- Tôi biết anh ta từ nhỏ, vừa học giỏi vừa hiếu thảo với cha mẹ. Lúc A Quyên còn sống, Diệp Thiên Lương đối xử với chú ý cũng rất tốt mà. Cứ như là con trai ruột ấy! 

Cũng có người hàng xóm đi ra nói đỡ:

- Thì đó! Chú Kiên à, tôi biết A Quyên qua đời khiến chú rất phẫn nộ và không cam lòng nhưng đâu thể nào đổ oan cho người tốt được. Thiên Lương tốt với A Quyên lắm, chòm xóm láng giềng như chúng tôi đều có mắt mà. 

- Mấy người biết con khỉ! - Chú Kiên phẫn nộ nói: - Chắc chắn là Diệp Thiên Lương đã giết A Quyên vì khoản tiền bồi thường cho cái chết của nó! Diệp Thiên Lương len lén đóng một cây đinh quan tài vào hộp sọ của A Quyên, nếu nó thật sự không giết người, không có tật giật mình, thì sao lại làm như vậy với A Quyên? 

Đinh quan tài?

Trong lòng Sở Nguyệt Ninh trào dâng linh cảm chẳng lành. Đinh quan tài là vật có âm khí cực thịnh, đóng thẳng vào xương hộp sọ của người là để giam giữ linh hồn của người đó lại không cho đi đầu thai. 

Chú Kiên bật khóc: 

- Thằng súc sinh đó muốn con gái tôi mãi mãi không được siêu thoát! Nó sẽ chết không được tử tế! 

A Cường nghĩ rằng chú Kiên điên rồi, nói nhăng nói cuội:

- Đến cả gà mà A Lương còn chẳng dám giết, sao lại nhẫn tâm đóng đinh quan tài vào hộp sọ A Quyên chứ? Không thể nào, chú Kiên à, chú nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. 

- Cảnh sát cũng nói là không có hung thủ rồi. Chú không tin vào luật pháp, mà lại đi tin cái đám giang hồ bịp bợm này ư?

Những hàng xóm khác cũng nói theo:

- Đúng đó, nhỏ bán chè mới ngoài 20 tuổi thì biết cái gì? Còn nếu mà mê tín thật thì sao không đi tìm một đại sư đàng hoàng đi?

- Giết vợ lấy tiền bồi thường? Sao thầy bói có thể tính chuẩn dữ vậy?

- Thì đó, muốn lửa đảo cũng không nên gan cùng mình như vậy. 

Những người trước mặt hoàn toàn không hiểu. 

Chú Kiên hơi bình tĩnh lại, vẻ mặt của ổng chết lặng nhưng không muốn ảnh hưởng đến người khác bèn nói:

- Tôi làm cảnh sát cả đời mà không có cách nào bắt hết kẻ xấu, không thể báo thù cho nó. Tôi hổ thẹn với A Quyên. 

Phá án cần có chứng cứ, cho dù chú Kiên một mực tin tưởng Diệp Thiên Lương có nhúng tay vào mới làm con gái của ổng chết thì sao? Không có chứng cứ đâu thể bắt người, đâu thể đưa hung thủ ra trước công lý. 

Cảnh sát cũng bó tay, huống chi ông ấy chỉ là một công dân Hương Cảng bình thường. 

- Thầy ơi, coi bói hết bao nhiêu tiền? Tôi trả tiền. 

Sở Nguyệt Ninh nhìn chú Kiên bôn ba tìm ra chân tướng cái chết của con gái, và dì Phân đã điên điên khùng khùng bèn đưa tay ra cản chú Kiên đang tính trả tiền lại. Đôi tay này từng giúp Hương Cảng bắt vô số tội phạm cực kỳ hung hăng và tàn ác, lại không có khả năng bắt được hung thủ giết hại con gái của mình. 

- Tôi nhận vụ này của chú. 

Chú Kiên đang trả tiền thì khựng lại, sợi dây kích nổ trong túi ni lông màu đen rung nhẹ. Ổng lắc đầu cười khổ:

- Vô ích. Tôi mời rất nhiều thầy phong thủy đến phá trận rồi, bọn họ nhận tiền nhưng không được tích sự gì. Đêm nào A Quyên cũng nói đầu nó đau quá, tôi muốn giúp nó. 

- chuyển ngữ bởi Gia Tộc Lãnh Hàn của TYT - bản edit được đăng tải duy nhất tại ứng dụng TYT -

Cửu Long có rất nhiều thầy phong thủy treo biển gạt người, chú kiên có bệnh thì vái tứ phương, bỏ hết tiền bạc vào cỗ quan tài, mà Diệp Thiên Lương vẫn chưa nhận được báo ứng xứng đáng. Gã ta vẫn dùng bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia lừa gạt người đời, còn dùng khoản tiền bồi thường của A Quyên mua Mercedes-Benz về chạy. 

Ổng không chờ được nữa. 

Sở Nguyệt Ninh nhìn ra chú Kiên đã bị nguồn năng lượng chết chóc bủa vây, cô lắc đầu nói:

- Chết không giải quyết được vấn đề. 

Chú Kiên giật thót:

- Thầy biết tôi định làm gì sao? Không thể nào…

Để mua đủ đồ, ổng đã chạy giáp hết mấy con phố ở Vượng Giác. Ngoại trừ người có chuyên môn, không một ai biết chuyện ổng sắp làm. 

Sở Nguyệt Ninh nói: - Cá chết lưới rách chỉ ảnh hưởng đến thanh danh của cả nhà chú thôi, chú muốn A Quyên chết không nhắm mắt à?

Chú Kiên trầm mặc. 

- Chờ thêm một ngày nữa đi. 

Chú Kiên móc tiền trong túi quần ra, nói:

- Tôi chỉ còn có 2.000 đô. Mấy thầy phong thủy khác toàn hét giá 3.000, tôi biết là ít…

- Đủ rồi! - Sở Nguyệt Ninh quơ lấy một mớ trong số đó, vuốt lại từng tờ tiền một rồi nghiêm túc nói: - Nhận trước 500 đô coi như tiền đặt cọc, còn lại 1.500 đợi xong chuyện rồi trả. 

A Cường thấy chú Kiên quá ngoan cố thì tức muốn hộc máu, nói:

- Năm đó tôi nghèo tới nỗi bụng đói meo ợ lên nước chua liên tục, là ai đã cho tôi một chén cơm? Là A Lương đó! Người tốt như A Lương sao có thể giết vợ chứ! 

- Chú cứ ở đó chờ bị lừa đi. Thiên Lương là người tốt, tôi chống mắt lên xem bọn giang hồ bịp bợm có thể tìm ra nhược điểm gì của cậu ấy. 

Chú Kiên lắc đầu thở dài. Ổng không đáp lại lời A Cường, dìu dì Phần thần trí mơ hồ đi khỏi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play