Vì chuyện của Tạ Mạnh, Lục Hàn Đông cho dừng tất cả mọi công việc, ở bệnh viện chăm sóc cậu.
Tạ Mạnh hôn mê hai ngày, lúc tỉnh lại cảm thấy đầu óc đau đến muốn chết đi.
Lục Hàn Đông thấy cậu tỉnh lại thì nhanh chống đi đến, đưa tay xoa nhẹ vào má cậu, tránh chạm vào phần đầu bị thương: “Còn đau không em?”
“Vẫn còn một chút.” nhìn người đàn ông chỉ mới qua mấy ngày mà mép miệng đã lúng phúng một mảng xanh đen, con ngươi Tạ Mạnh chợt co lại, nhỏ giọng hỏi: “Tên đó…thế nào rồi?”
Nghe “vợ nhỏ” nhà mình hỏi thế, Lục Hàn Đông chỉ hừ lạnh một tiếng: “Chết rồi.”
Nghe được câu này, Tạ Mạnh thoáng ngẩn người nhưng sau đó lại bật cười, cậu biết người đàn ông này sẽ không giết người.
Nhìn thấy vẻ không tin trên mặt cậu, Lục Hàn Đông làm ra bộ dạng bá đạo nói: “Tôi sẽ giết hết những kẻ dám chạm vào cơ thể em!”
Tạ Mạnh nghe thế thì càng cười lớn, cậu đưa bàn tay thon gầy trắng nõn sờ lên má người đàn ông ngồi cạnh: “Bảo bối, anh không thể tự giết chính mình được!”
Lục Hàn Đông mặc kệ cậu vừa gọi mình là gì, chỉ cần cậu vẫn bình an thì cho dù có phải hái sao trên trời cậu ta vẫn nguyện ý làm theo.
Nghĩ đến khoảnh khắc nhìn thấy vợ nhỏ hung hăng đấm cho tên kia mấy cái, miệng không ngừng lẩm bẩm một câu, Lục Hàn Đông lại bất giác nở nụ cười.
Cậu ta vốn chỉ sợ bảo bối nhà mình gầy yếu, nhỏ nhỏ lại xinh xinh, ra ngoài sẽ bị người ta bắt nạt. Nhưng dáng vẻ như hổ con khi đó đã đá bay toàn bộ suy nghĩ của cậu ta, xem ra vợ nhỏ nhà mình rất lợi hại nha~
Tại một căn biệt thự cao cấp.
Truyện SủngTử Hi mệt mỏi nằm trên giường, vì Tạ Mạnh đột ngột xảy ra chuyện nên công việc của cô gần như sắp có thể cao như núi Thái Sơn.
Sau khi dỗ Tiểu Bảo ngủ say, cô nhận được điện thoại của Lục Bách Phàm.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng ồn khá lớn nhưng lại rất êm tai, có lẽ là tiếng mưa. Cô cụp mắt, lí nhí nói vào điện thoại: “Mưa rất lớn sao?”
Lục Bách Phàm khẽ “ừm” một tiếng, qua mấy giây sau mới nói tiếp: “Không lớn bằng nổi nhớ em.”
“Khụ khụ khụ…”
Tử Hi bị câu nói này của anh làm cho sặc nước miếng, từ khi nào mà Hỗn Thế Ma Vương - Lục Đại Tổng Tài - Bách Phàm lại có thể nói ra hai chữ “nhớ em” một cách thuần thục như thế vậy?
Nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo khi lần đầu gặp anh so với hiện tại, Tử Hi thật có chút không thể tưởng tượng được.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn làm cô có chút không thoải mái, cô không thích mưa. Ngày mẹ cô qua đời, ngày Lâm Trạch Diễn phản bội cô, ngày cô tủi nhục biết tin mình mang thai, tất cả đều chìm trong biển mưa…
Tâm trạng Tử Hi chùn xuống, trong lòng dân lên cảm giác lo sợ, cô nói vào điện thoại, giọng nói nhỏ đến mức tưởng chừng như chính cô cũng không thể nghe thấy: “Lục Bách Phàm, anh có thể yêu em cả đời không?”
Đầu dây bên kia qua rất lâu cũng không có tiếng trả lời, sự bất an ngày một lớn khiến Tử Hi hoảng hốt. Đúng lúc cô gần như bỏ cuộc, bên tai lại vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông: “Một đời không đủ để anh yêu em.”
Sau khi ngắt điện thoại, Tử Hi không biết bản thân đã phản ứng như thế nào đối với câu trả lời của anh, cô chỉ biết sự bất an lo lắng mà cô luôn giữ chặt trong lòng từ trước đến nay trong một khắc ấy đã tan biến không chút dấu vết.
Một đêm an giấc thế nên hôm sau lúc đến công ty, Tử Hi gần như không màng đến thời gian, lao đầu vào làm việc.
Thời điểm cô tan làm đã là buổi chiều, cô ở trước cửa công ty bắt một chiếc taxi về nhà. Rất nhanh, một chiếc xe đã tiến tới đậu lại trước mặt cô.
Nhìn chiếc Bentley màu đen sáng bóng, Tử Hi bất giác cau mày. Đây không phải lần đầu cô đón được chiếc xe này, chỉ cần cô tan làm chiếc xe này sẽ trực tiếp đỗ trước mặt cô. Tuy nhiên, linh tính mách bảo với cô rằng, chiếc xe này tuyệt đối an toàn.
Vì gần đây công ty đang tiếp tục thi công những dự án còn dang dở trước đó mà cô phải đi khảo sát một vòng quanh khu thi công sau đó mới có thể về nhà.
Những dự án này tuy không nhiều nhưng cô đã thay đổi một số phương án tiến hành cũng như chỉ giữ lại những dự án thật sự cần thiết và đem lại hiệu quả.
Đi được một nửa đoạn đường đến công trình, Tử Hi như vô tình đưa mắt nhìn vào kính xe ô tô.
Phía sau, một chiếc xe màu đen khác đang dần tiến về phía này, chiếc xe đó đã luôn theo sát cô từ công ty đến đây.
Cô chỉ vừa mới nghĩ đến, chiếc xe phía sau liền có động tĩnh. Một tên đột nhiên đưa súng bắn vào đuôi xe cô đang ngồi.
Tử Hi chưa kịp mở miệng thì tài xế bên cạnh đã hiểu ý mà tăng tốc né đi những đường đạn đang tiếp tục bắn tới.
Chỗ này là đường bờ biển Thành Đô, là đường một chiều lại khá vắng vẻ, thế nên bọn chúng mới chọn thời điểm này để ra tay.
Nhưng Tử Hi lại không hề lo sợ về chiếc xe phía sau mà thứ khiến cô đề phòng lại chính là tên tài xế cạnh mình, kĩ thuật lái xe thế này một người bình thường có thể làm được sao?
Tên tài xế dường như cũng cảm nhận được ánh mắt sắt lạnh của cô, hắn mỉm cười rồi nói: “Bà chủ không cần lo, tôi là người của Sếp Lục!”