Quán cà phê rất yên tĩnh, Yến Song ngóng nhìn gương mặt tao nhã kia, hơi mỉm cười, y nhẹ nhàng rút tay mình về, "Tôi từ chối."
Muốn làm đường lui của y, chờ y trắng tay thương tích đầy mình mới bằng lòng thu nhận?
Yến Song đã suy nghĩ cẩn thận, thực ra có đôi khi chuyện trái ngược cũng vẫn giống nhau.
Vì sao người vỡ nát đến không thể xoay chuyển không thể là Ngụy Dịch Trần chứ?
Y sẽ khiến hắn tuyệt vọng cùng đường, không thể không quỳ dưới chân y xin tha, cầu xin y rủ chút lòng thương hại.
Quả nhiên, y vẫn không thể thay đổi kế hoạch vì nhân vật cốt truyện.
Công việc của y, kế hoạch của y, nếu đã đặt ra ngay từ đầu, vậy thì không ai có thể khiến y dao động.
Yến Song đẩy ghế đứng lên, mỉm cười điềm tĩnh, y duỗi tay chà nhẹ sườn mặt Ngụy Dịch Trần, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, dịu dàng nói: "Tôi không cần thứ vô dụng."
Y đảo mắt, ánh mắt không hề lưu luyến lướt qua mặt hắn, cũng như con người Yến Song, như gió mà đi.
Ngụy Dịch Trần gần như cảm giác được nỗi đau đớn thật sự.
Hắn không hề có giá trị trong mắt y.
Cho dù hắn dâng lên tất cả, y vẫn cứ khịt mũi coi thường, còn cười nhạo thứ rác rưởi nhỏ nhoi như vậy thì đừng lấy ra làm xấu mặt.
Bị chà đạp tàn nhẫn.
Thậm chí người ta còn không có bất cứ niềm vui nào từ hành vi này.
Giống như dẫm phải một miếng bã cao su dính trên mặt đất.
Chỉ chán ghét muốn gạt bỏ mà thôi.
Ngụy Dịch Trần rũ hàng mi, chất lỏng đen nhánh đắng nghét phản chiếu khuôn mặt hắn, như là một người khác, một đôi mắt khác.
Bọn họ nhìn nhau, cười nhạo lẫn nhau.
Vì thế hắn thật sự cười.
"Thanh toán."
Trước khi kỳ nghỉ kết thúc, Tần Vũ Bạch đã thuê một quản gia mới, là một ông lão tươi cười hiền từ cực kỳ phù hợp với tiểu thuyết xưa.
Trong công ty, vai trò của Ngụy Dịch Trần tương đương với trợ lý, phía sau còn rất nhiều ứng viên dự bị, Tần Vũ Bạch chọn được một người ổn định đứng đầu, cuối cùng đưa công việc và cuộc sống trở lại quỹ đạo.
Hiện tại thứ duy nhất trật đường ray chính là...... Tần Vũ Bạch dùng ánh mắt phức tạp nhìn Yến Song bên cạnh.
Yến Song dựa vào thành giường, lộ ra nửa bờ vai trắng nõn, đường nét trên cơ thể nhìn từ góc độ nào cũng đẹp hệt một bài thơ.
Môi đỏ ngậm một điếu xì gà nhỏ, thở ra một ngụm khói, y đang nhìn hắn mà cười, giọng mềm như bông, "Anh hai, anh càng ngày càng khỏe đó."
Yến Song duỗi tay ngả ngớn mà xoa cánh tay Tần Vũ Bạch.
Đây không phải y nịnh Tần Vũ Bạch.
Tần Vũ Bạch thuộc kiểu phát triển, mỗi lần đều tiến bộ, mỗi lần đều mất hồn hơn.
Tần Vũ Bạch yên lặng không nói, hắn không biết Yến Song còn biết hút cả thuốc.
Xì gà trong thư phòng ngay cả hắn cũng chưa có thời gian thử, bị Yến Song lanh tay lẹ mắt cầm đi.
Nhìn vẻ thành thạo của Yến Song là biết đây không phải lần đầu y hút.
Yến Song hút hết nửa điếu, dập thuốc, quay đầu cúi người hôn hắn, truyền nguyên ngụm khói thuốc cho Tần Vũ Bạch, tổng tài bá đạo Tần Vũ Bạch bị y làm sặc đến ho khan.
Yến Song cười sằng sặc, "Anh hai, anh ngốc quá trời"
Tần Vũ Bạch mặt không cảm xúc, nghiêng sang một bên ho khan.
Yến Song nhìn hắn ho đến mặt đỏ tai hồng, liền xoay người đè lên vai hắn, vươn tay giữ mặt hắn hôn thật sâu.
