Ngày xuân sức sống căng tràn, giữa tầng lá xanh mượt dày đặc, một vật màu vàng nhạt bay lơ lửng trong gió. Một bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng với tới nó, cẩn thận nắm lấy quả bóng đang bay bay trong tiếng reo hò của lũ trẻ dưới gốc cây, sau đó nhảy từ trên cây xuống, dẫn tới một tràng hoan hô.

Chẳng qua là leo lên lấy một quả bóng bay đã lập tức trở thành anh hùng không gì sánh kịp trong mắt lũ trẻ, từng đôi mắt sáng long lanh vây quanh hắn.

"Cảm ơn thầy Ngụy ạ!"

"Thầy Ngụy ơi, thầy chơi với chúng con đi!"

"Thầy Ngụy ơi, chúng ta chơi đuổi bắt đi ạ!"

Âm thanh ríu ra ríu rít bên tai, Ngụy Dịch Trần cúi người, nhẹ nhàng đáp lại. Khi Tần Vũ Bạch tới đây, đúng lúc nhìn thấy cảnh Ngụy Dịch Trần bị đám trẻ vây quanh.

Thời thế đổi thay.

Ai mà có ngờ một quản gia hoàn hảo chu toàn mọi chuyện như người máy đó sẽ rời khỏi giới nhà giàu, chạy tới cô nhi viện này làm một thầy giáo bình thường chứ.

Sau khi đám trẻ được dỗ dành rồi tản ra, Ngụy Dịch Trần đứng thẳng dậy mới chú ý tới ông chủ cũ đang đứng cách đó không xa.

Giữa những thiết bị trò chơi trẻ con màu sắc rực rỡ, hơi phai màu qua năm tháng, Tần Vũ Bạch mặc một thân âu phục được cắt may riêng, trông có vẻ không ăn nhập lắm. Hắn đùa nghịch những thiết bị xung quanh, nói: "Cũng đến lúc rồi, đi thôi."

Vẫn là Ngụy Dịch Trần lái xe, tưởng như giống như trước kia, nhưng mọi thứ đều đã thay đổi.

Qua kính chiếu hậu, hai người một trước một sau đánh giá lẫn nhau.

Hai người đều thay đổi.

Sự thay đổi của Ngụy Dịch Trần rõ ràng hơn một chút, làm thầy giáo và quản gia vẫn có khác biệt rất lớn, trang phục không còn tỉ mỉ như trước, áo sơ mi có dấu vết rõ ràng sau khi giặt nhiều lần, không còn dáng vẻ không chút cẩu thả như trước. Ngay cả cặp kính gọng bạc không đổi kia cũng không còn cảm giác khôn khéo toan tính nữa.

1

Tần Vũ Bạch thì không khác nhiều như thế.

Vẫn là một gương mặt vô tình lạnh lùng của một tư bản hút máu.

Chiếc xe lái về hướng ngoại thành.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh mặt trời xán lạn, từng tia sáng chiếu xuống từ bầu trời, phác họa nên những bóng sáng trong suốt rực rỡ trước cửa kính xe. Chiếc xe màu đen dừng lại dưới tàng cây, hai người một trước một sau mà xuống xe, trong tay đều cầm một bó hoa hồng trắng.

Nghĩa trang được xây trên núi, môi trường tốt, không khí cũng trong lành. Hai người yên lặng bước lên những bậc thang, càng lên cao, ánh mặt trời càng rực rỡ, hong khô những giọt sương trên cánh hoa.

Mộ của hai anh em nằm cạnh nhau.

Hai anh em xa cách mười mấy năm trời, cuối cùng đã nằm xuống cùng một nơi..

Trong ảnh chụp, hai gương mặt giống nhau nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác biệt. Một người dịu dàng, một người lạnh lùng. Nhưng nếu nhìn lâu, lại có cảm giác hai người là một khối trọn vẹn, đều mang vẻ đẹp trong nhu có cương của ngọc thạch.

Cầm bó hoa hồng trắng trong tay, Tần Vũ Bạch nhíu mày thật chặt. Một năm này, chân mày hắn cũng chưa một lần giãn ra. Chứng mất ngủ đã thành người bạn luôn đi theo hắn. Khi không thể chịu đựng nổi nữa, hắn đã gọi bác sĩ gia đình tới kiểm tra và kê thuốc. Tần Vũ Bạch nhìn vỏ hộp thuốc thì thấy viết một loạt cái gì mà chống trầm cảm, điều trị lo âu. Hắn bực bội đổ hết vào bồn cầu.

Con mẹ nó chứ trầm cảm với chả lo âu, Tần Vũ bạch hắn, dù là ai chết thì cũng có thể chống đỡ đến cùng.

Hắn đã làm người cô độc mười mấy năm rồi, sợ gì chứ?!

Mỗi ngày, nghĩa trang đều có người quét tước sạch sẽ, Ngụy Dịch Trần xem xét cẩn thận rồi ngồi xuống, đặt bó hoa hồng lên mộ, dùng tay áo lau đi một chút bụi còn sót lại trên bia đá.

Tần Vũ Bạch cười nhạt, "Anh không bao giờ đổi được thói quen hầu hạ người khác nhỉ."

Ngụy Dịch Trần không đáp lại.

Bây giờ Tần Vũ Bạch không còn là chủ của hắn nữa.

Hắn tự do rồi.

Nhìn gương mặt phơi phới trên ảnh chụp, Ngụy Dịch Trần cũng mỉm cười.

Hắn của hiện tại đã đối xử với bản thân khá tốt.

Hai người một người ngồi, một người đứng, đều im lặng không lên tiếng. Cả hai cứ như vậy tới tận khi hoàng hôn buông xuống, nắng chiều vàng nhạt rải trên vai, họ vẫn đứng đó, mỗi người đều mải mê trong suy nghĩ của riêng mình.

Tiếng bước chân đến gần kéo suy nghĩ bị ngưng đọng thời gian của hai người trở về. Cả hai đều không quay đầu lại, đến khi tiếng bước chân dừng lại ngay bên cạnh, Tần Vũ Bạch mới không mặn không nhạt mà chào một câu, "Tới rồi à."

"Ừ."

Người tới không mang hoa, nhưng lại đem theo một quyển album, cúi người đặt xuống. Tần Vũ Bạch vẫn đang cầm bó hoa hồng kia, cũng nhíu mày đặt xuống theo sau. Hắn liếc nhìn Thích Phỉ Vân, mày càng nhíu chặt hơn nữa.

Thích Phỉ Vân có vẻ thay đổi nhiều nhất.

Tóc cắt ngắn ngủn, khóe mắt có một vết sẹo nhỏ dài phá hủy gương mặt đoan chính của hắn, khiến dáng vẻ thư sinh giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên vẫn khoan thai ôn tồn lễ độ như cũ, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra phong thái trước kia.

Sự xuất hiện của Thích Phỉ Vân cũng không làm bầu không khí im lặng trở nên sôi nổi hơn chút nào.

Chỉ là thêm một người nữa khiến sự im lặng này càng nặng nề hơn mà thôi.

"Uống rượu không?"

Người quản lý nghĩa trang mang ra một chai rượu mà Tần Vũ Bạch lưu trữ.

Rượu là một thứ tốt, nó có thể từ từ giải phóng những cảm xúc bị đè nén, nhưng nó không có tác dụng lớn như vậy với ba người họ.

Một khoảng thời gian sau khi chuyện đó vừa xảy ra, mỗi người trong số họ đều cố gắng dùng rượu để làm bản thân tê liệt.

Nghiện rượu rồi lại kiêng rượu.

Bây giờ bọn họ đã không còn nhiều cảm giác với nó nữa.

Chỉ là ngay lúc này, ngoài việc uống rượu, bọn họ không tìm được lý do nào khác để làm cái cớ buông bỏ vẻ ngụy trang.

"Trở về từ đâu vậy?" Tần Vũ Bạch mở lời trước.

Thích Phỉ Vân nói tên một đất nước mà Tần Vũ Bạch chưa nghe bao giờ.

"Nghỉ phép ba ngày," Giọng Thích Phỉ Vân hơi khàn khàn, ngẩng đầu uống một ngụm rượu, mỉm cười với ảnh chụp đen trắng trên bia mộ, "Về thăm em."

Gió chiều lay động cuốn album, lộ ra ảnh chụp phong cảnh nước ngoài bên trong.

Trong một khoảng thời gian dài sau khi từ chức ở bệnh viện, Thích Phỉ Vân cũng không biết mình nên làm gì.

Hắn trở về nhà.

Những người nhà đã lâu không gặp rất ngạc nhiên trước sự trở lại của hắn, sau đó thành viên gia đình bỏ trốn ấy bâng quơ ném ra hai quả bom.

"Con thích con trai."

Lời tuyên bố vi phạm đức tin đã gây sốc cho tất cả mọi người. Khi mọi người còn chưa kịp chỉ trích, vị bác sĩ xuất sắc mà lạnh nhạt tới khác thường lại nhẹ nhàng nói câu thứ hai.

"Cậu ấy chết rồi."

Chết ngay trước mắt hắn.

Cả đời hắn làm bác sĩ, cả một đời cầm dao phẫu thuật, cuối cùng lại để cho người khác cướp mất con dao trong tay hắn.

Hắn nhìn y nằm ở đó bị mổ bụng.

...... Còn có đôi mắt trong sáng kia.

Tất cả mọi chuyện xảy ra, hắn đều nhìn tận mắt từ đầu đến cuối.

Sân vườn chìm vào im lặng.

Mẹ hắn, người có đức tin thuần khiết nhất, đã không nói nên lời một hồi lâu. Khi cú sốc ban đầu qua đi, khuôn mặt bà hiện lên sự đau đớn và buồn bã, tiến lên dịu dàng ôm con trai mình, vỗ nhẹ lên lưng hắn, "Chúa phù hộ......"

Tĩnh dưỡng ở nhà được một tháng, Thích Phỉ Vân vẫn rời đi.

Hắn sinh ra với bản ác đáng khinh, luôn xem thường cái thiện trên thế gian, chưa bao giờ để vào lòng bất cứ tình cảm mềm yếu nào, cho nên hắn đã bị trừng phạt.

Hắn muốn đi thử.

Thử xem liệu có thể tìm cho mình sự cứu rỗi.

Làm bác sĩ không biên giới rất nguy hiểm, đạn lạc đã suýt chút nữa phá hủy mắt hắn.

Khi nhận ra mình không bị sao, vậy mà Thích Phỉ Vân lại âm thầm thất vọng.

Hắn nghĩ hắn vẫn đang chuộc tội, cho nên mới vui vẻ chịu đựng mọi cực khổ.

Thích Phỉ Vân uống một ngụm rượu mát lạnh, nhẹ giọng nói: "Tôi còn mơ thấy em."

Tần Vũ Bạch đang yên tĩnh uống rượu, nghe thế thì giơ chai rượu lên, bực bội muốn đập vỡ, nhưng nhìn hoa hồng trắng trên mặt đất thì nhịn lại, nắm chai rượu chỉ vào Thích Phỉ Vân, "Anh mơ thấy em ấy? Anh dựa vào cái gì mà mơ thấy em ấy? Anh có tư cách gì? Anh vào phòng giải phẫu, ở ngay trước mí mắt anh đó Thích Phỉ Vân...... Con mẹ nó anh còn có mặt mũi gặp em ấy à?"

Thích Phỉ Vân lẳng lặng nghe, thờ ơ nhìn ảnh chụp trên bia mộ.

Những lời này, một năm trước hắn đã từng nghe rất nhiều lần.

Cuồng loạn, khóc lóc thảm thiết, tuyệt vọng đến mức rơi vào vực sâu.

Hắn không bào chữa.

Trong giấc mộng mỗi đêm khuya, hắn cũng tự hỏi chính mình.

Là trong phòng phẫu thuật của hắn mà.

Là nơi hắn tự tin nhất trong việc khống chế mọi thứ, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.

Hắn không làm gì, cũng chẳng thể làm gì.

"Không phải anh là chó của em ấy à?" Tần Vũ Bạch lại chửi Ngụy Dịch Trần đang im lặng uống rượu bên cạnh, "Sao không đi theo em ấy luôn đi? Anh dính như keo chó luôn cơ mà, mẹ nó chuyện này khó lắm à?!"

Tiếng mắng chửi vang vọng trong nghĩa trang trống trải, Tần Vũ Bạch biết mình đang giận chó đánh mèo, nhưng nếu không làm thế, làm sao hắn có thể chịu đựng được một năm này.

Cổ họng đau đớn khô khốc, nước mắt hắn chảy dài. Tần Vũ Bạch nhắm mắt, gió nhẹ thổi qua mặt hắn, làn gió xuân dịu dàng thoải mái như vậy lại chẳng thể lướt qua gương mặt người hắn yêu.

Hắn đã làm chuyện tốt.

Ngày nào hắn cũng làm từ thiện.

Hắn cố hết sức giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi đó.

Hắn không nổi giận, không tự cho là đúng, không ngạo mạn, không dối trá...... Hắn đã sửa lại hết rồi.

Hắn biết hắn tệ, hắn biết hắn sai, hắn sửa cả rồi, vì sao y không chịu tới gặp hắn?

Rót một miệng rượu, Tần Vũ Bạch cười khổ một tiếng.

Chán ghét hắn tới vậy sao.

Một lần, ngay cả một lần hắn cũng chưa từng mơ thấy.

"Hôm trước tôi đã gặp Kỷ Dao ở sân bay." Thích Phỉ Vân nhẹ giọng nói.

Tần Vũ Bạch đột nhiên quay mặt qua, không giấu được màu đỏ ngầu trong đáy mắt.

"Có nói chuyện không?" Ngụy Dịch Trần hỏi.

"Không."

"Không nói cũng tốt," Ngụy Dịch Trần dựa vào bia mộ lạnh băng, dịu dàng đối mặt với Yến Song, "Hẳn là cậu ấy cũng không hy vọng cậu ta biết."

Sự trầm mặc khôn tả lan tràn giữa ba người họ.

Một lát sau, Tần Vũ Bạch lại mắng một câu, uống một ngụm rượu rồi ngồi xổm xuống, đối diện với tấm ảnh trên bia mộ, cau mày, vẻ mặt đầy thành khẩn, "Song Song, anh nhớ em."

"Anh nhớ em lắm."

"Em đến gặp anh đi mà, được không?"

"Chỉ tối nay thôi," Tần Vũ Bạch nắm chặt bình rượu, giơ tay, "Chỉ một đêm thôi."

"Chúng ta nhìn thấy mặt là được, trò chuyện...... không nói lời nào cũng được, chỉ nhìn mặt thôi, được chứ?"

"...... Anh hai nhớ em lắm."

Tần Vũ Bạch che mặt, co ro ở một góc, vẫn đang nhỏ giọng nói lời say với "Yến Song". Chỉ một ngày, chỉ một đêm nay, hắn không làm Tần Vũ Bạch sừng sững kiên cường kia nữa.

Tần Vũ Bạch là người say đầu tiên, ngã sang một bên bất tỉnh nhân sự.

Ngụy Dịch Trần và Thích Phỉ Vân cùng nhau uống rượu nói chuyện, hắn hỏi Thích Phỉ Vân ở nước ngoài có nguy hiểm không, Thích Phỉ Vân chỉ lên vết sẹo trên khóe mắt, chẳng nói gì. Ngụy Dịch Trần im lặng một lúc lâu rồi lại hỏi: "Anh thật sự mơ thấy cậu ấy à?"

"Ừ."

Thích Phỉ Vân giơ tay làm động tác minh họa.

"Bàn mổ," Thích Phỉ Vân chỉ vào không trung, "Cậu ấy nằm ở đằng kia" hắn dừng một chút, ý cười mơ hồ, "Nói "Thầy Thích, chúng ta lại gặp nhau ở đây"."

Chuyện xảy ra trong phòng phẫu thuật, Ngụy Dịch Trần là người chấp nhận nhanh nhất.

Dường như hắn đã quen với việc chấp nhận mọi thứ.

Khi dự cảm không lành trong lòng rốt cuộc đã thành sự thực, hắn còn cảm thấy như trút được gánh nặng.

Hắn luôn cảm thấy Yến Song không thuộc về nơi này.

Rời đi, cũng tốt.

Không cần luôn lo lắng khi nào y sẽ đi nữa.

Lễ tang của Yến Song gần như là một tay Ngụy Dịch Trần lo liệu.

Tần Vũ Bạch không được, từ khi tiến vào phòng giải phẫu, nhìn thấy nhịp tim của hai anh em kéo thành một đường thẳng tắp, hắn lập tức ngã quỵ, bệnh đến mức không đứng dậy nổi.

Khi quan tài hạ táng, Ngụy Dịch Trần nghĩ thầm: Được rồi, mọi chuyện đã kết thúc rồi, không sao cả.

Kết thúc rồi, nên làm gì đây?

Đứng trước tấm bia mộ đã được dựng lên, bỗng nhiên Ngụy Dịch Trần cảm thấy mình không còn nơi nào để đi.

Cuộc sống của hắn không hề có ý nghĩa, cũng không có phương hướng, chỉ đơn giản là tồn tại một cách tùy tiện như vậy.

Nhìn vào nền đá cẩm thạch màu xám, trong đầu hắn chợt nảy ra một ý nghĩ: Chẳng thà đi cùng y.

Hắn đứng yên thật lâu, lòng bàn chân dần dần tê dại, bàn tay vô thức thò vào túi quần, ngay sau đó chạm phải một vật gì đó.

Lấy ra thì thấy là một bao thuốc lá đã bị ẩm.

Hộp thuốc khô quắt, hình in cũng bị mờ đi.

À, hắn bận quá nên sai sót, lúc giặt quần quên kiểm tra túi, cứ vậy treo ra ban công, phơi khô rồi lại mặc vào, căn bản không để ý lắm.

Lá thuốc bên trong bị ngâm nước quá nhiều, gần như không còn mùi gì nữa, chỉ khi đưa sát mũi, mới có thể ngửi thấy cái mùi không thơm tho gì của thuốc lá rẻ tiền còn sót lại.

"Đừng đối xử tệ với bản thân quá."

Y thờ ơ mà liếc nhìn hắn, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.

"Đi đây."

"Đừng đi theo tôi."

Ký ức chợt ùa về như thủy triều, nhấn chìm hắn trong nghĩa trang lúc chạng vạng.

Mặt đất mềm mại dưới chân như thể có một đôi bàn tay to lớn kéo hắn ngã xuống, hắn thuận theo mà nằm trên mặt đất. Cách một mảnh đất và một lớp quan tài, chính là người hắn yêu thương, nhưng hắn lại không thể cảm nhận được mùi hương, nhiệt độ của y.

Rõ ràng bọn họ đã gần đến như vậy.

Sự bình tĩnh cố duy trì suốt hàng chục năm sụp đổ trong phút chốc.

Khi lệ nóng chảy ra từ khóe mắt, Ngụy Dịch Trần còn phân tâm tự giễu chính mình một chút: Hóa ra mình cũng không phải "không sao cả".

Hai người im lặng uống rượu. Một lúc sau, Thích Phỉ Vân cầm cuốn album rồi lật từng trang một, kể cho Yến Song câu chuyện của mỗi bức ảnh. Hắn kể xong tấm nào thì quẹt diêm đốt bức đó, tro tàn lấp lánh tia lửa phiêu tán trong đêm đen. Ngụy Dịch Trần dịu dàng nhìn khuôn mặt trên bia mộ.

Hắn không đi theo y.

Như vậy khiến y phiền.

*

"Sếp ơi, thu dọn xong rồi."

Nhân viên cửa hàng đeo ba lô lên, "Em tan làm trước nha."

"Ừ, mai gặp nhé."

Sau khi vẫy tay tạm biệt nhân viên, Thịnh Quang Minh đi kiểm tra lại cửa hàng, không thấy có vấn đề gì, đang định đóng cửa thì lại chần chừ mà dừng tay.

Trên tấm lịch treo tường, ngày nào cũng được in một con dấu hình bánh kem.

4.3.

Hôm nay là sinh nhật y.

Đã một năm kể từ khi chia tay Yến Song.

Thịnh Quang Minh không dám nói mình đã thoát ra được, nhưng ít ra hắn không còn phải dừng lại giữa chừng để làm dịu cảm xúc khi làm "bánh sinh nhật" cho y nữa.

Hôm nay là sinh nhật thật sự của y, Thịnh Quang Minh có chút xung động muốn gọi điện cho Yến Song.

Cầm điện thoại trong tay, Thịnh Quang Minh chần chừ ở giao diện danh bạ hồi lâu, cuối cùng vẫn không bấm gọi.

Lời chào hỏi vô nghĩa sẽ chỉ quấy nhiễu Yến Song thôi nhỉ?

Thực ra hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng.

Yến Song chưa từng thích hắn.

Hắn chỉ tình cờ lấp đầy khoảng trống của Yến Song trong thời gian đó ở một mức độ nhất định mà thôi.

Cái gì qua rồi thì cứ để nó qua đi.

Thịnh Quang Minh chống một tay trên bàn bếp, quay qua nhìn chiếc bánh dâu mới làm trên bàn.

Đường phố về đêm vẫn sáng đèn, Thịnh Quang Minh xách hộp bánh kem đóng cửa hàng. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy vòng quay mặt trời trong công viên giải trí của thành phố vẫn đang nhấp nháy quay vòng.

Hắn nghĩ thầm điều ước của hắn vẫn thành sự thật, Yến Song hẳn là đang sống hạnh phúc bên Kỷ Dao rồi.

Thịnh Quang Minh lắc đầu, đuổi hình ảnh tưởng tượng ra khỏi tâm trí, giơ chiếc bánh kem dâu tây trong tay lên, nhẹ nhàng nói một câu với nó: "Sinh nhật vui vẻ".

*

Trong căn nhà cách xa vạn dặm trùng dương, hoa lá bay xuống theo gió xuân, Kỷ Dao đang ngồi khoanh chân, bên cạnh là một chiếc bàn nhỏ có trà đã pha, hương thơm rất nhẹ nhàng, tinh tế mà dài lâu.

Ánh bình minh và bóng hoa ngoài cửa sổ đều in lên gương mặt băng tuyết của hắn. Hắn nghiêng đầu, im lặng suy nghĩ, gần như hòa làm một thể với môi trường xung quanh, tựa như một bức tranh tả thực tinh xảo. Chỉ là cảm giác sắc lạnh nghiêm nghị kia phá tranh mà ra, khiến hắn có một chút mâu thuẫn.

Kỷ Dao rất chắc chắn, ngày đó hắn đã thoáng nhìn thấy Thích Phỉ Vân ở sân bay.

Tuy rằng ngoại hình thay đổi, nhưng Kỷ Dao vẫn liếc mắt một cái là nhận ra được.

Nhìn thấy gương mặt đó, hắn không khỏi nghĩ tới một người khác.

Một người hắn đã cố hết sức để quên nhưng không thành.

"Cậu chủ."

Cô hầu xinh đẹp mỉm cười chào hắn, "Xe đã sẵn sàng rồi ạ."

Kỷ Dao đứng lên, mái hiên hơi thấp đè nặng đỉnh đầu hắn. Hắn cúi xuống đi giày, quay người ra khỏi sân vườn mà không nói một lời. Đi được vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, "Hôm nay không tới công ty."

"Dạ?" Cô hầu sửng sốt nói, "Cậu chủ, cậu muốn trốn việc á?"

Người giúp việc ở đây hoạt bát hơn người giúp việc ở trong nước rất nhiều, có lẽ do tuổi còn trẻ, lời nói thường thoải mái không theo khuôn khổ. Kỷ Dao không trách cứ cô, chỉ "Ừ" một tiếng rồi xoay người đi vào trong nhà.

Điện thoại gọi một cuộc gọi quốc tế, chủ nhiệm phòng giáo vụ rất kinh ngạc, "Kỷ Dao?"

"Em chào thầy."

Cuộc gọi này đến quá bất ngờ, khiến chủ nhiệm có chút khó hiểu.

Giọng điệu của Kỷ Dao ở đầu bên kia đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Ấn tượng về hắn trong lòng chủ nhiệm vẫn luôn giống những thầy cô khác, cho rằng Kỷ Dao là một thiên tài kiêu ngạo quá mức. Bây giờ nghe hắn nói chuyện lễ phép như vậy, chủ nhiệm cũng không khỏi sinh ra cảm khái "Trưởng thành rồi."

Dưới sự giải quyết của Kỷ Dao, cuộc gọi bất ngờ và khó xử dần trở nên trôi chảy hơn.

"Khi nào về nước hoàn thành việc học đây?" Chủ nhiệm thuận miệng hỏi.

"Sắp rồi ạ."

Hàn huyên gần năm phút, rốt cuộc Kỷ Dao cũng chuyển chủ đề sang hướng hắn muốn.

"Các bạn học trong trường có khỏe không ạ?"

Chủ nhiệm không ngờ Kỷ Dao sẽ hỏi về vấn đề này, ngây người rồi không khỏi nghĩ tới sinh viên xuất sắc đã ra đi khi còn quá trẻ kia.

Đứa trẻ có thành tích tốt nhất toàn trường, học bổng đều quyên cho cô nhi viện.

Ai có thể quên một đứa nhỏ như vậy chứ?

Nhưng ông không đề cập đến, chỉ trả lời: "Đều khá tốt, khi nào rảnh thì về thăm nhé, các bạn đều rất nhớ em đó."

Đây đương nhiên chỉ là một câu khách sáo, nói thật chủ nhiệm cũng không hiểu Kỷ Dao đột nhiên gọi tới là có ý gì.

Đầu bên kia im lặng một lát, lại chuyển hướng về những lời hỏi han lịch sự nhưng thiếu nội dung. Chủ nhiệm bỗng có ảo giác như đang tán gẫu với cấp trên về chuyện thường nhật, không biết từ lúc nào đã tự động thẳng lưng.

Cửa văn phòng bị học sinh gõ vang, chủ nhiệm vội nói: "Vào đi". Ông áy náy giải thích qua điện thoại là mình có việc bận, lần sau Kỷ Dao có chuyện gì có thể lại tìm ông. Cuộc gọi đã đi tới hồi kết, cả hai đều nói lời tạm biệt, chủ nhiệm đang chuẩn bị cúp máy, bên tai lại vang lên mấy chữ nhẹ như bay.

"Còn Yến Song thì sao ạ?"

Cô hầu đang đứng ngoài hành lang, thò đầu nhìn vào trong phòng, thấy Kỷ Dao cứ cầm điện thoại đứng im mà cũng không nói gì. Cô cúi người, thử hỏi: "Cậu chủ, cậu không sao chứ?"

Kỷ Dao vẫn cầm ống nghe điện thoại bàn cổ điển, vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc vậy.

"Cậu chủ ——"

Cô cất cao giọng, cũng không gọi được hồn Kỷ Dao về.

Thấy thế, cô dứt khoát cởi guốc gỗ đi vào.

"Cậu chủ, hôm nay cậu thật sự không tới công ty ạ? Ngài Kỷ có biết không......"

Ống nghe trong tay tuột xuống, treo lơ lửng giữa không trung. Cô hầu đột nhiên im bặt, kinh ngạc nhìn cánh tay buông thõng như thể mất hết sức lực của cậu chủ.

"Kỷ Văn Tung đâu?"

Cô hầu giật mình khi nghe hắn gọi thẳng tên cha mình, đồng thời mơ hồ nhận ra một cơn bão đáng sợ ẩn mình dưới giọng điệu điềm tĩnh của Kỷ Dao. Cô theo bản năng mà vươn tay, chỉ về một hướng.

Ngay sau đó, vị thiếu gia vốn rất nhã nhặn lịch sự trong từng cử chỉ chạy ra khỏi phòng. Cô hầu đuổi theo bóng lưng hắn, hốt hoảng nói: "Cậu chủ, cậu chủ......"

"Ôi chao, chuyện này nói ra thì rất dài......"

"Nghe nói là ngoài ý muốn, trên bàn mổ xảy ra chuyện gì cũng khó mà nói được."

"Tuổi còn quá trẻ, thật đáng tiếc."

Kỷ Dao chạy như điên trên hành lang hẹp dài, bên tai có tiếng gió vụt qua, còn có tiếng tim hắn đập kịch liệt.

Giả thôi.

Không thể nào.

Không đâu.

Hắn không tin......

Đầu óc hắn ngoài những ý nghĩ phủ định thì không còn gì khác, những suy nghĩ đó thúc đẩy hắn đi về phía trước, hắn giống như một cơn gió xoẹt qua không gian, gây nên một sự hỗn loạn trong sân nhà.

Khi cánh cửa đóng chặt bỗng nhiên bị đẩy ra, Kỷ Văn Tung đang phê duyệt văn kiện. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn đứa con trai mang vẻ mặt hồn bay phách lạc. Kỷ Văn Tung không chút hoang mang, chỉ nhíu mày, "Có chuyện gì?"

Kỷ Dao nhìn hắn, trái tim vẫn đang đập loạn, hắn cật lực giữ bình tĩnh, vừa mở miệng thì lại nôn khan một tiếng.

Kỷ Văn Tung không thong dong nữa, hắn đặt bút xuống, bước ra từ bàn làm việc, "Sao lại thế này?" Trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, trên mặt vẫn không biến sắc, "Sáng sớm không đi làm, ăn gì hỏng bụng à?"

Kỷ Dao đè trái tim đang đập như trống trận, hơi cúi người, như thể làm thế thì có thể giảm bớt cảm giác đau đớn giằng xé kịch liệt trong cơ thể hắn lúc này. Hắn nuốt khan một cách khó khăn, giống như nuốt một con dao vậy, cổ họng đau rát, thậm chí hắn hoài nghi có khi nào cổ họng mình thật sự có một lưỡi dao sắc bén đang cắt rạch, "...... Là ông làm à?"

Nghe giọng nói khàn đặc của con trai, Kỷ Văn Tung lập tức cau mày.

Nhìn dáng vẻ này, hắn vẫn biết chuyện rồi.

Chuyện như thế này có thể giấu được nhất thời, không giấu được cả đời.

Kỷ Văn Tung đã chuẩn bị sẵn sàng phòng khi hắn biết, lập tức bình tĩnh giải thích.

"Nói bậy gì đó, con cho rằng ta là kẻ sát nhân à? Nó nhờ ta giúp đỡ, chẳng qua ta chỉ đề cử cho nó một bác sĩ, bác sĩ kia thật sự rất giỏi. Chuyện xảy ra sau đó chỉ là ngoài ý muốn. Một đứa nhỏ thôi mà, chẳng lẽ ta còn phải đuổi tận giết tuyệt nó chắc? Ta đâu có hẹp hòi như vậy. Mà thằng nhóc họ Tần kia, cứ như chó điên vậy......"

Kỷ Văn Tung cau mày nói một hồi lâu, vẫn không thấy Kỷ Dao lên tiếng, hắn ngừng chủ đề kia, nói: "Ngươi cũng nên tranh đua chút. Về tài năng, con đâu thua gì tên đó, kế hoạch thu mua lần này con làm rất xuất sắc."

Chữ "sắc" vừa nói ra, Kỷ Dao vốn đang khom lưng bỗng khụy một gối xuống sàn như không đứng nổi nữa, tiếng va chạm khiến đầu mày Kỷ Văn Tung run lên.

Hắn đang định trách cứ, lại thấy vài vệt nước nhỏ rơi xuống sàn nhà.

"Tách" một tiếng rồi bắn tung tóe.

Bàn tay đỡ sau người hắn của Kỷ Văn Tung cứng lại. Với tính tình trước đây, chắc chắn hắn sẽ châm chọc mỉa mai con trai mình "đa tình" một phen. Nhưng trải qua trận bệnh nặng của Kỷ Dao lần trước, hắn nghĩ lại cũng hơi sợ. Vậy nên hắn quyết định im lặng, nghĩ rằng để con trai giải tỏa cảm xúc chút cũng được. Dù sao người cũng đã đi, có quậy nữa cũng không làm được gì mới. Huống hồ chuyện kia Kỷ Văn Tung không thẹn với lương tâm, Kỷ Dao có bất mãn thế nào cũng không thể tìm ra sai lầm của hắn.

Hắn trầm mặc không nói, nhìn vệt nước trên sàn nhà, trong lòng đã tính toán nên ứng đối thế nào.

"Khụ ——". Truyện mới cập nhật

Kỷ Dao khom lưng ho nhẹ một tiếng, dường như đã làm dịu đi cơn đau như phù dung sớm nở tối tàn kia.

Sắc mặt Kỷ Văn Tung hơi giãn ra, "Con cũng đừng quá đau buồn, chẳng qua là một đứa con trai thôi......"

Lại một đóa hoa nước nữa nở trên sàn.

Lần này không phải nước mắt.

Gương mặt không gì lay chuyển được của Kỷ Văn Tung cũng đổi sắc.

"Con ——"

Kỷ Dao cúi đầu, máu chảy xuống khóe miệng hắn. Chỗ máu phun ra kia cũng không khiến lồ.ng ngực căng cứng như sắp nổ tung của hắn dễ chịu hơn chút nào.

Lồ.ng ngực vẫn căng chặt, như thể có một bàn tay vô hình siết lấy lục phủ ngũ tạng của hắn như đùa giỡn, ép máu thịt đến bầy nhầy.

Ù tai.

Ù tai kịch liệt.

Chấn động tới mức toàn bộ sọ não đều đang cộng hưởng.

Mọi thứ xung quanh đều như cách một thế giới.

Trong cơn hoảng hốt, Kỷ Dao tựa như nghe thấy cha đang gọi mình, hắn xoay mặt qua, lại nhìn thấy gương mặt của mẹ hắn.

Mẹ đỡ hắn, dịu dàng trìu mến nói: "Dao Dao, bây giờ con đã hiểu mẹ rồi đúng không?"

Kỷ Dao muốn nói "Đúng vậy", nhưng trong họng đều là vị rỉ sắt, hắn không thể phát ra âm thanh nào, chỉ mơ hồ mỉm cười.

Một gương mặt trắng nõn hiện lên trong đầu hắn, đôi mắt sáng trong nhìn hắn chăm chú, nở nụ cười động lòng người.

"Kỷ Dao, chúng ta làm bạn suốt đời nhé."

Suy nghĩ một lát, hắn lạnh lùng đồng ý, nghĩ thầm cả đời dài như vậy, sao có thể tùy tiện nói miệng như thế. Nhưng hắn đã đồng ý rồi, vậy thì dù đối phương có thế nào, hắn nhất định sẽ giữ lời hứa.

Cả đời......

Kỷ Dao chậm rãi nhắm hai mắt lại, thân thể bỗng nhiên trở nên rất nhẹ...... vô cùng nhẹ. Hắn ngã xuống, nặng nề nện lên sàn nhà, nhưng cảm giác linh hồn của mình lại đang lơ lửng.

Giống như một bông tuyết không có trọng lượng.

Vừa rơi xuống đất, lập tức tan biến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play