Trên đường từ công viên giải trí trở về, vì khá mệt nên Tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi.
Nhìn cậu nhóc trong lòng, Tử Hi bỗng phát hiện, không biết từ lúc nào mà việc bọn họ ở bên nhau đã dần trở thành một thói quen.
Lục Bách Phàm và Tiểu Bảo cho cô cảm giác được cái gì gọi là gia đình, cái gì gọi là hạnh phúc.
Từng ấy năm sống trong bóng tối, cuối cùng cô cũng có thể chờ được ngày nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình…
Lục Bách Phàm lái xe vào garga, nhìn thấy vợ và con trai đã ngủ say từ lúc nào, theo thói quen cúi người nhẹ nhàng bế hai người vào nhà.
…
Những ngày cuối cùng để cho ra cho bộ sưu tập đầu tiên đang đến gần.
Hôm nay Tử Hi đến xưởng may để kiểm tra lại trang phục lần nữa.
"Chị Tử Hi, nghỉ một chút ăn bánh này!”
Một cậu thanh niên độ chừng hai mươi tuổi đang vẫy vẫy tay với cô.
Trong xưởng may cũng chỉ có mấy người, đều đã tụ lại một chỗ cùng ăn bánh.
Tử Hi để bộ trang phục trong tay xuống, mỉm cười nói với cậu: “Tiểu Mạnh, lát nữa cậu giúp chị gói lại số trang phục này nhé.”
Cậu thanh niên “vâng dạ” một tiếng rồi tiếp tục ăn bánh.
Cậu thanh niên này tên Tạ Mạnh, năm nay vừa tròn hai mươi, có làn da trắng sáng, ngũ quan mềm mại, lại rất ôn hòa nhã nhặn, rất giống với hình tượng “tiểu thịt tươi” trong giới giải trí hiện nay.
Chỉ có điều, cậu hiện tại vẫn chưa tìm được công việc phù hợp, vì bản thân có chút năng khiếu nên mới vào làm ở xưởng may.
Nhiều người hỏi cậu sao không vào giới giải trí, cậu chỉ cười trừ bảo: “Không có hứng thú.”
Sau khi ăn bánh và cùng mọi người tán gẫu, Tử Hi đến Lục Thị đón Tiểu Bảo, vì hôm nay được nghỉ nên Lục Bách Phàm đã dẫn thằng bé cùng đến công ty.
Tập đoàn Lục thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Tiểu Bảo ngồi cạnh cửa sổ, chán nản hỏi:
“Sao mẹ vẫn chưa đến đón Tiểu Bảo?”
“…”
“Ba nói xem có phải mẹ quên mất con rồi không?”
“…”
“Chẳng lẽ mẹ đã tìm được cục cưng mới rồi sao?”
“…”
Lục Bách Phàm ngẩn đầu khỏi đống công văn, anh thật sự chịu hết nổi cái seri mười vạn câu hỏi vì sao của thằng oắt con nhà mình rồi.
Vào lúc này, từ cửa bất ngờ truyền đến tiếng gõ.
“Vào đi.”
Vừa nhìn thấy người kia, vẻ mặt Lục Bách Phàm nhất thời khó có thể diễn tả: “Em…”
Tử Hi đưa tay vuốt mái tóc ngắn có phần lãng tử của mình ra phía sau, để lộ vầng trán vừa vặn sáng mịn, cô nhìn người đàn ông đang ngơ ngác ngồi ở bàn làm việc, hỏi: “Sếp đại nhân, tôi mặc thế này rất hợp đúng không?”
Ánh mắt Lục Bách Phàm lướt qua người cô gái nhỏ một lượt từ trên xuống dưới.
Cô diện áo thun trắng cọc tay kết hợp với quần tây, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo sơ mi tối màu. Trong thì có vẻ lười biếng tuỳ tiện nhưng lại mang đến một cảm giác tiêu sái không thể kiểm soát.
Thế nhưng “anh chàng” trước mắt này lại chính là vợ của anh.