[Thập niên 90] Xuyên Đến Hương Giang Làm Thiên Sư

CHƯƠNG 1: XUYÊN ĐẾN HƯƠNG CẢNG VÀO NHỮNG NĂM 1990s


1 tháng

trướctiếp

 

- Cô chè, tỉnh lại! 

- Hây da, khốn khổ thế này, cái đám ma cô đó thẳng tay thế không biết!

- Đánh người ta ngất xong bỏ chạy, chúng nó sẽ bị trời đánh chết! 

Phố Miếu ở Cửu Long xe cộ tấp nập, bảng hiệu san sát. Cửa hàng bán loa phát bài “Năm tháng vinh quang" của nhóm nhạc Beyond, nhạc nền xuyên qua con phố sầm uất bậc nhất Hương Cảng, các sạp hàng bán đồ linh tinh và thức ăn vặt nối tiếp nhau không dứt. 

5 giờ chiều, gần đến giờ người Hương Cảng tan tầm cũng là lúc bán buôn phát đạt nhất. Mấy chủ sạp hàng chẳng thèm lo chuyện buôn bán, xúm lại một chỗ lo lắng nhìn cô gái bán ở sạp chè hôn mê bất tỉnh. 

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi! - Ông chủ nhà hàng bình dân Trương Ký reo lên một tiếng. 

Sở Nguyệt Ninh chậm rãi mở mắt ra, có tiếng ồn ào huyên náo. Cô ngước nhìn từng cái đầu người chồm tới trên đỉnh đầu mình, đầu óc trống rỗng trong một thoáng chốc.  

Đây là đâu?

Cô nhớ rõ ràng là một giây trước mình còn đang trấn áp quỷ khí cho đất nước và ma quỷ sống lại. Để đóng cánh cửa năng lượng ma quỷ hoàn toàn, cô và các sư huynh muội Huyền môn đá hy sinh thân mình vì nghiệp lớn.  

Lẽ nào cô chưa chết?

Sở Nguyệt Ninh không khó hiểu quá lâu, chẳng mấy chốc cô đã tiếp nhận được một đoạn ký ức. 

Hóa ra đây là một quyển tiểu thuyết ngôn tình về Hương Cảng, tựa truyện là “Xinh ngoan yêu của trùm cuối Hương Cảng". Cố chủ không phải là nhân vật quan trọng, thậm chí còn không phải là người qua đường. Chưa kể, đây là khoảnh khắc bia đỡ đạn hết vai.  

- chuyển ngữ bởi Gia Tộc Lãnh Hàn của TYT -

Cố chủ là người Tương Thành, sau khi mẹ mất, cô ấy và em gái phải sống cậy nhờ người cha đang gây dựng sự nghiệp ở Hương Cảng của mình, lúc này mới phát hiện ra cha của bọn họ đã lén lút có một gia đình khác trong lúc chung sống với mẹ của bọn họ. Cố chủ không nhận lại cha, dẫn em gái đi khỏi nơi đó rồi bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà ở lại Hương Cảng luôn. 

Để nuôi nấng em gái, cố chủ bắt đầu đến nhà hàng làm việc, dành dụm suốt mấy tháng trời, nghe người ta nói bày sạp bán hàng có thể kiếm được rất nhiều tiền bèn tận dụng kỹ thuật nấu chè học được từ nhà hàng để bày sạp. Nào ngờ, mới vừa đóng học phí cho em gái xong thì chủ nhà đến đòi tiền thuê nhà. Nếu tối nay không đóng tiền thuê nhà thì cả hai chị em sẽ bị đuổi ra khỏi nhà lưu lạc đầu đường xó chợ. Cố chủ đang mong tối nay bán hết chỗ chè tối nay để trả trước một nửa tiền thuê nhà, ấy vậy mà lại gặp bọn ma cô thu phí bảo kê. Bọn chúng cướp sạch tiền của cố chủ, trong lúc giằng co đã đẩy cố chủ ngã và bị thương ở đầu dẫn đến mất mạng.   

Ông chủ Trương Ký thấy hồi lâu mà Sở Nguyệt Ninh không nói lời này thì cực kỳ lo lắng, hỏi:

- Bị ngã khùng luôn rồi hả? Hay là đưa tới bệnh viện kiểm tra thử xem?

Ông ấy nói bằng giọng Quảng Đông. Sở Nguyệt Ninh nghe xong cũng hiểu được phần nào những gì ông ấy vừa nói, cô sờ vào 10 xu còn sót lại trong túi quần, lúc nghe thấy muốn đưa cô vào bệnh viện, cô hoảng hồn giật thót mình bất giấc buộc miệng thốt lên:

- Tôi không đi đâu, tôi không sao rồi! 

Sợ bị đưa đến bệnh viện rồi lại phải trả thêm tiền chữa bệnh, cô không dám nằm thêm nữa. Dùng cả tay và chân để đứng dậy, mỉm cười với mấy người chủ sạp đang xúm lại nhìn cô:

- Mọi người xem này, tôi thật sự không sao mà. 

Sở Nguyệt Ninh nói xong còn nhảy tưng tưng tại chỗ hai cái. 

- Không sao là tốt rồi. - Ông chủ nhà hàng bình dân Trương Ký chắc chắn Sở Nguyệt Ninh không sao, mới phất tay bảo mọi người giải tán: - Giải tán hết đi, mọi người tiếp tục làm việc. 

Lúc này mấy người chủ sạp mới lần lượt trở về sạp hàng của mình. Sau khi xung quanh thoáng hơn, Sở Nguyệt Ninh mới thấy trên mặt đất là một đống hỗn độn: khoai lang, đu đủ, sữa bò và các loại nguyên liệu nấu chè rơi khắp nền đất. Khoai môn tốn công nấu nhất cũng bị đạp cho bấy nhầy, từng miếng to dính chặt lên nền xi măng. 

Để kiếm được nhiều tiền hơn, cố chủ mua nhiều nguyên liệu nấu chè hơn ngày bình thường. Chuẩn bị cả đêm mới xong, bây giờ còn chưa bán được một phần ba, tiền thuê nhà định trả trước cũng bị trấn lột rồi, Sở Nguyệt Ninh ôm trán cảm thấy cực kỳ nhức đầu. Lẽ nào đêm nay thật sự phải ra đường ngủ sao?

- Không sao thật chứ? - Người nói chuyện là Lâm Gia Hoa bán bánh tart ở quầy bên cạnh, anh ấy chỉnh lại chiếc tạp dề sọc đỏ vàng của mình, dưới cặp mắt kính màu bạc là một vết bầm tím, anh ấy phụ cố chủ giựt lại tiền nên bị đám ma cô đánh. 

- Không sao! - Sở Nguyệt Ninh vắt khô vạt áo thun ướt đẫm nước đường, mượn ông chủ Trương Ký cái chổi, quét hết nguyên liệu vương vãi trên mặt đất vào thùng rác, quét xong mà tâm trạng vẫn còn nặng nề lắm. 

- Nhưng mà, chè có chuyện còn tệ hại hơn cả tôi có chuyện nữa đó.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp