[Thập niên 90] Xuyên Đến Hương Giang Làm Thiên Sư

CHƯƠNG 5: MUA GIẤY VẼ BÙA


4 tuần

trướctiếp

 

Sở Nguyệt Ninh nhận tiền, thoáng nhìn những người khác đang xì xầm bàn tán. Cô không quá để ý, chú Kiên đi rồi cô mới gấp cái bàn nhỏ lại và nhét xuống dưới xe đẩy. 

Lâm Gia Hoa chạy qua hỏi:

- Cô tính giúp chú Kiên phá trận hả? Có cần tôi phụ không?

Trong khi những người khác đều đang cho rằng Sở Nguyệt Ninh lừa đảo, chỉ có Lâm Gia Hoa cực kỳ tin tưởng Sở Nguyệt Ninh. 

Sở Nguyệt Ninh cất mấy cái chai trên bàn chế biến xuống dưới thùng xe, rồi nhảy lên chiếc xe đạp đằng trước. Cô quay đầu lại nói:

- Không có việc gì, cũng gần xong rồi. Anh có biết ở đâu bán bùa vàng không?

Lâm Gia Hoa nói: - Có một chỗ ở phố Thông Thái bên kia kìa. 

Sở Nguyệt Ninh đạp lên bàn đạp, một tay cầm tay lái, một tay vẫy về phía sau, nói:

- Ừ, tôi đi trước nhé. Mai gặp! 

Phố Miếu cách phố Thông Thái không xa, băng qua đường là đến. 

Sở Nguyệt Ninh đỗ xe bán hàng lại, tìm tới tìm lui ở phố Thông Thái. Tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một tiệm bán đồ phong thủy. Người ta hay nói chung nghề y như oan gia, không nói trước mà tới cửa chính là phá đám. Cô ngước lên nhìn trời, ở thế giới này cô chỉ là một cô bán chè chắc không thể coi là chung nghề đâu nhỉ? 

Nghĩ vậy, Sở Nguyệt Chanh vẫn hơi chột dạ bước vào cửa hàng bán đồ phong thủy. 

Ông chủ mặc bộ áo đạo sĩ màu vàng, thấy có khách hàng, ông ta bèn vịn cái mũ trên đầu, bày ra gương mặt tươi cười tiếp đón:

- Xin chào quý khách, tiệm tôi có đủ từ bùa đổi vận đến chuỗi hạt đổi vận, có luôn các món trang sức thâu tóm đào hoa, không biết quý khách muốn mua gì?

Ông chủ gặp rất nhiều mấy cô bé ngoài 20 tuổi như Sở Nguyệt Ninh, nên lập tức giới thiệu tất tần tật những món đồ được ưa chuộng nhất cửa hàng. 

Sở Nguyệt Ninh quan sát cửa hàng một lượt mới nói:

- Không, tôi muốn mua mấy lá bùa. 

- Ồ, hóa ra là mua bùa. - Ông chủ nhoẻn miệng cười, quay lại quầy lấy ra một chiếc hộp gỗ, mở hộp, bên trong là đủ thứ bùa vàng nằm tứ lung tung. Nói: - Bùa cũng được chia ra thành nhiều loại, bùa bình an, bùa trừ tà,... không biết quý khách muốn mua loại nào?

Sở Nguyệt Ninh thấy mấy lá bùa trong hộp gỗ đúng là có ẩn chứa pháp lực thật, nhưng lại rất yếu nên không thể hỗ trợ cô phá trận. 

- Tôi muốn mua giấy vẽ bùa vàng, loại chưa vẽ gì cả ấy. 

Ông chủ đóng hộp gỗ lại, hỏi:

- Quý khách muốn tự vẽ ư?

- Đúng vậy. - Sở Nguyệt Ninh nghĩ lại, rồi bổ sung thêm: - Thêm cây bút lông và hộp mực chu sa nữa nhé. 

Ông chủ xoay người đi vào trong, lát sau mới cầm một xấp lá bùa màu vàng cắt sẵn ra đưa cho Sở Nguyệt Ninh. Thấy cổ còn kiểm tra lá bùa, không khỏi cảm thấy lạ bèn hỏi:

- Bây giờ người trẻ cũng thích vẽ bùa hả?

Rõ ràng đó giờ toàn đến mua đồ trang sức hoặc bùa thu hút tình duyên mà. Sự đời thay đổi nhanh như vậy sao, rồi làm ăn buôn bán gì nữa?

Ông chủ nơm nớp lo sợ trước sở thích và trào lưu của giới trẻ, ông ta đã nhìn thấy cảnh cửa hàng phải đóng cửa vào một năm sau rồi. 

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Sở Nguyệt Ninh nhận ra ông chủ đang cẩn thận hỏi thăm tin tức, bèn cầm mực chu sa lên chà nhẹ đập tan băn khoăn của ông chủ. Nói:

- Chỉ là sở thích cá nhân thôi.

Thấy không còn nguy cơ nữa, ông chủ thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu nói chơi:

- Nếu mà ai cũng biết vẽ bùa chắc tôi chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm thôi, thế thì tệ thật. 

Sở Nguyệt Ninh cố gắng nhịn cười, nếu ông chủ cẩn thận này biết cô không những bán chè ở Phố Miếu mà còn kiêm luôn coi bói và xem phong thủy thì sẽ có thái độ gì?

Cô đưa cho ông chủ bùa và chu sa mình chọn, hỏi: - Bao tiền?

- 40 đô. - Ông chủ tìm trong ngăn tủ ra một chiếc túi rồi giúp cô bỏ hết vào, có lòng nhắc nhở: - Vẽ bùa siêu khó, hồi đó tôi phải học tận vài năm. Cô mua nhiều hơn đi, một xấp không đủ dùng đâu. 

- Đủ rồi, chắc tôi sẽ không lãng phí giấy đâu. - Sở Nguyệt Ninh nhận lấy túi ni lông màu đỏ, thanh toán rồi lễ phép vẫy tay: - Bái bai. 

Tay mơ luyện bùa mà sao không lãng phí giấy cho được?

Đến cả vị thiên sư rất có uy tín thường xuyên lên tờ báo “Tomorrow” của Vượng Giác còn lãng phí cả đống giấy vẽ bùa mỗi khi vẽ bùa kia kìa, huống hồ chi là một người mới vào nghề. 

Ông chủ không tin, ngó theo bóng lưng Sở Nguyệt Ninh đang xách túi đi, khoanh đôi tay lại, phát ra một lời thở than:

- Người trẻ tốt thật, nói điều không cần suy nghĩ. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp