10.
Tuy nhiên, Hách Mạnh Nghĩa lại không để sự việc tiếp tục phát triển như vậy, thấy Tần Phong im lặng, anh ta chậm rãi đứng dậy, hỏi Lê Vệ Quốc chìa khóa mở còng tay.
"Được rồi, không thể nói thì đừng nói. Hiện tại chúng tôi không có bằng chứng chứng minh cậu là hung thủ, cứ coi như phỏng đoán. Về việc đồng chí Trần Tuấn chấp hành sai quy định, triệu tập theo biện pháp mạnh với cậu, chúng tôi rất xin lỗi. Nếu cậu vẫn không hài lòng, vậy sau khi rời khỏi đây có thể khiếu nại lên cấp trên hoặc cơ quan giám sát, ủy ban kiểm tra kỷ luật."
Hách Mạnh Nghĩa vừa nói vừa mở còng cho Tần Phong, sau đó dẫn cậu ta ra ngoài.
Trong phòng giám sát, cảnh sát phụ trách áp giải tôi nhìn thấy vậy, cũng lập tức đưa tôi đi. Vừa tới cửa đã đụng mặt Tần Phong.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Hách Mạnh Nghĩa, tôi giãy giụa tránh thoát khỏi tay cảnh sát, lao tới trước mặt Tần Phong, vừa đấm vừa đá, không quên mắng chửi:
"Tên khốn nạn này, vì sao muốn hại tôi? Hiện giờ tương lai của ông đây đều bị hủy rồi! Tần Phong, tôi muốn cậu phải đền mạng."
Tần Phong bị tôi đánh đến quỳ rạp trên đất, ra sức bảo vệ phần đầu.
Nhưng chỉ trong chốc lát, tôi đã bị hai cảnh sát khác bắt lại, Hách Mạnh Nghĩa đỡ Tần Phong dậy, xin lỗi rối rít, đồng thời yêu cầu cảnh sát áp giải tôi lên xe.
Chuyện xảy ra tiếp theo diễn ra như đúng kế hoạch của Hách Mạnh Nghĩa: Trong quá trình áp giải, tôi vùng vẫy giãy giụa, mắng chửi thậm tệ, lúc đi ngang qua Hách Mạnh Nghĩa, đột nhiên hất ra được, túm lấy thắt lưng của viên cảnh sát đang áp giải tôi, giật lấy s.úng, tay trái tôi ôm cổ Tần Phong, tay phải cầm sú.ng chĩa vào đầu Hách Mạnh Nghĩa.
Mọi người xung quanh đều sợ đến ngây người, những cảnh sát khác không biết nội tình, vội vàng rút sú.ng ra.
"Bỏ sú.ng xuống!
"Trần Tuấn Vĩ, anh điên rồi à?"
"Đội trưởng Trần, đừng làm chuyện ngu ngốc."
[...]
Trong đội điều tra hình sự Tân Hà đang diễn ra một cảnh tượng kịch tính.
Kể từ khi Đội được thành lập đến nay, chưa từng có kẻ nào dám ngang nhiên bắt cóc con tin ở đây. Mà hôm nay, người to gan lớn mật đó lại còn là cựu đội trưởng của đội.
Màn kịch này, không chỉ khiến cảnh sát xung quanh hoảng sợ, mà ngay cả Tần Phong cũng sững sờ.
Tôi siết chặt cổ Tần Phong, tay kia chĩa s.úng vào đầu Hách Mạnh Nghĩa, cố tình giả bộ chó cùng rứt giậu, vẻ mặt phẫn nộ quát to:
"Lái xe, mau lái xe đi, nếu không tôi sẽ bắn ch.ết anh."
Hách Mạnh Nghĩa giơ tay run rẩy nói:
"Đội trưởng Trần, anh phải suy nghĩ cho cẩn thận, làm vậy là phạm pháp."
"Haha, phạm pháp? Hiện giờ tôi còn sợ cái này sao?" Tôi đá mạnh vào chân Tần Phong, lạnh lùng nói:
"Nhờ tên khốn này ban tặng, ông đây từ đội trưởng đội cảnh sát lại trở thành hung thủ gi.ết người. Mẹ nó, đằng nào chẳng ch.ết, còn sợ phạm pháp cái mẹ gì?"
Phía đối diện, Lê Vệ Quốc cũng hốt hoảng kêu lên:
"Trần Tuấn Vĩ, nếu bây giờ cậu bỏ sún.g xuống, mọi chuyện còn có thể thương lượng."
"Thương lượng cái rắm!" Tôi dí s.úng vào đầu Hách Mạnh Nghĩa, ép người đến cạnh cửa xe, sau đó hung tợn ra lệnh:
"Mở cửa ra, lên lái đi."
Chờ Hách Mạnh Nghĩa lên xe xong, tôi kéo cổ Tần Phong ngồi vào ghế sau, đồng thời u.y hi.ếp:
"Ai dám đuổi theo, tôi lập tức gi.ết ch.ết họ, bắt đầu từ giáo sư Hách."
Cứ như vậy, với sự phối hợp diễn xuất của Lê Vệ Quốc, chiếc xe phóng nhanh ra khỏi cổng Đội điều tra hình sự.
Trên xe, tôi còng tay Tần Phong ở ghế sau, tiếp tục duy trì trạng thái điên cuồng, giả vờ chĩa s.úng vào Hách Mạnh Nghĩa, liên tục thúc giục đối phương phải lái theo hướng mình chỉ định.
Nhưng điều không ngờ đã xảy ra.
Theo kế hoạch ban đầu, chiếc xe sẽ chạy dọc tỉnh lộ đến một trang trại bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, sau đó tôi ép họ xuống xe, dùng đạn giấy bắn Hách Mạnh Nghĩa bị thương.
Nhưng trên thực tế, ngay khi xe vừa ra khỏi đại lộ, Hách Mạnh Nghĩa đột nhiên hạ cửa kính xuống, tôi còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã ném máy định vị ra ngoài, tình cờ dính trúng một chiếc xe tải đang chạy ngang qua. Sau đó, anh ta điều khiển chiếc xe rẽ vào một lối khác.
"Hách Mạnh Nghĩa, anh làm gì vậy!"
Tôi hét lớn, đang định đoạt lấy vô lăng, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đ.âm vào eo mình.
Dòng điện mạnh khiến tôi ngất xỉu ngay lập tức.
Khi tỉnh dậy mới phát hiện bản thân đã bị nhốt trong lồng sắt. Nhìn cảnh tưởng xung quanh, giống như một cabinn chở cát trên sông. Bên ngoài là tiếng gió và nước chảy không ngừng.
Tần Phong đang ngồi phía ngoài lồng sát, nghe thấy tiếng động bèn quay lại cười đùa:
"Đội trưởng Trần tỉnh rồi à?"
"Quả nhiên là hai người âm thầm cấu kết!" Tôi phẫn nộ nhìn Hách Mạnh Nghĩa đứng cách đó không xa.
Sắc mặt Hách Mạnh Nghĩa âm trầm, lạnh lùng nói:
"Tần Phong, tôi chờ cậu ở bên ngoài. Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng tôi giúp cậu."
"Được rồi, yên tâm. Sau buổi tối hôm nay, chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa."
Tần Phong gật đầu đáp lại.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng Hách Mạnh Nghĩa, lửa giận dâng cao, nắm chặt lấy lồng sắt, hét lên:
"Tần Phong, cậu đừng hòng trốn thoát. Một khi chiếc xe chưa đến địa điểm chỉ định, toàn bộ lực lượng cảnh sát Tân Hà sẽ truy tìm nhanh thôi."
Tần Phong dùng chân đá vào lồng, cười khẩy nói:
"Thật đáng tiếc, lúc anh còn đang hôn mê, chúng ta đã rời khỏi địa phận của Tân Hà rồi, rạng sáng ngày mai sẽ đến Trường Giang. Chỉ có điều, anh..."
Tần Phong hơi dừng lại, khóe miệng nhếch cao:
"Đội trưởng Trần, hy vọng cá tôm ở sông Trường Giang sẽ không làm anh cô đơn."
Đây là muốn ném tôi chìm xuống đáy sông à?
Tôi hoảng hốt, vội u.y hi.ếp:
"Tần Phong, cho dù cậu có gi.ết tôi, cả cậu và Hách Mạnh Nghĩa đều không tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật."
Tần Phong nhàn nhã đáp:
"Không thể trốn thoát? Chỉ cần anh hoàn toàn biến mất, Hách Mạnh Nghĩa có thể đưa tôi trở về, đồng thời báo cáo lại với cấp trên, nói anh nhân cơ hội bắt cóc con tin rồi bỏ trốn, cũng thừa nhận hành vi phạm tội của chính mình, đánh Hách Mạnh Nghĩa bất tỉnh, tự ý thay đổi lộ trình định sẵn, bỏ trốn dọc theo sông. Trên đường chạy trốn, chúng tôi có xảy ra xô xát, đánh nhau với anh, khiến anh vô tình rơi xuống sông. Tất nhiên, để làm quá trình trông giống thật, Hách Mạnh Nghĩa sẽ bị thương vài chỗ..."
Tần Phong không nói tiếp, xem ra lần này thật sự muốn lấy mạng tôi.
Càng như vậy, tôi càng không cam lòng, điên cuồng đập vào lồng sắt:
"Tần Phong, tôi và cậu không thù không oán, tại sao nhất định phải hại tôi."
"Hại anh? Vậy vì sao cứ nhắm mãi tôi không buông!"
Tần Phong đột nhiên đứng dậy, đá mạnh vào lồng sắt:
"Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh vẫn nhất quyết cắn chặt không tha! Rõ ràng tôi đã trắng án, vì cớ gì anh lại nhất quyết muốn điều tra tôi? Anh cho rằng phẫu thuật chút trên khuôn mặt thì tôi sẽ không biết anh cố tình muốn tiếp cận sao? Trần Tuấn Vĩ, làm đội trưởng đội điều tra hình sự không tốt à, tại sao cứ muốn nhằm vào tôi? Tại sao?"
Một chút.
Một chút.
Lại một chút...
Tần Phong tức giận xả hết một tràng, đến khi mệt rồi mới thở hổn hển ngồi xuống, khuôn mặt đằng đằng sát khí:
"Trần Tuấn Vĩ, tất cả đều do anh tự tìm, tôi đã cho anh cơ hội, là tự anh không biết trân trọng."
"Cậu thiết kế hãm hại tôi, cái này gọi là cơ hội?" Tôi phẫn nộ.
Tần Phong nhổ một bãi nước bọt:
"Đó là tại anh ngu xuẩn! Lúc tôi được phóng thích, đã cố ý nói nguyên nhân cái ch.ết của Tưởng Côn Thành. Nếu anh tập trung đi điều tra vụ nổ s.úng năm đó, vậy sẽ rơi vào kết cục như này sao? Khi anh cố tình tiếp cận tôi, tôi bảo anh gi.ết Phùng Cẩm Quế, nếu anh thật sự làm vậy, sẽ có kết cục như này sao?"
Tôi vặn lại:
"Nhưng tôi là cảnh sát! Nhiệm vụ của tôi là duy trì luật pháp, bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản cho công dân! Còn cậu là kẻ gi.ết người, tôi phải đưa cậu ra trước công lý!"
Tần Phong lắc đầu:
"Hung thủ gi.ết người? Thành phố nào mà không có người ch.ết? Trên thế giới này, mỗi giờ mỗi khắc đều có người t.ử v.ong, vì sao anh cứ cố tình nhắm vào tôi? Tôi cũng chỉ muốn báo thù, muốn để đám cặn bã ch.ết tiệt đó phải nhận lấy trừng phạt thích đáng. Chẳng lẽ điều này cũng là sai sao?"
Nói tới đây, Tần Phong đột nhiên cười lớn:
"Đội trưởng Trần, không phải anh luôn muốn biết nguyên nhân cái ch.ết của bọn họ sao? Haha, dù sao anh cũng không còn sống được bao lâu, vậy tôi đành tốt bụng nói cho anh biết. Đáng lẽ, anh nên điều tra Tôn Dĩ Vũ từ lâu mới phải, nhưng tư duy cảnh sát mấy người bị hạn chế quá nhiều, luôn cho rằng án m.ưu s.át phải liên quan đến xung đột lợi ích, lại bỏ quên cảm xúc của chính mình!"
"Thật sự có liên quan đến Tôn Dĩ Vũ?" Tôi sửng sốt.
Sắc mặt Tần Phong đột nhiên thay đổi, hai mắt đỏ hoe, giận dữ lớn tiếng quát:
"Anh biết mối quan hệ thực sự giữa Tôn Dĩ Vũ và người nhà họ Lý sao?"
Không đợi tôi trả lời, Tần Phong tự giễu nói luôn:
"Là tôi tự làm tự chịu, là tôi ngu ngốc! Rõ ràng biết sẽ chẳng có hy vọng, vẫn tự tin cho rằng có thể thay đổi mọi chuyện! Hahaha... Bọn họ có thể làm tổn thương tôi, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương cha tôi! Tôi đã từng thề, kẻ nào dám tổn thương gia đình tôi, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó trả giả bằng mạng sống."
"Chẳng lẽ..."
Tôi kinh ngạc không thôi, nhìn trạng thái Tần Phong đang không ổn, lập tức hiểu ra.
Quả nhiên.
Tần Phong lại nhảy dựng lên, điên cuồng trút giận:
"Lý Doanh đáng ch.ết, rõ ràng đã trở thành tình nhân của Tôn Dĩ Vũ, nhưng để tránh bị ép gả, cô ta mới lựa chọn hẹn hò cùng tôi. Muốn lừa dối lòng tin Thẩm Lệ Phân để có thể tiếp tục ở bên cạnh Tôn Dĩ Vũ lâu dài."
"Lý Dũng Sướng và Thẩm Lệ Phân đáng ch.ết. Bọn họ không biết giáo dục con cái, cả đám đều là một lũ khốn nạn vô ơn.
"Lý Văn, Miêu Miêu và Lý Võ đáng ch.ết. Bọn họ biết rõ tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng khi tôi cần sự giúp đỡ của họ nhất, bọn họ đều tránh xa, thậm chí dội cho tôi một gáo nước lạnh!"
"Tôn Dĩ Vũ càng đáng ch.ết. Không chỉ gián tiếp chửi rủa nhục nhã tôi, mà còn trực tiếp làm tổn thương bố tôi. Nếu không phải tại hắn tìm đến cửa, nói cho bố tôi biết mối quan hệ giữa hắn với Lý Doanh, bố tôi sao có thể tức giận đến mức thổ huyết rồi đổ bệnh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT