Cung Trạch lái xe đến trước cửa sau đó nói: "Chỗ này đã được quét dọn có thể vào ở luôn. Được rồi, hai đứa nhớ biết chừng mực một chút, đừng có làm quá…”

Quản lý Cung chưa nói hết câu đã thấy Lục Hàn Đông kéo Tử Hi chạy đi mất.

Sau khi vào nhà, Lục Hàng Đông liền dùng ánh mắt có thể xẹt qua tia lửa để nhìn cô: "Tịch Tử Hi tới đi, hôm nay tôi sẽ khiến bà không đứng nổi nữa!"

Tử Hi khinh bỉ liếc xéo một cái: "Hừ, đừng có xuất khẩu cuồng ngôn. Có giỏi thì tới đây!”

Ba tiếng trôi qua, đúng thật là không đứng nổi nữa...nhưng không phải cô mà là tên của nợ kia.

"Cờ mờ nờ, mới có hai tháng mà trình độ của bà lại tăng rồi à!?"

Lục Hàn Đông thở hổn hển nằm dài trên sàn luyện tập, bị Tử Hi hết lần này đến lần khác vật ngã: "Lần nữa, tôi không tin là sẽ thua tiếp! Đến đây chúng ta đấu lại!"

Nhìn dáng vẻ rầm rú của cậu ta, Tử Hi thật sự cạn lời, tên này thật sự muốn thắng cô đến điên rồi ngay cả mạng cũng không cần.

Vào lúc hai người đang định đánh tiếp trận nữa thì chuông cửa bất ngờ vang lên, mặt Lục Hàn Đông nhất thời đen như đích nồi: “Đi xem giúp tôi đi, tôi đi không nổi nữa.”

Tử Hi "hừ" lạnh một tiếng rồi ra ngoài bật máy giám sát, dù sao cậu ta cũng là ngôi sao lớn để đám nhà báo bắt được thì không phải chuyện tốt lành gì.

Kết quả...còn tệ hơn việc bị nhà báo bắt được.

Ngoài cửa, người đàn ông một thân đồ thể thao đơn giản, ngang hông còn có một cái đầu nho nhỏ đang chầm chậm ấn chuông.

Khoảng khắc cánh cửa mở ra, Tử Hi cảm thấy bản thân đã chết một nửa.

"S....ế.......p."

Lục Hàn Đông thấy cô đứng thừ người ở cửa thì gào thét: "Tịch Tử Hi, bà làm cái gì mà lâu thế! Nhanh lên, tôi đã nói là sẽ khiến bà không đi nổi nữa!”

Nghe xong câu này, thoáng cái vẻ mặt Lục Bách Phàm như bị nhuốm máu, không khí xung quanh cũng lạnh đi mấy phần.

Mãi không nghe tiếng trả lời, Lục Hàn Đông cố vát cái chân đã không còn chút sức lực của mình đi ra ngoài.

Vừa nhìn thấy hai người ở cửa, cả người cậu ta lập tức cứng đờ: "Anh, anh Hai!!! Tiểu Bảo???"

Mà Tử Hi sau khi nghe được một câu này liền hoàn toàn chết đi. Người anh trai trong truyền thuyết của Lục Hàn Đông thế mà lại chính là Lục Bách phàm!

“Đây là việc gấp mà cô nói?"

Giọng nói âm trầm như bị đè nén của Lục Bách Phàm khiến Tử Hi giật mình, cô sững sờ một lúc mới lắp bắp nói: "Tôi...tôi..."

Lục Hàn Đông cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó sai sai nhưng không nói được là sai ở chỗ nào, cuối cùng đành kéo cả ba người vào nhà.

Qua một lúc mọi chuyện rốt cuộc cũng được sáng tỏ, Lục Hàn Đông lúc này mới búng tay một cái, nói: “Hóa ra là vậy! Thảo nào Tiểu Bảo lại nhờ em tìm địa chỉ của Tử Hi."

"Tiểu Bảo nhờ ông?"

"Đúng thế!”

Ban đầu Tử Hi vốn đã có chút nghi ngờ, nhưng một lúc sau Lục Bách Phàm đến nên cô chỉ đơn giản nghĩ anh có việc bận rồi để Tiểu Bảo ở lại trước.

Bảo sao từ lúc gặp Lục Hàn Đông đến giờ Tiểu Bảo chỉ im lặng ngồi trong lòng cô, thằng bé chính là sợ sẽ bị cô phát hiện chuyện này sau đó liền ghét bỏ mà không quan tâm thằng bé nữa.

"Hai người quen nhau?" Lục Bách Phàm bất ngờ lên tiếng hỏi.

Tử Hi định mở miệng trả lời thì cái của nợ kia đã nói trước:

"Chuyện là thế này, lúc ở nước ngoài em vì muốn yên tĩnh nên đã chọn đi dạo bên một bờ sông ít người, không may lại bị một đám cướp chặn đường, bọn chúng có trang bị vũ trang mà em lại không mang theo vệ sĩ. Lúc ấy chỉ có mỗi con nhóc này đi qua, em còn nghĩ là xong rồi...ai ngờ cô ấy một cước đá bay đám người đó, làm nữ hùng cứu mỹ nam!"

Nói tới đây cậu ta dường như chưa thỏa mãn cười ha hả kể tiếp:

"Anh không biết đâu, con nhóc này lúc đó trong tơi tả hết sứ, chỗ ở cũng không có. Sau đó thì bọn em quen nhau, em còn kể cho cô ấy về anh và Tiểu Bảo nữa nhưng lại không có hình của hai người, lúc đó anh biết Tử Hi nói gì không..."

Linh tính mách bảo đại họa sắp ập đến, Tử Hi nhanh tay nhét một miếng trái cây khô to đùng vào miệng Lục Hàn Đông: “Ặc, Sếp Đại Nhân anh đừng nghe tên này nói bậy, tôi không có nói gì hết!"

Lục Bách Phàm nhìn cô một cái, cũng không hỏi nữa.

Tử Hi để hai anh em họ Lục ở lại tâm sự còn mình cùng Tiểu Bảo vào phòng khách xem phim.

Qua thêm hai mươi phút, Lục Bách Phàm đứng dậy đi về phía phòng khách.

Màng hình lớn lúc này đã tối đen, Tử Hi cùng Tiểu Bảo đang ngủ đến chảy nước dãi trên sofa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái nhỏ say sưa ôm một thân trắng mềm ngủ đến ngon lành, trái tim Lục Bách Phàm như có gió xuân thổi qua, vừa ấm áp lại mềm mại đến lạ kì.

Anh nghiêng người dùng một tay bế Tử Hi lên, tay còn lại ôm Tiểu Bảo nhẹ nhàng rời khỏi.

Mà Lục Hàn Đông sau khi nhìn thấy cảnh tượng này liền không khỏi khiếp sợ: " Đệch! Không lẽ những gì Vịt thối kia nói sẽ thành sự thật!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play