Ngoài cửa.

Một thân nhỏ vừa trắng vừa mềm trong tay ôm một giỏ trái cây còn có cả một bó hoa đủ màu sắc, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn thấy cô thì nở nụ cười.

Tử Hi bị bộ dáng của nhóc con làm cho sặc nước miếng: "Cục cưng...muộn thế này con đến có chuyện gì sao?”

Tiểu Bảo: "Đến cảm ơn ạ!"

Cảm ơn?

Dù vẫn chưa rõ thằng bé làm sao đến được đây nhưng bên ngoài rất lạnh, Tử Hi chỉ còn cách ôm Tiểu Bảo vào nhà.

Hai người một lớn một nhỏ ngồi trên salon nói chuyện với nhau, cậu nhóc sợ hãi bám chặt lấy cô hôm qua nay đã trở nên hoạt bác vui vẻ hơn rất nhiều.

Tiểu Bảo nói hôm qua là sinh nhật nhóc, ba hứa sẽ về cùng nhóc đón sinh nhật nhưng cuối cùng lại có việc đột xuất. Cu cậu vì buồn chán nên mới trốn ra ngoài chơi, không may lại bị lạc rồi xảy ra chuyện.

Ọt ọt~~

Nói đến đây bụng Tử Hi đã bắt đầu đánh trống, cô có chút xấu hổ hỏi: "Khụ...cục cưng, con đã ăn gì chưa?"

Hai mắt Tiểu Bảo lấp lánh đưa tay xoa xoa chiếc bụng bé xíu của mình: "Chưa ạ!"

Trước nay luôn sống một mình nên Tử Hi không hay mua quá nhiều thức ăn vì thế trong tủ cũng chỉ có ít sườn và rau, cô quyết định nấu một bát canh rồi xào sườn chua ngọt.

Trong phòng khách.

Tiểu Bảo đang xem tivi thì điện thoại vang lên, nhóc xoay người nhìn Tử Hi một cái rồi mới thận trọng bắt máy.

"Con đang rất an toàn, ba đừng lo."

"Con không có chạy lung tung. Con là đi tìm mẹ!"

"Tất nhiên là tìm được rồi....Được, con gửi địa chỉ cho ba."

Trong bếp, Tử Hi vừa chuẩn bị nấu canh thì lại có chuông cửa. Cô đảo mắt nhìn ra phòng khách, thấy Tiểu Bảo đã lon ton đi mở cửa thì nói vọng ra:

"Cục cưng, là ai đến thế con?"

"Là ba ạ...ba vào nhanh đi kẻo lạnh!"

Ba? Tử Hi nghe được từ này thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chân chạy ra ngoài.

Vừa đến nơi đã thấy người kia đi tới phòng khách.

Tử Hi nhìn anh gật đầu một cái coi như chào hỏi: "Mời, mời ngồi, thật ngại quá anh đến đón Tiểu Bảo sao?"

Người đàn ông tiện tay vắt ngang áo khoác lên ghế rồi quay sang nói: "Không sao, cô cứ tự nhiên."

Tự nhiên? Tôi thì không tự nhiên sao? Đây là nhà tôi mà?

Tử Hi bị làm cho á khẩu, mất một lúc mới sực nhớ đến điều gì đó liền chạy vào bếp rồi lại chạy ra: "Khụ khụ...nhà chỉ có tạm ít trà, anh uống đỡ nhé!"

Người đàn ông ngồi trên salon hai chân vắt chéo, rất tự nhiên trả lời: "Được."

Tiểu Bảo ngồi cạnh anh, nhìn cô nói:

"Mẹ, đây là ba Lục Bách Phàm, năm nay ba mươi hai tuổi, hiện ba đang kinh doanh nhỏ lẻ."

Dứt lời, cậu nhóc quay sang Lục Bách Phàm: "Ba, đây là mẹ Tiểu Hi, năm nay..."

Dường như quên gì đó, nhóc nhìn cô hỏi: "Mẹ, năm nay mẹ bao nhiêu tuổi thế?"

"A...à...hai mươi lăm."

Nhận được câu trả lời, Tiểu Bảo lại nhìn ba mình: "Năm nay mẹ hai mươi lăm tuổi, mẹ đang...?"

Một lần nữa nhóc lại quay sang cô: "Hiện tại mẹ đang làm gì vậy ạ?”

"Hả…ừ...ừm...thất nghiệp." đầu Tử Hi trống rỗng, theo bản năng mà trả lời.

Tiểu Bảo hài lòng nói tiếp: "Mẹ hiện đang thất nghiệp. Hai người làm quen đi ạ!"

Một lúc lâu sau, đại khái là cuối cùng Tử Hi cũng lấy lại bình tĩnh, cô vừa định mở miệng thì trong bếp truyền đến tiếng nước sôi ùng ục.

Tiểu Bảo nhanh chân trượt xuống ghế: “Ba, mẹ chúng ta ăn cơm thôi!”

Đến khi hai bóng lưng kia đã hoàn toàn biến mất, Tử Hi vẫn hoài nghi ngồi ở phòng khách. Đây thật sự là nhà cô? Ngâm nước sông một lần liền vào nhầm nhà rồi?

Bàn ăn trong phòng bếp không quá lớn, cũng chỉ bày hai món ăn đơn giản. Có điều, Lục Bách Phàm và Tiểu Bảo dường như thật sự ăn rất ngon, rất nhanh đã chén hết sạch.

Lục Bách Phàm giúp cô thu dọn bát đũa: “Chuyện lần trước..."

"Không cần đâu, tôi chỉ tuỳ tiện nói mà thôi. Có điều anh Lục này...anh nên dành thời gian cho Tiểu Bảo một chút." nói đến đây Tử Hi liền kề sát anh nhỏ giọng: "Để thằng bé gọi mẹ lung tung thật sự không tốt!"

Lục Bách Phàm nghe cô nói sau đó chỉ nhẹ gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”

Lộp cộp.

Tiếng va đập ngày càng lớn thu hút sự chú ý của ba người. Ngoài cửa sổ, những viên đá li ti rơi lả tả khắp nơi.

“Thời tiết dạo này không được tốt cho lắm...ai mà ngờ còn có bão mưa đá cơ chứ...” Tử Hi vốn chỉ thuận miệng nói một câu, nào ngờ vừa dứt lời liền bắt gặp hai cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cô nuốt thêm một ngụm nước bọt, gượng cười nói: "Trễ vậy rồi...nếu hai người...”

Cục bông lớn: "Được."

Cục bông nhỏ: "Con đồng ý!"

Tử Hi: “...” tôi còn chưa nói hết mà?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play