Tâm tình Tần Vũ Bạch rất phức tạp.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một Yến Song sau khi thôi miên, cái gọi là trong mắt chỉ có hắn, chuyển hết mọi tình cảm tốt đẹp lên người hắn sẽ như thế này.
Nhiệt tình, mãnh liệt, ph.óng đãng......
Nội tâm bị lửa giận dày vò rồi lại không nhịn được bị cám dỗ......
Đến bây giờ hắn mới biết được, ngay cả hôn liên tục cũng là một hành vi mãnh liệt tới vậy, đủ để đốt cháy mỗi một giọt máu trong huyết quản.
Trước kia hắn lên giường với Yến Song đều chỉ có thể xem như trò chơi gia đình.
Hiện tại dưới sự dẫn dắt của Yến Song, có những lúc Tần Vũ Bạch cảm thấy như mình là một tên trai trẻ không có kinh nghiệm vậy.
Môi bị ngón tay cái nhẹ nhàng vu.ốt ve, Tần Vũ Bạch ngẩng đầu lên, hắn thấy Yến Song đang đổ mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ như đang trong mộng.
Nheo mắt mỉm cười, y đỡ khuôn mặt của hắn, tán thưởng nói: "Anh hai, anh làm tốt lắm......"
Đây đúng là một giấc mộng.
Do Yến Song bắt đầu mỗi đêm.
Tần Vũ Bạch lại bị sặc, cảm giác đau đớn trong cổ họng kéo hắn trở lại hiện thực, còn không đợi hắn nhíu mày suy nghĩ, Yến Song đã lại nhào lên, tinh tế hôn một cái trên má hắn.
"Em yêu anh muốn chết."
Trong lúc ngẩn ngơ, Tần Vũ Bạch sẽ đột nhiên nghĩ: Rốt cuộc người y yêu muốn chết là ai?
Ngụy Dịch Trần? Hay là...... còn có những ai khác?
Một đêm cuồng hoan cuối cùng của kỳ nghỉ kết thúc, Yến Song lười biếng không muốn động nên bắt đầu làm nũng, Tần Vũ Bạch không đáp lại thì liền nhón chân leo lên lưng Tần Vũ Bạch hệt như leo núi, cứ thế bò lên đến đầu rồi cất tiếng cười to.
Mới nãy, hậu thường hiển thị cốt truyện không thể miêu tả với Tần Vũ Bạch đã làm xong toàn bộ.
2
Tuy rằng có sự chênh lệch với quy định trên mặt thời gian là 66 ngày, nhưng rõ ràng bọn họ đã phối hợp rất ăn ý, ra sức cày cuốc, 66 ngày cốt truyện mà chỉ cần một nửa thời gian đã cày đủ điểm.
Yến Song bị Tần Vũ Bạch ôm đến phòng tắm.
Y dạy Tần Vũ Bạch cách làm sạch cho mình.
Xong việc, y thưởng cho Tần Vũ Bạch một nụ hôn.
"Vất vả rồi."
Đây là nụ hôn cuối cùng của bọn họ.
Ngày hôm sau, kỳ nghỉ kết thúc, Yến Song phải về trường học, lão quản gia tiễn y đi.
"Tiên sinh nói sau này cậu không cần ở ký túc xá nữa, hôm nay thu dọn đồ đạc một chút, ngài ấy mua cho cậu một căn chung cư, cậu có thể ở đó."
Yến Song cười không rõ ý tứ, "Vâng."
"Nhà đất đứng tên con sao?"
"Cái này...... hình như không phải."
Lão quản gia hơi lúng túng nói.
"Ò."
Quỷ hẹp hòi.
Nội tâm Yến Song hừ lạnh một tiếng, vẫn là chỗ Tiểu Kỷ béo bở hơn.
Sau khi Tiểu Kỷ tìm tới cửa ở Thụy Sĩ, y còn cố ý tra xét hậu trường, Kỷ Văn Tung quyên một lần 5 triệu tệ cho cô nhi viện.
Nói gì thì nói, Kỷ Văn Tung làm cha thì phiền, nhưng chuyển tiền thì lại rất dứt khoát.
Đơn giản là vung tiền.
Yến Song xuống xe bước vào trường học, vừa đi vừa tính kế hoạch công việc.
Cốt truyện không thể miêu tả chỗ Tần Vũ Bạch đã đầy, những tình tiết ngược tâm ngược thân bình thường và tuyến tình cảm cũng chỉ còn một chút, chờ sau khi bật mí chuyện thế thân thì hẳn sẽ đầy luôn.
Điểm cốt truyện bình thường của Kỷ Dao thì rất nhiều rồi, cốt truyện không thể miêu tả thì lại khuyết thiếu, tuyến tình cảm còn thiếu một đoạn.
Từ lúc đầu Yến Song đã định làm cốt truyện của Kỷ Dao cuối cùng.
Một năm sau, vừa lúc thận của Tần Khanh có vấn đề, đến lúc đó thuận tiện quyên luôn giác mạc, hôm sau chờ người tới đón là hoàn thành nhiệm vụ bái bai tạm biệt không gặp lại nữa —— hoàn hảo.
Quản gia, bác sĩ, võ sĩ quyền anh, ba người này thì bố trí nhân lúc y còn là quan hệ "bạn bè" với Kỷ Dao.
Thực ra cốt truyện của Thịnh Quang Minh là dễ làm nhất.
Dù sao thì cũng chỉ là yêu đương thôi.
Đáng tiếc giờ Thịnh Quang Minh đang vòng quanh thế giới đánh người, không rảnh về nước.
Chờ y xong việc với Thích Phỉ Vân, chắc Thịnh Quang Minh cũng phải bị thương rút về nước rồi.
Y sắp xếp xong cả rồi, Ngụy Dịch Trần đừng có mà làm loạn.
Cứ thế đã đi đến cửa ký túc từ lúc nào không hay, Yến Song phát hiện rất nhiều thiết lập trong thế giới này cơ bản đều để phục vụ cho cốt truyện, chỉ cần y và Kỷ Dao làm cốt truyện quan trọng ở ký túc xá, thì tất cả bạn cùng phòng đều không ở đây.
Yến Song đẩy cửa ra, nhìn ký túc xá không một bóng người, thầm nghĩ: quả nhiên.
Tần Vũ Bạch bảo y thu dọn thì y thu dọn vậy, nhưng y cũng không định dọn đến đến căn chung cư Tần Vũ Bạch mua.
Vạch trần thân phận thế thân xong là hết, dọn qua dọn lại làm gì.
Tìm thẳng tới chỗ bác sĩ chơi luôn.
Yến Song thong thả ung dung mà thu xếp hành lý, trong lòng tính toán Kỷ Dao cũng nên xuất hiện rồi.
Mấy ngày nay y bị Tần Vũ Bạch cột bên người như hình với bóng, Kỷ Dao muốn tìm y cũng cũng không có cách nào, hẳn là nghẹn muốn chết rồi mới phải.
Tiểu Kỷ trưởng thành rồi.
Hẳn là học được cách phái người theo dõi y rồi nhỉ?
Ngoài cửa truyền tới tiếng chìa khóa tra vào ổ, Yến Song vui vẻ trong lòng, tới rồi.
Sau khi trở về từ Thụy Sĩ, thời gian của Kỷ Dao không còn chịu sự kiểm soát của hắn nữa.
Điều này hắn đã suy nghĩ cẩn thận từ trước.
Từ khoảnh khắc hắn gọi cho cha nhờ giúp đỡ, đồng nghĩa với việc tiếp nhận sự sắp xếp của cha.
Hắn đã không còn hoàn toàn thuộc về chính mình nữa.
Đi theo bên cạnh Kỷ Văn Tung, Kỷ Dao chứng kiến những sự bẩn thỉu, tàn nhẫn và dối trá mà hắn chưa từng nhìn thấy trong 1.8 năm cuộc đời.
Thứ mà cha hắn gọi là "hiện thực".
Hắn không phản bác, cũng không phụ họa.
Nhưng đúng là hắn....... đã phái người theo dõi Yến Song.
Kỷ Dao đẩy cửa ký túc xá.
Nghe thấy động tĩnh, người đang thu dọn hành lý quay đầu lại nhìn hắn một cái, ngay sau đó không có hứng thú mà thu ánh mắt lại.
Tiểu Kỷ gầy đi rồi.
Vốn là một thanh niên tuấn tú, mang theo ngọn lửa hừng hực, gương mặt lúc này còn thon gầy hơn trước kia một chút, sâu lắng mà thâm trầm, ngọn lửa kia vẫn còn, nhưng nhiệt độ tỏa ra chắc không còn là ấm áp.
"Đang làm gì vậy?"
Yến Song nghe Kỷ Dao nói chuyện, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Thu dọn đồ đạc."
"Thu dọn đồ đạc làm gì?"
Yến Song ngừng động tác trong tay, nhìn hắn đầy nghi hoặc, "Liên quan gì tới cậu?"
Y nói chuyện rất tự nhiên, hoàn toàn không phải cố ý xa lạ, chỉ là thật sự không quen mà thôi.
Đúng là Tần Vũ Bạch làm việc không một kẽ hở.
Ở Thụy Sĩ, Kỷ Dao cũng chỉ miễn cưỡng tra được có lẽ có liên quan tới một bác sĩ nào đó.
Bác sĩ.
Kỷ Dao mơ hồ nghĩ tới gì đó, nhưng không dám nghĩ về hướng đó.
Làm sao mà Tần Vũ Bạch dám đối xử như vậy với Yến Song?
Y là một con người.
Một con người đang sống sờ sờ.
Yến Song bị Kỷ Dao nhìn chằm chằm, sau đó như có chút sởn gai ốc mà tránh khỏi ánh mắt hắn, cúi đầu, lầm bầm lầu bầu trả lời Kỷ Dao.
"Ký túc xá chật chội quá, anh hai thương tôi, bảo tôi chuyển ra ngoài."
"Tôi cảm thấy cũng khá ổn."
"Dù sao cũng có xe ở nhà đón đưa, vậy thì tôi cũng có thể nhìn thấy anh hai mỗi ngày."
Yến Song nở một nụ cười ngọt ngào, "Không ở thì không ở thôi."
Trong đầu Kỷ Dao chợt hiện lên khi Yến Song nói với hắn "Ở ký túc đi, chúng ta ở cùng một chỗ có thể đi học chung, ăn chung, ngủ chung, tốt biết bao."
Tần Vũ Bạch...... Cảm xúc tiêu cực dâng tràn trong lòng, Kỷ Dao vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, hắn rất muốn nói gì đó, rồi lại sợ sẽ kí.ch thích Yến Song.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó Yến Song đã sợ hãi như thế nào.
"Ơ, sao ở đây lại có cái áo sơ mi rộng quá vậy?"
Yến Song nhấc một chiếc áo sơ mi trắng lên, tự hỏi: "Rộng ghê ấy, của mình à?"
Ánh mắt Kỷ Dao đột nhiên dán chặt vào chiếc áo.
Yến Song lấy nó từ một chiếc túi nhỏ đặt ở dưới cùng của vali.
Rõ ràng là nó đã được giấu rất kỹ.
"Hình như cũ rồi, sao lại còn có vết rượu," Yến Song vân vê, nhíu mày nói, "Vết rượu giặt không sạch......"
"Là của anh hai à......"
"Không phải."
Lời lẩm bẩm tự nói với mình của Yến Song bị cắt ngang, y quay mặt lại, lập tức bị Kỷ Dao tới gần một bước "dọa" cho giật mình.
"Cậu làm gì......" Yến Song vươn tay, hình như muốn giữ khoảng cách anh toàn với hắn.
"Là của tôi."
Kỷ Dao nhìn thật sâu, "Cái áo này là của tôi."
Yến Song làm bộ kinh ngạc nghi ngờ, "Cậu nói vớ vẩn gì đó, cái áo này rõ ràng ở trong vali của tôi, sao mà là của cậu được, với cả......" Giọng y nhỏ lại, đầu cũng cúi thấp xuống, "...... tôi giữ áo sơ mi cũ của cậu làm gì......"
Y cất giấu áo sơ mi của hắn.
Cất ở nơi không thấy ánh sáng.
Khi bị ôm lấy, Yến Song kêu lên một tiếng, lập tức đẩy người đang ôm chặt mình ra, "Cậu, cậu buông tôi ra......."
"Là của tôi."
Kỷ Dao lặp lại, hơi thở phả bên tai y.
"Trên đó có tên viết tắt của tôi."
Yến Song như cứng người lại, y cúi đầu nhìn chiếc áo trên tay, đúng là trên cổ áo có hai chữ cái viết tắt.
Sau đó, y như thể bị bỏng tay mà ném chiếc áo đi.
"Sao, sao tôi lại lấy áo của, của cậu......"
Y lắp bắp, như phạm điều gì sai lầm, càng dùng sức đẩy Kỷ Dao đang ôm y ra.
"Cậu buông ra, kể cả là áo của cậu, cậu, cậu cũng không thể, không thể ôm tôi thế này chứ......"
Giọng nói nhỏ dần xuống, sự xấu hổ hiện lên rõ ràng.
Kỷ Dao cúi đầu, nhìn vành tai ửng hồng của y, nhẹ nhàng buông tay ra.
Hắn dịu dàng nhìn Yến Song chăm chú, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không nhớ gì à?"
"Tôi không biết cậu đang nói cái gì."
Bả vai bị đẩy ra, Yến Song né tránh hắn, lại nhặt chiếc áo dưới mặt đất lên theo bản năng, tới khi y cầm áo trong tay, mới như tỉnh mộng mà xấu hổ không thôi, không biết vì sao trong lòng hắn cũng trở nên mềm mại, chỉ muốn...... lại ôm Yến Song thêm một lần nữa.
"Cái này chắc cũng là của cậu......"
Yến Song lẩm bẩm, ném thứ gì đó qua, Kỷ Dao duỗi tay đón lấy theo bản năng.
Một chiếc cà vạt màu xám mềm mại nằm trong lòng bàn tay hắn.
—— Đây không phải của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT