Tình thế nhanh chóng chuyển từ bác sĩ gia đình tới bệnh viện St.Peter.
Đám người hoảng sợ tiến vào bệnh viện, sau khi Tần Khanh được đẩy vào phòng cấp cứu. Tần Vũ Bạch còn có chút không biết làm sao, mọi thứ đều quá nhanh quá đột ngột, cứ như đột nhiên hắn mơ một cơn ác mộng, tinh thần vẫn đang hoảng hốt, chân còn đứng không vững.
Nhưng Yến Song thì lại rất bình tĩnh, đang ngồi trên ghế chờ, hơi có vẻ lười nhác. Y chống cằm, chậm rãi chớp mắt, yên lặng không nói lời nào.
Tần Vũ Bạch lấy lại tinh thần, hỏi y: "Các em nói cái gì thế, tại sao lại như vậy?"
"Không biết," Yến Song nhàn nhạt nói, "Có khả năng là nhìn thấy tôi nên quá kích động, phát bệnh tim."
Nhìn y hình như chẳng thèm để ý tới người anh đã thất lạc nhiều năm này chút nào.
Tần Vũ Bạch không biết nên phản ứng thế nào.
Chuyện này tuy máu chó nhưng lại hợp lý.
Thế giới vô biên, người có ngoại hình giống nhau nhưng không chung huyết thống nhiều không kể xiết. Cho dù Yến Song và Tần Khanh cực kỳ giống nhau, Tần Vũ Bạch cung không nghĩ tới hướng đó.
Năm đó hắn biết rất rõ chuyện cha hắn nhận nuôi trẻ mồ côi.
Thời gian sinh, giới tính, không thể có chuyện sai sót.
Khi đó nhà hắn đã sắp cùng đường bí lối, tuy hắn còn nhỏ nhưng tài năng thiên bẩm, trong lòng cũng cho rằng cách này của cha quả thực giống như thử mọi cách có thể khi tuyệt vọng.
Khi Tần Khanh được đưa về, Tần Vũ Bạch càng thấy buồn cười hơn khi thấy cha coi một con ma ốm sắp chết thành ngôi sao may mắn.
Cuối cùng thì cha hắn cũng không chờ được đến khi "đổi vận".
Nhưng Tần Khanh thì vẫn sống tiếp, cũng trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn trong thời kỳ khó khăn kéo dài.
Khi Ngụy Dịch Trần đưa cho hắn xem tập hồ phủ bụi từ lâu của hai anh em, Tần Vũ Bạch vô cùng kinh ngạc.
Yến Song...... là em trai của Tần Khanh?
Chuyện em trai mà Tần Khanh nhắc mãi khi còn nhỏ là sự thật?! Rõ ràng trên hồ sơ cậu là con một mà!
Tâm trạng của Tần Vũ Bạch lập tức loạn tùng phèo.
Hai anh em, sao lại phải là hai anh em chứ?
Nếu ngay từ đầu hắn biết Yến Song là em trai của Tần Khanh, vậy thì ít nhất hắn sẽ "yêu ai yêu cả đường đi", chắc chắn sẽ không làm Yến Song tổn thương như thế. Nhưng nếu thật sự biết chuyện này, có lẽ giữa hắn và Yến Song sẽ không sinh ra mối quan hệ vừa loạn vừa không thể gột rửa như vậy.......
Tạo hóa trêu người.
Tần Vũ Bạch chỉ có thể bất đắc dĩ tiêu hoá sự thật này.
Tuy nhiên, vận mệnh giống như đang chờ để xem trò cười của hắn vậy, không chịu dừng tay hay cho bọn họ cơ hội bắt đầu lại, mà ngược lại, vươn tay đẩy bọn họ vào tình trạng hỗn loạn hơn nữa.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tần Vũ Bạch chờ đến sốt ruột, cánh tay gác trên ghế dài không tự chủ được mà gõ gõ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Yến Song.
Hiện tại hắn cần phải cảm thông và đồng cảm với Yến Song.
Người vào phòng cấp cứu là "em trai" hắn, là anh trai của Yến Song, ở thời khắc này, có lẽ tâm trạng của họ có liên hệ.
Sắc mặt Yến Song thay vì nói là bình tĩnh, chẳng bằng nói là vô cảm.
Tần Vũ Bạch hiện tại cũng không giống trước kia, thậm chí hắn còn không dám nói rằng mình hiểu tính nết của Yến Song.
Yến Song là một bí ẩn, cho dù họ có tìm hiểu thế nào đi nữa thì y luôn có câu hỏi tiếp theo đang chờ họ.
Nếu họ cảm thấy đã nhìn thấu y, vậy thì vừa hay có nghĩa là họ đã lún sâu trong đó mà không biết nguyên do.
Rốt cuộc bây giờ Yến Song đang nghĩ gì? Hắn không đoán được.
"Ngụy Dịch Trần." Yến Song nhẹ nhàng gọi tên Ngụy Dịch Trần.
Người trở lại cương vị quản gia lập tức đáp lại, "Sao vậy?"
"Tôi hơi đói, cũng hơi mệt, tôi muốn đi trước, anh có thể đưa tôi về không?"
Tần Vũ Bạch kinh ngạc hỏi: "Em không đợi kết quả sao?"
Yến Song liếc nhẹ hắn một cái, mỉm cười, "Tôi vừa không phải bác sĩ, cũng không phải thượng đế, ở lại đây không có tác dụng gì, đêm nay tôi có thể ở lại căn chung cư lúc trước anh tặng tôi không?"
Tần Vũ Bạch yên lặng hồi lâu rồi mới nói: "...... Có thể."
Yến Song đứng lên, nhắc nhở thiện ý: "Anh ấy đang hôn mê trong đó, anh ngồi không ở đây đến sáng thì anh ấy cũng không nhìn thấy đâu, không cần thiết phải giả thâm tình ở đây, cũng về sớm nghỉ ngơi đi."
Tần Vũ Bạch bị nghẹn đến không nói nên lời, khi Ngụy Dịch Trần đưa Yến Song đi được vài bước, Tần Vũ Bạch lại gọi y lại.
"Song Song."
Người phía trước dừng bước, Tần Vũ Bạch hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay.
"Anh không vô tình đến mức như em nghĩ."
"Cũng không phải đang cố tình sắm vai gì cả."
Trên xe, Yến Song ngồi ở ghế phụ, một tay đỡ trán, liếc nhìn sườn mặt Ngụy Dịch Trần, "Anh lại làm việc cho anh ta à?"
"Đúng vậy."
"Vòng đi vòng lại, hai người vẫn là một đôi chủ tớ."
Ngụy Dịch Trần siết chặt tay lái, "Em không thích à?"
"Sự nghiệp của anh không liên quan gì đến tôi, có gì mà thích hay không thích," Yến Song thờ ơ nói, "Anh thích là được."
Căn chung cư này từ lúc mua đến khi sang tên cho Yến Song vẫn chưa từng có ai ở, nhưng Tần Vũ Bạch vẫn phái người dọn dẹp định kỳ, xử lý sạch sẽ ngăn nắp. Đèn vừa bật, nội thất sang trọng đắt đỏ đập vào tầm mắt. Yến Song buông cặp, "Được ghê ha," Y vừa duỗi người vừa đi vào bên trong, "Không biết ở đây có phòng cho khách không, nếu anh muốn ở lại thì tự tìm một phòng mà ngủ, ngủ sô pha cũng được, chỉ cần đừng nửa đêm mò tới phòng tôi là được."
Yến Song ngoái đầu nhìn lại.
Trước lối vào, Ngụy Dịch Trần đứng thẳng tắp, khuôn mặt văn nhã mà cấm dục, gọng kính lấp lánh dưới ánh đèn.
"Đã lâu rồi tôi không ngủ với trai, định lực không đủ, đừng dụ dỗ tôi nha."
Yến Song cười với hắn, giống như bạn cũ đùa nhau vậy.
Thái độ y nhẹ nhàng như vậy, lại khiến Ngụy Dịch Trần càng thêm thấp thỏm bất an.
Tần Khanh xảy ra chuyện như vậy, còn vào lúc anh em họ vừa gặp lại nhau.
Ngụy Dịch Trần đã chuẩn bị tinh thần bị Yến Song giận chó đánh mèo rồi.
Nhưng Yến Song...... tựa như hoàn toàn không hề gì.
Lúc Ngụy Dịch Trần phát hiện ra quan hệ giữa Tần Khanh và Yến Song, hắn cảm giác như tìm ra kho báu vậy.
Rốt cuộc cũng có một người có liên hệ chặt chẽ với Yến Song trên thế giới này, đây là loại quan hệ mà y không thể phủ nhận và thoát khỏi dù thế nào đi chăng nữa.
Chỉ cần Tần Khanh ở đây ngày nào, Yến Song sẽ không rời khỏi Tần Khanh ngày đó.
Hắn đã nghĩ như vậy.
—— nhưng hình như hắn sai rồi.
Có quản gia toàn năng ở đây, Yến Song căn bản không cần lo gì. Y tắm rửa xong thì trên bàn đã có thức ăn nóng hổi, phòng bếp nhìn chưa được sử dụng, Yến Song cũng không nghe thấy tiếng động, tám phần là Ngụy Dịch Trần gọi thức ăn ngoài.
"Cảm ơn."
Yến Song ngồi xuống, mời hắn, "Anh cũng ngồi đi."
Chuyện hai người ngồi chung bàn ăn, đối với Ngụy Dịch Trần mà nói là một hy vọng xa vời nhìn thấy nhưng không với tới được.
Thậm chí hắn còn không chuẩn bị bộ bát đũa thứ hai.
Yến Song cầm bát đũa lên mới để ý tới điều này, "Ở đây không thừa bát đũa gì à?"
"Có," Ngụy Dịch Trần đứng dậy, "Tôi đi lấy."
Đồ ăn là do Ngụy Dịch Trần gọi điện đặt riêng từ nhà hàng gần đây. Hắn biết rõ khẩu vị của Yến Song, nên đã dặn dò rất kỹ sở thích và ghét. Yến Song ăn rất ngon, có lẽ nhận ra được cái tâm của hắn, ăn xong lại cảm ơn hắn lần nữa.
Ngụy Dịch Trần bưng chén, nhẹ giọng nói: "Em không cần nói cảm ơn với tôi."
"Cần," Yến Song lau miệng, "Phải lịch sự chứ, đây cũng không phải chuyện trong phận sự của anh."
"Tôi no rồi, đi nghỉ ngơi đây."
Bàn ăn nhanh chóng trở nên trống rỗng.
Cơm thừa canh cặn, ánh đèn lờ mờ, Ngụy Dịch Trần ngồi trên chiếc ghế được thiết kế riêng, lại cảm thấy chẳng khác gì đang ở căn phòng cũ nát kia của mình.
Hắn vẫn một mình.
Vẫn không ai cần hắn.
Phòng khách quá yên tĩnh, đến tiếng đồng hồ chạy cũng trở nên ầm ĩ, tích tắc tích tắc trong tai. Rõ ràng là một âm thanh cực kỳ đều đặn, nhưng vào tai Ngụy Dịch Trần lại như lúc gần lúc xa, khi cao khi thấp, lộn xộn như những viên đạn bắn loạn xạ vào não hắn.
Hắn ngồi yên một chốc, buông bát xuống, xỏ dép lê mềm mại đi tới gõ cửa phòng ngủ.
"Có thể nói chuyện không?"
Lòng bàn tay áp lên cánh cửa đen nhánh, Ngụy Dịch Trần nghĩ thầm, không biết cửa này làm bằng kim loại gì, sao lại lạnh đến vậy?
"Vào đi."
Trái tim trở về vị trí, Ngụy Dịch Trần hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Yến Song vẫn chưa ngủ, y ngồi trên giường, mặc một bộ áo ngủ mềm mại, tay chống má, đang xem TV với một tư thế mà người khác nhìn có vẻ không thoải mái nhưng lại rất dễ chịu đối với y.
Trên TV hình như đang chiếu một chương trình hài kịch, cứ chốc chốc lại vang lên tràng cười giả tạo.
Ánh sáng từ màn hình chiếu vào mắt Yến Song, trông lấp la lấp lánh, khoé miệng y tủm tỉm, "Chương trình này thú vị lắm."
Ngụy Dịch Trần chậm rãi đến gần, hắn đứng yên ở mép giường, nhìn ánh sáng biến ảo trên gương mặt Yến Song, giống như mang theo một tấm mặt nạ hoa lệ, hắn thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Yến Song nhìn TV, môi mấp máy, trả lời kiểu không để ý lắm.
"Về chuyện của anh trai em."
"Ò, từ nhỏ thân thể ảnh đã không tốt, chuyện này không liên quan gì tới anh, không cần phải xin lỗi."
Nếu nói ngạc nhiên, hình như Ngụy Dịch Trần cũng không ngạc nhiên như hắn tưởng.
Đối với Yến Song mà nói, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nếu nói không ngạc nhiên, thì quả thực hắn có hơi hoảng hốt.
Yến Song xem TV một lúc, thấy Ngụy Dịch Trần vẫn cứ đứng bất động bên cạnh y. Y quay mặt qua, trước tiên liếc nhìn mặt hắn, sắc mặt Ngụy Dịch Trần trông có vẻ hơi mong manh khi hồn bay phách lạc.
Yến Song đã từng thấy biểu cảm tương tự như vậy trên mặt hắn.
"Làm sao vậy?" Yến Song vẫy vẫy tay, giọng điệu mang ý cười, "Không phải tính khóc nhè đó chứ?"
Ngụy Dịch Trần cúi đầu theo tay y.
Đỉnh đầu được vỗ nhẹ.
"Tôi không trách anh."
"Thật đó."
Cho dù Ngụy Dịch Trần không làm như vậy, y cũng sẽ tự nhảy ra nhận người thân.
Ngụy Dịch Trần chỉ làm cốt truyện hắn nên làm mà thôi.
Y không trách hắn, mà cũng chẳng thấy quan trọng.
Giường đệm vừa mềm vừa thơm, Ngụy Dịch Trần có thể cảm giác được vòng tay Yến Song ôm hắn, cách áo sơ mi là nhiệt độ khiến hắn lưu luyến vô cùng, nhưng trong sự ấm áp như vậy, hắn lại vẫn cảm thấy rét lạnh.
Như là một kiểu hồi quang phản chiếu.
Yến Song xoa nhẹ tóc hắn, giọng nhẹ nhàng, "Được rồi đó, còn làm nũng nữa là không đáng yêu đâu."
Ngụy Dịch Trần ngồi thẳng dậy.
Hắn sờ mái tóc chỉnh tề đã bị Yến Song xoa đến rối tung, gọng kính cũng lệch đi lúc dựa lên bả vai y, đã không còn sự nghiêm chỉnh tỉ mỉ bình thường nữa, thoạt nhìn vẫn là một chàng trai trẻ mê mang.
Hắn cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi.
Chờ quyển sách này "Kết thúc".
Hắn cũng còn cuộc đời của riêng mình để sống.
Yến Song không có lòng tốt, cũng không có thú vui ác ý gì, đối với công việc, thái độ của y mãi mãi đều là "Công việc chính là công việc".
Mọi chuyện và người y gặp, đều chỉ là một nốt nhạc đệm nhỏ trên đường y đi.
Có lẽ sẽ vang bên tai y một lúc, nhưng trước sau gì y cũng chỉ nghe theo âm thanh trong lòng mình.
"Ra ngoài đi, "Yến Song mỉm cười với hắn, "Tôi muốn ngủ một mình."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT