuất hiện, ở bên cạnh an ủi cô, động viên cô.
Lúc cô bị bạn bè ức hiếp, trốn ở khu vườn phía sau trường, anh nói:
“Bạn nhỏ, sao em lại ngồi một mình ở đây?”
Lúc cô bị thầy khiển trách vì điểm toán quá bé, anh nói:
“Bạn nhỏ, anh giúp em học toán!”
Lúc cô bị người khác mắng là sao chổi, không nên được sinh ra, anh nói:
“Bạn nhỏ, mỗi một sinh mệnh đều đáng được sống!”
Lúc cô bị mọi người cô lập, không ai chơi cùng, anh nói:
“Bạn nhỏ, anh làm bạn của em!”
Đến khi cô ở bên Lâm Trạch Diễn, hai tiếng “bạn nhỏ” này đã không còn nghe thấy nữa.
Hạ Du thấy cô mãi ngẩn người thì khẽ cười: “Bất ngờ đến thế cơ đấy!”
Thế nhưng người bất ngờ không chỉ có mỗi Tử Hi mà còn có…Lục Bách Phàm.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Du, đáy mắt Lục Bách Phàm xẹt qua một tia hoảng sợ khó nhìn thấy. Người đàn ông này so với năm đó dường như không có bất kì thay đổi gì, chỉ là khí chất đậm lên không ít.
“Tiểu Hi…chúng ta có thể quay lại như trước kia không?” giữa bầu không khí kẻ tranh người giành, một giọng nói mạnh mẽ khác không biết từ đâu lại vang lên.
Tử Hi: “!!!”
Lục Bách Phàm: “???” các người xem tôi là không khí phải không?
Louis: “???” ai lại dám tới giành bạn gái với ông đó?
Hạ Du: “…” còn chưa kịp tỏ tình.
Tất cả mọi người ở đây: “…” lại thêm một người nữa này!
Có lẽ đã quen với tình tiết này nên tất cả mọi người đều không cảm thấy quá bất ngờ. Chỉ là, thời điểm bọn họ nhìn thấy người kia, gương mặt nhất thời bị vẻ kinh hãi lấn át.