Lâm Trạch Diễn mặc trên mình bộ lễ phục được cắt mai tỉ mỉ, ánh mắt chờ đợi nhìn về chiếc rèm cửa sắp được kéo ra trước mặt.
Một bàn tay thon dài xinh đẹp khẽ vén rèm lên, Tử Minh Nguyệt trong chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi xuất hiện.
Chiếc váy cưới được đính kim cương xa hoa mà lộng lẫy, đẹp đến kinh diễm lòng người. Mỗi một chi tiết trên chiếc váy cưới này đều được thêu tay và đính kết thủ công, ngay đến loại vải cũng là chất liệu đắt đỏ nhất.
Lâm Trạch Diễn nhìn người trước mặt, dịu dàng nói: “Minh Nguyệt, em rất đẹp!”
Tử Minh Nguyệt yêu kiều tiến đến bên gã, thẹn thùng nói: "Diễn, cuối cùng em cũng có thể trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất của anh rồi!”
Ánh mắt Lâm Trạch Diễn mang theo rung động không thể che giấu, khẽ cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán người con gái trong lòng: “Lâm phu nhân, chào mừng em đến với cuộc đời anh.”
Nhân viên cùng thợ trang điểm trong cửa hàng nhìn hai người họ ân ái thì tỏ vẻ vô cùng hâm mộ. Một đời này, liệu mấy ai có thể tìm thấy người đàn ông trân quý bản thân mình đến vậy?
Lúc này, một nhân viên tiến đến chỗ Lâm Trạch Diễn, nói: “Lâm tổng, mời ngài và phu nhân qua bên này thử trang sức.”
Những món trang sức được Tử Minh Nguyệt thử hôm nay đều là hàng thượng đẳng do Lâm Trạch Diễn đặt ở nước ngoài từ trước. Tất cả đều là độc nhất và có giá trị kinh người.
Nhìn chiếc vương miện được Tử Minh Nguyệt cài trên đầu, đám nhân viên không khỏi thản thốt.
“Lâm phu nhân, chiếc vương miện này cũng quá hợp với cô rồi!”
“Đúng đó! Nhìn phu nhân giống như nữ vương vậy!”
Chiếc vương miện được nhắc đến kia được đính tổng cộng hai ngàn viên kim cương, do một nhà thiết kế người Ý mất hơn nửa năm để hoàn thành. Đây cũng là món đồ khiến Lâm Trạch Diễn mất rất nhiều công sức và tâm huyết để dành tặng cho người phụ nữ của cuộc đời mình.
Tử Minh Nguyệt nhìn bản thân thông qua chiếc gương lớn trước mặt, gương mặt xinh đẹp nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Chỉ hai tháng nữa thôi, cô ta có thể cùng người mình yêu kết hôn, sau đó thuận lợi ở bên nhau đến hết kiếp này.
Mà, khi thông tin đám cưới thế kỷ giữa hai nhà Lâm - Tử sắp diễn ra được tiết lộ ra bên ngoài. Truyền thông trong nước lập tức dậy sống, trong một thời gian dài đâu đâu cũng là tin tức về đại hôn lễ xa hoa này.
Thành Đô những ngày cuối đông.
Lục Bách Phàm có chút phiền muộn ngồi ở bàn làm việc, anh sắp phải ký kết một bản hợp đồng quan trọng. Địa điểm là ở một tòa nhà thuộc Captain, đây là một hòn đảo nhỏ cách Thành Đô khá xa.
Chỉ là, trước đó Phong Tín đã bay sang tỉnh S giúp anh xử lý công việc.
Thư kí Trình lại phải đến trụ sở khác tiến hành kiểm tra định kỳ, hai người thân cận đáng tin nhất đều không ở cạnh khiến Lục Bách Phàm khá đau đầu.
Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của anh, Tử Hi lên tiếng hỏi: “Anh yêu, có chuyện gì sao?”
Lục Bách Phàm để cô gái nhỏ ngồi lên đùi mình: “Ngày mai cần phải ký một hợp đồng quan trọng, nhưng anh vẫn chưa tìm được người thích hợp đi cùng.”
“Thế nào là thích hợp?” Tử Hi có chút khó hiểu hỏi lại, chẳng phải chỉ là ký một bản hợp đồng thôi sao?
Giọng Lục Bách Phàm có chút khàn: "Cầm được bút, nâng được súng.”
Sau khi nghe thấy chữ “súng” kia, vẻ mặt Tử Hi nhất thời ngẩn ra, ký hợp đồng sao lại phải mang súng?
Lục Bách Phàm giải thích: “Người của anh tìm thấy một mỏ đá quý, nhưng có một nhóm người khác cùng lúc cũng tìm ra nơi đó. Bản hợp đồng lần này dùng để phân chia lợi nhuận, mỗi bên chỉ được lấy một nửa.”
Nghe đến đây đáy mắt Tử Hi xẹt qua một đạo sáng, cô cau mày nói: “Thế nên nếu một trong hai thất thủ, bên còn lại sẽ có toàn bộ?”
“Không hổ là vợ anh.” Lục Bách Phàm yêu chiều hôn lên trán cô một cái.
Như chỉ chờ có thể, Tử Hi nhanh chóng nói: “Anh mang em theo đi!”
Lục Bách Phàm lập tức phản đối: “Không được! Bản hợp đồng này có thể sẽ phải lấy mạng để đổi lấy…”
“Thế nên anh muốn chết trước khi gả cho em?”
Lục Bách Phàm: "…”
Tử Hi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, chớp chớp mắt: "Anh mang em theo cùng đi, có chết thì chúng ta cùng…”
Đôi môi lành lạnh của Lục Bách Phàm chặn đứng chữ cuối cùng trong cổ họng cô: "Không cho em chết trước anh.”
"Em chỉ muốn bảo vệ anh thôi…” gương mặt cô gái nhỏ xụ xuống, có chút uất ức.
Biết bản thân không thể nói lại cô, Lục Bách Phàm chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận: “Em đó, chả biết sợ là gì cả!”
Tử Hi nghe anh nói vậy cũng không lên tiếng phản bác. Cô đương nhiên sợ chết, nhưng nếu vì anh mà chết thì cho dù có tan xương nát thịt cô cũng cam lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT