Chỉ là, nhìn vào thái độ dịu dàng cùng câu nói kia của Lục Bách Phàm, Hàn Tử Lam biết anh đã thật sự đã đem trái tim của mình đặt lên người con gái đang nằm trên giường bệnh kia.

Anh ta khẽ thở dài một cái rồi nói: "Được rồi, vậy cậu xếp hàng đi!”

“Xếp hàng?” Lục Bách Phàm càng lúc càng cảm thấy khó hiểu.

Hàn Tử Lam một chút cũng không nhân nhượng: “Đúng! Chính là xếp hàng, người thích em gái tôi nhiều như vậy vẫn là xem cậu có bản lĩnh không đã!”

Hai chữ “bản lĩnh” gắn lên người Lục Bách Phàm có chút dư thừa, nhưng địa vị không phải là thứ anh ta tìm kiếm, dựa vào bản thân bây giờ và tài sản nhà họ Hàn vẫn có thể cho Tử Hi sống vô lo một đời.

Chỉ tiếc là Tử Hi chưa bao giờ đụng đến số tiền đó, đây cũng chính là điều khiến cha Hàn đau đầu.

Hơn nữa vẫn còn một chuyện Hàn Tử Lam không nói với Lục Bách Phàm, có một người đàn ông vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Tử Hi. Anh ta đang gấp rút kết thúc khóa học cuối cùng ở nước ngoài, không lâu nữa cũng sẽ về nước.

Không khí trong phòng vì câu nói của Hàn Tử Lam mà nhất thời ngưng động. Lục Bách Phàm đưa tay khẽ xoa hai bên trán, anh biết số người theo đuổi Tử Hi không ít, nhưng ông trời cho là anh làm tổng tài quá nhàn hạ đi, nên mới muốn anh dành thời gian đi tiêu diệt tình địch?

Xem ra quãng thời gian sắp tới anh thật sự phải mặc giáp cưỡi ngựa xong pha chiến trường rồi.

Lúc Tử Hi tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau, cô mơ mơ màng màng mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần nhà trắng xóa không có lấy một vết bẩn.

Tiếp sau đó là hình ảnh một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.

Anh cúi mặt, mái tóc hơi rối cùng bộ đồ thể thao đơn giản khiến Lục Bách Phàm trong khác xa so với dáng vẻ mặc âu phục lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày.

Giờ đây anh là một người đàn ông dịu dàng, một người có thể sẵn sàng bỏ hết những thứ đang còn dang dở mà ở bên cạnh chăm sóc cho người mình yêu.

Lục Bách Phàm thấy cô tỉnh lại liền bỏ bảng báo cáo trong tay xuống, nhanh chóng cầm lấy ly nước trên bàn rồi đi đến bên giường bệnh.

Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, ân cần đút từng ngụm nước.

Nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông trước mặt, Tử Hi có chút thất thần hỏi: “Lục tiên sinh, anh không bị thương chứ?”

Lục Bách Phàm mềm giọng trấn an cô: “Không có.”

“Thế bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

“Bệnh viện Thành Đô.”

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

“Một ngày một đêm.”

Lục Bách Phàm rất kiên nhẫn trả lời hết tất cả câu hỏi của cô.

Qua một lúc, Tử Hi có hơi dè chừng nói: “Vậy…tôi có thể xuất viện ngay bây giờ không?”

Vừa dứt lời đã bị ánh mắt nghiêm khắc của anh đâm tới làm cho cô như con rùa mà rụt cổ lại. Lục Bách Phàm thở dài, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Đến ngày mai nếu kết quả kiểm tra không có gì bất ổn, sẽ cho em về nhà.”

Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Lục Hàn Đông nước mắt ngắn dài đang bê một bát cháo đi vào, phía sau còn có Tạ Mạnh.

Khi nhìn thấy Tử Hi đã tỉnh lại, cậu ta liền nhanh tay để bác cháo sang một bên rồi la khóc thảm thiết: “Chị dâu của tôi ơi, dọa tôi sợ chết khiếp rồi! Cũng may là bà không sao!”

"Huhu, tôi nhớ bà chết mất, cả Tiểu Bảo cũng nhớ bà…không có đậu hủ thối bà chúng tôi sắp chết mất!”

Cả căn phòng tràn ngập tiếng khóc của Lục Hàn Đông nhưng hai chữ “chị dâu” lại nổ đinh tai nhức óc trong đầu Tử Hi.

Sau chuyện hôm đó, cô đã biết thêm một vài điều, người phụ nữ bắt cóc cô dường như có quan hệ với Lục Bách Phàm mà mối quan hệ này lại không hề đơn giản.

Phụ nữ yêu thích Lục Bách Phàm rất nhiều nhưng không một ai dám tiếp cận anh, những cô gái trước đây từng cố đến bên cạnh anh nếu không phải gặp tai nạn thì cũng là không thể làm việc ở Thành Đô thêm một khắc nào nữa.

Những việc như thế tuyệt đối không phải do Lục Bách Phàm làm ra.

Thế nên tất cả mọi người đều luôn truyền tai nhau, vị trí Lục phu nhân này vốn đã bị một người phụ nữ nhấm đến, mà thủ đoạn của người phụ nữ ấy lại rất thâm sâu khó lường.

Người phụ nữ được nhắc đến kia và vị Tiểu thư đã bắt có cô rất có thể là cùng một người. Nói đúng hơn, chính là cùng một người!

Còn một điều nữa, hai tiếng “chị dâu” của vị “Lục Ảnh đế” này nghe cũng không tệ đấy chứ.

“Đang nghĩ gì?”

Tử Hi bị câu nói của Lục Bách Phàm kéo về thực tại, Lục Hàn Đông vì quá ồn nên đã bị Tạ Mạnh kéo ra ngoài.

“Lục tiên sinh, anh không đi làm sao?”

“Tôi có thể làm ở đây.” Lục Bách Phàm vừa trả lời vừa múc một muỗng cháo đưa đến trước mặt cô: “Cẩn thận một chút.”

Tử Hi hơi mất tự nhiên nói: “Cái đó…cái đó, tôi có thể tự ăn được…”

Một phút trôi qua nhưng cái muỗng kia vẫn duy trì ở trước mặt cô, Lục Bách Phàm không hề thay đổi tư thế vẫn rất kiên nhẫn chờ cô, Tử Hi bất đắc dĩ để anh đút hết bát cháo kia.

Sau khi cô ăn xong, Lục Bách Phàm vén chăng cẩn thận để cô nằm xuống giường: “Em nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một chút.”

Tử Hi ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó vùi mặt vào trong chăn.

Chỉ là, Lục Bách Phàm rời đi chưa lâu thì người nào đó đã không chịu nằm yên mà lén la lén lút nhảy lò cò đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play