Sáng hôm sau.

Tử Hi vừa tỉnh dậy thì trên ngực đã có thêm một thân tròn tròn vừa trắng vừa mềm lại thơm thơm mùi sữa.

Lúc này, bóng dáng trong lòng cô khẽ cựa quậy. Cậu nhóc dụi dụi mắt sau đó trườn lên, đặt vào má cô một nụ hôn: "Mẹ, chào buổi sáng!”

Tử Hi cũng đáp lại thằng bé: "Bảo bối, buổi sáng vui vẻ!"

Cạch!

Lục Bách Phàm mở cửa ra, từng bước đi đến bên cạnh giường: “Đã đỡ hơn chưa?”

Đầu óc Tử Hi vẫn còn mơ màng, theo bản năng gật đầu một cái.

Lục Bách Phàm khẽ cong môi đưa tay xoa đầu cô: "Xuống ăn sáng."

Sau đó quay sang xoa đầu con trai: “Con cũng xuống ăn sáng."

Cảm giác thật sự rất giống một nhà ba người hạnh phúc.

Tử Hi vốn cảm thấy Lục Bách Phàm có gì đó rất lạ nhưng chẳng biết rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.

Hôm qua say đến bất tỉnh nhân sự, sau đó hình như cô gặp Lục Bách Phàm, chắc chắn là anh đã đưa cô về.

Tử Hi cùng Tiểu Bảo vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu ăn sáng, hôm nay còn có thêm Lục Hàn Đông.

Chỉ là, đến lúc ngồi vào bàn ăn thì bắt đầu xảy ra chuyện...

Tử Hi bị kẹp giữa hai cha con họ Lục, riêng ai kia thì lại một thân một mình.

"Các người đây là thái độ gì hả, tại sao tôi phải ngồi một mình?"

Tiểu Bảo cắn một miếng trứng: "Chú Hai, ăn chực thì chịu khó chút đi."

Tử Hi bị câu nói của bảo bối nhà mình chọc cho phì cười, vui vẻ gắp vào bát thằng bé mấy miếng thịt: “Cục cưng, cái này rất ngon."

"Vâng ạ, Tiểu Bảo cảm ơn mẹ!"

Lục Hàn Đông nhìn mà chướng hết cả mắt: "Vịt thối, bà còn ở đó cười nói vui vẻ như vậy, bà không nhớ hôm qua..."

Lời còn chưa thốt ra khỏi miệng cậu ta đã nhìn thấy vẻ mặt như Bao Thanh Thiên cùng phong thái như Cẩu Đầu Đao của hai cha con họ Lục, nhất thời chữ theo nước miếng chảy ngược vào cổ họng.

Tử Hi nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu ta thì khó hiểu hỏi: "Sao thế? Nói được một nửa lại ngưng rồi, ông bị táo bón à, sao mặt lại trắng bệch thế kia?"

Lục Hàn Đông lắp bắp nói: "Không...không có gì, ăn đi, ăn đi!"

Bữa cơm "ấm áp" trôi qua nhanh chóng.

Hôm nay Lục Bách Phàm còn phải đi làm, tiện đường đưa cả Tiểu Bảo đến trường.

Lúc này chỉ còn cô và Lục Hàn Đông ở nhà, vì không có việc gì làm nên hai người quyết định đi mua sắm.

Lục Hàn Đông vào giới giải trí năm mười bảy tuổi. Không dựa vào danh tiếng của nhà họ Lục, cậu ta một mình bôn ba lúc nổi lúc chìm.

Dù như thế nhưng chưa bao giờ cậu ta bỏ cuộc, mười năm phấn đấu đổi lại danh xưng:

"Tu Kiệt Mĩ Vương - Lục Hàn Đông.”

Không chỉ về nhan sắc mà ngay cả tài năng của tên của nợ này cũng không chê được. Thử hỏi một đạo diễn mà xem, lời nói ra sẽ chỉ có hai chữ "xuất sắc".

Nhưng khác với dáng vẻ "bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền". Lục Hàn Đông chính là một tên điên, lại còn là một tên điên thích làm trò!

Tuy lâu lâu lại có vài tin bát quái nổi lên nhưng cho đến hiện tại thân phận "Nhị thiếu" của cậu ta chưa hề bại lộ. Bởi lẽ, dù là anh em nhưng Lục Bách Phàm và Lục Hàn Đông lại có sự khác biệt không nhỏ.

Một người giống cha một người giống mẹ. Đến tính khí cũng đối lập nữa là...

Hiện tại Lục Hàn Đông đang là nghệ sĩ của Hi Thần --- công ty giải trí trực thuộc Lục Thị.

"Tịch Tử Hi, nhãn hiệu bà thích vừa ra mẫu mới đó!"

Lục Hàn Đông chính là người hiểu con nhóc này nhất. Là một nhà thiết kế thì thích gì? Tất nhiên là thời trang rồi! Tử Hi chính là một con nghiện hàng hiệu, khổ nỗi con bé không có tiền mà thôi.

"Ông thôi khích bác tôi đi được không hả?"

Miệng thì nói thế nhưng tay cô lại kéo Lục Hàn Đông vào cửa hàng đối diện.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play