Năm hai mươi tư tuổi, Lục Bách Phàm lần đầu tiên gặp được vợ mình.
“Sếp, có thư mời được gửi đến từ Nhất Trung.” Phong Tín nhìn chằm chằm bức thư trong tay, suy nghĩ một lúc mới đem nó đặt lên bàn.
Đây đã là lần thứ ba ngôi trường này ngỏ ý muốn Sếp của anh ta đến dự buổi lễ khai mạc năm học mới, thế nhưng hai lần trước đều bị Lục Bách Phàm thẳng thừng từ chối.
Nhất Trung là một trong những ngôi trường danh giá lâu đời hàng đầu Đế quốc, là nơi học bá lẫn cậu ấm cô chiêu đều tranh nhau từng chút danh tiếng một. Kẻ muốn tìm chỗ đứng cho mình về sau, người lại muốn khẳng định năng lực giá trị của bản thân.
Mãi không nghe thấy tiếng trả lời, Phong Tín còn cho rằng lần này Lục Bách Phàm sẽ lại từ chối. Thế nhưng, anh ta ngoài ý muốn nhìn thấy người đàn ông trước mặt chậm rãi cầm lấy bức thư, sau đó lạnh lùng nói: “Thu xếp công việc.”
Thời điểm Nhất Trung diễn ra lễ khai mạc.
Lục Bách Phàm đứng dưới góc cây ngô đồng trong trường, chờ Phong Tín quay lại xe xử lý chút việc.
Thời tiết buổi sáng có chút dễ chịu mang theo hương thơm thanh mát thuộc về thanh xuân khẽ lướt qua.
Lục Bách Phàm đưa mắt nhìn đoàn người không ngừng tiến vào bên trong. Đột nhiên, một vật gì đó không biết từ đâu xuất hiện nhanh như cắt lau thẳng vào lòng ngực anh.
Rõ ràng lực đâm rất nhẹ nhưng lại khiến trái tim Lục Bách Phàm cảm thấy đau nhói. Cái đầu bé nhỏ trong lòng ngực từ từ nhúc nhích, hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh.
Người con gái với mái tóc đuôi ngựa buộc cao, gương mặt thanh thuần xinh đẹp nhìn anh, sợ sệt hỏi: “Xin lỗi ngài, ngài không sao chứ?”
“Tử Hi, nhanh lên! Đến trễ sẽ bị chủ nhiệm Chu phạt đấy!” một người bạn thấy cô đứng mãi không đi tiếp liền lên tiếng thúc giục.
“Chờ tớ!” người con gái hét lên một tiếng rồi nhanh chân chạy theo.
Một màng này diễn ra quá nhanh, Lục Bách Phàm vẫn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy người con gái vừa va vào mình lần nữa hòa vào đám đông.
Trường phát loa thông báo, tất cả học sinh đều nhanh chóng đi tập trung.
Lục Bách Phàm ngồi trên khán đài, vẫn luôn giữ vững thái độ lạnh lùng, cao ngạo nghe hết một hồi diễn thuyết.
Không biết qua bao lâu, anh bất ngờ chuyển tầm nhìn vào trong biển người. Chỉ ngay lần đầu tiên, anh đã nhìn thấy cô gái với ngũ quan xinh dẹp, làn da trắng sáng cùng đôi mắt rạng rỡ như chứa đựng cả mùa xuân.
Một khắc ấy, trái tim Lục Bách Phàm lập tức rung động, mãnh liệt đến nỗi tưởng chừng như bản thân anh đã yêu cô từ rất lâu rất lâu về trước mà chính anh cũng không hề nhận ra.
Bất tri bất giác, Lục Bách Phàm cầm lấy điện thoại, đem hình ảnh người con gái ấy vĩnh viễn lưu lại trong khung hình cũng là lưu vào tận cùng tâm trí anh.
Chỉ tiếc là, đoạn tình cảm này vốn không kéo dài được lâu, khi anh nhìn thấy cậu thiếu niên đang ngồi bên cạnh cô.
Anh nhìn thấy cô gọi người đó là “anh Diễn”.
Cậu thiếu niên nghe được lời này, tươi cười đưa tay nhéo má cô một cái. Chỉ một hành động như vậy cũng đủ để Lục Bách Phàm biết được mối quan hệ của hai người.
Hơn thế nữa, ánh mắt yêu thương cùng tiếc nuối của người thanh niên đang đứng trên khán đài phát biểu càng làm anh thêm khẳng định.
Anh biết, người thiếu niên kia cũng yêu cô, nhiều hơn cả tình yêu mà Lâm Trạch Diễn dành cho Tử Hi. Đến mức có thể sẵn sàng moi hết tim gan mình ra nhưng lại không nỡ phá hoại hạnh phúc của người con gái mình yêu.
Mãi đến sau này, Lục Bách Phàm mới biết tên hắn là Hạ Du. Hạ trong ‘hạ vũ sơn thu’, Du trong ‘thủy chung bất du’. Hắn là cơn mưa mùa hạ mang theo tình cảm trước sau như một tưới mát tuổi xuân đầy đắng chát của Tử Hi.
Lục Bách Phàm cất điện thoại, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đem đoạn tình cảm đứt gãy cùng bức ảnh vừa chụp giấu nhẹm vào đáy lòng.
Anh vốn cho rằng, đời này của anh và cô đã được định sẵn không có kết quả. Lại thật không ngờ, lần thứ hai gặp lại, số mệnh của hai người sớm đã buột chặt vào nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT