[Thập niên 90] Xuyên Đến Hương Giang Làm Thiên Sư

CHƯƠNG 7: ĐÀN ÔNG RA NGOÀI CÂU TAM ĐÁP TỨ LÀ CHUYỆN BÌNH THƯỜNG


1 tháng

trướctiếp

 

- Thôn Thạch Áo, cảm ơn. 

Tài xế taxi chỉnh đồng hồ, nghe thấy thôn Thạch Áo thì hơi do dự. Ông ấy đánh giá khách hàng qua gương chiếu hậu, nói:

- Mười giờ đêm rồi, dạo này thôn Thạch Áo không an toàn đâu. Người đẹp phải chú ý một chút! 

Sở Nguyệt Ninh ôm chặt túi ni lông, khóe miệng cong lên đầy hứng thú hỏi:

- Có chuyện gì mà không an toàn ạ?

- Thì mấy cái đó phá rối chứ gì! - Tài xế taxi sợ làm cô sợ, bèn nhỏ giọng nói: - Tôi nghe người hướng dẫn viên đưa khách tới thôn Thạch Áo nói hễ nhá nhem tối đến hơn nửa đêm là nghe thấy tiếng đàn bà khóc, đi tìm thì lại không thấy ai hết. Thấy ghê dữ lắm! 

Phong cảnh trên đường lướt qua như bay, càng gần đến thôn Thạch Áo thì cảnh tượng càng hoang vắng. 

Tài xế taxi hỏi:

- Gần đến nơi rồi, người đẹp… đây là thôn Thạch Áo nè, cô muốn tới đâu?

Sở Nguyệt Ninh bấm tay tính toán, nói:

- Chạy lên phía trên chút nữa… Rồi, chỗ này. 

Sở Nguyệt Ninh trả tiền taxi, vừa xuống xe là nhìn thấy một rừng cây chuối tây. Cô đi dọc theo con đường nhỏ vắt ngang sườn núi, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một con đường xi măng nhà cửa san sát. Đất ở thôn Thạch Áo thuộc sở hữu của người dân trong thôn, nhà nào nhà nấy đều xây hai ba tầng lầu, ở nơi Hương Cảng tấc đất tấc vàng này, mặc dù nằm ở nông thôn nhưng cũng đã rất tốt rồi. 

11 giờ 30 phút, đa số người dân trong thôn đều đã đi ngủ. Sở Nguyệt Ninh dựa trên hướng đã tính ra để kiểm tra số nhà. 

- Bên trái là số lẻ, bên phải là số chẵn. Số 366, là chỗ này rồi, không thể sai được, đúng địa chỉ mà chú Kiên cho. 

Nhà của Diệp Thiên Lương có 2 tầng, quanh sân có hàng rào chắn, cành cây của cây cổ thụ to duỗi dài ra ven đường, Sở Nguyệt Ninh chẳng cần cố tình tìm vị trí cũng nhìn thấy luồng khí đen chọc trời. Cô đi theo luồng khí đen ra sân sau, một cái giếng đen thu hút sự chú ý của cô.   

Sở Nguyệt Ninh dừng bước. Miệng giếng bị một tảng đá lớn bịt kín, dây xích sắt khóa chặt tảng đá rồi cắm xuống đất, cứ như đang trấn áp một thứ nào đó, bên ngoài dán bùa vàng dày đặc. Nước giếng lạnh lẽo men theo xích sắt rỉ ra bên ngoài. 

- Khóa hồn Âm Long. 

Đóng đinh quan tài vào đỉnh đầu của người bị hại hòng giam cầm ba hồn bảy vía của họ, rồi ném thẳng quan tài xuống giếng trong tư thể nằm dọc để xương cốt ngâm trong nước âm không tài nào thoát thân được. Vừa không cho người bị hại siêu thoát, vừa khiến người bị hại sống trong cảnh nước âm tra tấn ngày ngày đêm đêm. Tức là người bị hại sẽ bị cầm chân không thể đi đâu được, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong. 

Vẻ mặt của Sở Nguyệt Ninh không được tốt lắm, người đứng sau bố trí trận pháp này quá tàn ác.

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

- Ai đó?   

Sở Nguyệt Ninh đang định hành động, bỗng nghe có tiếng mở cửa trên lầu. Cô vội vàng lách người nép vào cạnh cây cổ thụ, đứng ở nơi có bóng tối. 

Diệp Thiên Lương ngó nghiêng hồi lâu, không nhìn thấy ai bèn đóng cửa sổ lại. Một người đàn bà sở hữu dáng người đầy đặn mới từ trong phòng tắm ra, vừa lau tóc vừa ném cho gã ánh nhìn khêu gợi:

- Có ai ở ngoài đó hả?

Diệp Thiên Lương đi tới ôm lấy người đàn bà, đáp:

- Không có ai hết, chắc là mèo hoang. 

Cindy nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, đang lau tóc thì bỗng ngừng lại. Cô ả quay đầu lại nói với vẻ ngạc nhiên:

- Hóa ra anh có vợ rồi? Nói trước rồi nha, hồi nữa trong lúc ứ ừ mà bị vợ anh về nhà bắt tại trận thì không được lấy tiền lại đâu đó. 

Diệp Thiên Lương hôn môi Cindy, bế ngang cô ả ném lên tấm nệm cao su. Nhớ tới người đàn bà bị chính tay gã đẩy xuống biển, gã bực bội nhíu mày:

- Đừng có nhắc tới con quỷ chù ụ đó nữa. Chung sống bình yên với anh không được hay gì, cứ một hai đòi ly dị. 

- Sao vậy? - Cindy vẽ vòng xoắn ốc trên ngực gã. 

- Đàn ông ra ngoài câu tam đáp tứ là chuyện bình thường, anh hay phải đi xã giao bên ngoài còn không phải là vì muốn gia đình sống tốt hơn sao. Cổ không sinh được cho anh đứa con nào, còn phát điên cả ngày. - Diệp Thiên Lương nhớ lại cảnh mình lén mọi người đẩy A Quyên xuống biển, nhưng không hề áy náy dù chỉ một chút. 

- Giờ không làm ầm lên được nữa, nên chết từ sớm mới phải! 

Cindy bị Diệp Thiên Lương chọc lét, bật lên tiếng cười trong trẻo:

- Thế à? Anh thấy em ngon hay là bà vợ chết tiệc của anh ngon?

- Còn cần phải hỏi? Tất nhiên là em ngon rồi, tư thế nào cũng biết! 

- Đồ quỷ, đáng ghét…

Sở Nguyệt Ninh bước ra, móc trong túi ra một lá bùa vàng, cô bóp nát viên chu sa rồi rắc lên miệng giếng, chu sa thấm nước hóa thành dòng nước màu đỏ chạy dọc theo miệng giếng xuống dưới. Cô nhúng đầu bút vào mực chu sa, đầu bút thấm nước cùng dần dần nhuộm đỏ thẫm. 

Sở Nguyệt Ninh cầm bút, tập trung tin thần, nét bút in xuống, mực chu sa nhanh chóng khô đi. Vẽ xong một lá bùa phá trận, tia sáng mỏng manh lóe lên rồi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi. Vốn dĩ Sở Nguyệt Ninh tính vẽ thêm một tấm nữa, nhưng vẫn ngừng bút. Vẽ một lá bùa hao tổn rất nhiều năng lượng, năng lượng và kỹ năng cá nhân không dính dáng gì tới nhau, đa phần người trong Huyền môn đều tu luyện bằng công đức, cơ thể hiện tại của cô mới quá nên công lực chưa thấm.   

Cô kẹp lá bùa giữa hai ngón tay, làm một tràng động tác tay phức tạp rồi niệm một đoạn chú ngữ. Lá bùa phá trận phát ra ánh sáng đỏ và bay lên rơi vào giếng nước. Một tiếng nổ mạnh vang lên, xích sắt đứt thành từng đoạn, lộ ra một gốc quan tài trong giếng, chiếc đinh sắt đen tuyền ngập tràn sát khí bật ra khỏi quan tài.  

Đinh quan tài lơ lửng giữa không trung. Nó đang chờ động thái của Sở Nguyệt Ninh, công lực của cô quá mạnh, chỉ một lá bùa đã có thể phá được trận, nó nào dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai bên cứ thăm dò nhau, cuối cùng cô hờ hững nói:

- Tôi chỉ nhận đơn phá trận thôi, không có bao gồm phí thanh tẩy đồ không sạch sẽ. 

Nói đoạn, cô dùng ngón giữa móc chiếc túi ni lông màu đỏ lên quơ nhẹ rồi xoay người đi khỏi nơi này. 

Đinh quan tài bay thẳng lên lầu hai. Không bao lâu sau, bầu trời đêm thôn Thạch Áo vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn. Ngay sau đó là tiếng đàn ông và đàn bà thét chói tai.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp