07.
Nghe vậy, tôi lập tức bước nhanh lên tầng hai.
Đến phòng học đầu tiên của tầng, đi thẳng vào trong ngồi xuống, im lặng chờ chuông reo.
Có bài học trước đó, tôi không dám làm chậm trễ thời gian.
Dù biết mỗi lớp học đều có nội quy riêng, nhưng trong lòng vẫn còn nỗi lo sợ dai dẳng kéo dài.
Cứ chờ như vậy hơn mười phút, chuông vào học cũng vang lên, ngày càng nhiều người tiến vào.
Tất nhiên, sau đợt loại trừ tàn bạo đầu tiên, hiện giờ trong lớp chỉ còn khoảng mười mấy người.
Ba mươi giây cuối cùng, giáo viên lặng lẽ đứng dậy, cầm lấy phấn bắt đầu viết lên bảng đen.
Mọi người như nín thở, nhìn chằm chằm phía trước.
Nội quy lớp học: Lớp học này yêu cầu không...
Ngay khi giáo viên đang viết chữ, tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và gót giày truyền tới.
Chờ đến khi chỉ còn hai chữ cuối cùng, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng học.
08.
Người vừa bước vào là một cô gái, khuôn mặt trái xoan đỏ bừng vì chạy.
Cô ấy vội vàng ngồi xuống, còn suýt té ngã, tôi tốt bụng đưa tay ra đỡ, đối phương mới dần ổn định.
Đúng lúc này, chuông vào học reo vang, cuối cùng giáo viên cũng viết xong hàng chữ.
Cô gái bắt kịp những giây cuối cùng, nhẹ nhàng thở phào, quay sang mỉm cười với tôi.
Có thể thấy, tuy còn đang hoảng loạn nhưng vẫn rất lịch sự lễ phép.
Tôi ngước mặt nhìn lên bảng, lại phát hiện hai chữ cuối cùng mà giáo viên viết...
Biểu cảm.
Nội quy của lớp học: Lớp học này yêu cầu không bộc lộ biểu cảm.
Vốn còn đang định đáp lại nụ cười của cô gái, nhưng lúc này cơ mặt tôi đã cứng đờ.
Tiếng hét kinh hoàng vang lên, cô gái bên cạnh tôi bị xẻ thành hai nửa.
Mắt tôi đỏ ngầu, trong lòng hoảng sợ tột độ.
Nhưng nhìn dòng chữ trắng nổi bật trên bảng đen.
Tôi hiểu rằng, dù khắp người đang run rẩy, tôi cũng không thể "sợ hãi".
Tuyệt đối không.
09.
[Xin chúc mừng các vị còn sống, mọi người có thể tiếp tục tham gia lớp học.]
[Sau tiết học thứ hai, trường chúng ta còn 220 học sinh.]
[Thành thật mà nói, mọi người có thể bắt đầu mong đợi bữa trưa hôm nay rồi.]
Bốn mươi phút sau.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên, tôi mới dám thở phào.
Chính mắt nhìn thấy cô gái bị xẻ thành hai mảnh ở ngay trước mặt mình, tôi không dám biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí ngay cả một cử động nhỏ trên mặt.
Sau một thời gian dài kìm nén, toàn bộ cơ mặt tôi gần như co giật không thể kiểm soát.
Nỗi kinh hoàng chưa nguôi, tôi quay đầu nhìn quanh lớp học, vốn dĩ ban nãy còn hơn mười mấy người, hiện giờ chỉ còn lại hai ba cá nhân đang sợ hãi ngồi thở hổn hển.
Kìm nén trong 40 phút, đối với sức chịu đựng của con người cũng coi như một bài kiểm tra đáng kể về sức bền và thể lực.
Đặc biệt, khi có người biến thành m.áu thịt ngay trước mặt, bản thân càng khó có thể giữ vững cảm xúc.
[Nội quy vẫn như cũ, giữa các tiết có 20 phút nghỉ giải lao, xin đừng lãng phí. Các vị có thể thư giãn tại sân chơi, canteen, phòng tập thể hình, phòng đánh cờ...để chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.]
[Tiết thứ ba sẽ bắt đầu lúc 10 giờ. Vui lòng không học hai lớp trên cùng một tầng. Món thịt kho trong canteen đã gần đầy rồi.]
Sau 40 phút vật vã, tôi đã mệt vô cùng, nhưng vẫn phải cố leo lên tầng ba, tìm một phòng học ngẫu nhiên rồi nằm bò xuống bàn nghỉ ngơi.
10.
Mãi đến khi chuông báo chuẩn bị vang lên, tôi mới bừng tỉnh.
Điều không ngờ tới là, vừa ngẩng đầu đã thấy trong lớp tụ tập gần hai mươi người.
Tôi ngồi cạnh cửa sổ, quan sát xung quanh, quả nhiên hầu hết các phòng học khác đều trống không, chỉ lác đác vài bóng người.
Với tỷ lệ đào thải đáng sợ như vậy, lớp học này gần như chiếm một nửa toàn bộ số học sinh ở tầng ba.
Trong hoàn cảnh đó, phần lớn mọi người đều muốn tới gần đám đông, cùng giúp đỡ nhau.
Đúng giờ, giáo viên đứng dậy viết phấn, chữ viết nắn nón cứng cáp, tuy vội vã nhưng vẫn ngay ngắn chính xác, hệt như robot.
Nội quy lớp học: Phòng này yêu cầu phải chơi trò chuyền đồ trong suốt buổi học. Sau khi bắt đầu, giáo viên sẽ đưa d.ao cho người ở gần bục giảng nhất, đối phương tùy ý chọn mục tiêu tiếp theo. Khi giáo viên cúi đầu đọc tài liệu, học sinh vui lòng không giữ d.ao quá ba giây. Nếu giáo viên ngẩng đầu, trong vòng ba giây, ai có d.ao phải làm bị thương bản thân, nếu không sẽ bị loại trừ.]
Tôi còn đang đọc thầm trong miệng, đúng lúc tiếng chuông reo, giáo viên đã bắt đầu tiết học.
11.
Người thứ nhất nhận được d.ao, không đợi đến ba giây đã nhanh chóng ném nó lên bàn phía sau.
Rõ ràng, chẳng ai nguyện ý phải tự đ.âm mình một nhát.
Bởi vì lực ném quá mạnh, con d.ao thậm chí còn xoay tròn trên mặt bàn, suýt thì cắt phải mu bàn tay của bạn học ngồi bàn thứ hai.
Mọi người thấy vậy, đều không khỏi căng thẳng.
Đây mới là người đầu tiên, đừng mắc sai lầm nhanh như vậy.
Cũng may, người thứ hai can đảm hơn nhiều, tay nhanh mắt lẹ bắt được chuôi dao, trong giây cuối cùng cũng chuyền qua chỗ khác.
Bạn học thứ ba khá bình tĩnh, sau khi nhận d.ao, quay sang nhìn mọi người, bình tĩnh giơ ngón giữa lên, qua hai giây mới chuyển d.ao cho người bạn thứ tư.
Dáng vẻ kia nom thật chướng mắt.
Tiết học kéo dài 40 phút, mọi người dần bình tĩnh, tuân thủ theo quy định.
Đếm ba giây sợ sai, cứ đếm hai giây là an toàn nhất.
Mấy người phía sau đều dựa theo nguyên tắc này.
Vốn dĩ lớp học ban đầu còn khá hỗn loạn, lúc này lại có trật tự ngay ngắn.
Mà tôi, là người thứ sáu.
Vốn còn đang định chuyền đi, ai ngờ lại xảy ra chuyện bất ngờ.
Ngay lúc tôi nhận d.ao, giáo viên đang giảng bài bỗng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen nhánh của đối phương nhìn chằm chằm tôi.
Âm thanh ồn ào xung quanh im bặt.
12.
Tôi sững sờ.
Dù đã đọc qua nội quy ba lần, nhưng lúc này tôi vẫn còn sửng sốt.
Không ngờ người đầu tiên đối mặt với giáo viên lại là tôi.
Nỗi hoảng trào dâng, tay tôi run run, thậm chí còn làm rơi con d.ao xuống bàn.
Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong lòng khẩn trương vô cùng, vội cầm lấy chuôi d.ao.
Ba giây sắp trôi qua, tim tôi như vọt lên khỏi cổ họng.
Đúng lúc tôi rơi vào tuyệt vọng, một tia sáng bạc chợt lóe lên.
Ngồi cạnh tôi là một người đàn ông trung niên đeo kính cận dày cộp, đối phương nhanh tay cầm d.ao rạch một đường trên cánh tay tôi.
Lưỡi d.ao sắc bén, dù chỉ lướt nhẹ trên tay cũng đủ khiến tay tôi chảy m.áu, cơn đau đột nhiên ập đến, tôi suýt chút không kìm nổi mà hét lên.
Khó khăn lắm mới giữ được mạng, tôi quay sang bên cạnh gật đầu tỏ vẻ cảm ơn đối phương.
Thấy vậy, giáo viên vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ, tiếp tục cúi đầu giảng bài.
Người đàn ông đeo kính lập tức nhắc nhở:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chuyền đi."
Tôi vội vàng đưa d.ao, trong lòng vẫn sợ hãi không thôi.
Lúc này, sự sống và cái ch.ết chỉ cách nhau vỏn vẹn một đường ranh giới mong manh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT