Trần Tư Vũ không thể nào quên ba mình tách theo một túi đồ ăn vặt đứng ở cổng trường chờ cô ấy, còn nở một nụ cười lấy lòng và hết sức cẩn thận với cô ấy.
- Ông ta lén đến trường tìm tôi, còn mua cho tôi rất nhiều đồ. Ông ta nói rằng năm xưa mẹ tôi không hiểu ông ta, cứ ỏm tỏi lên nằng nặc đòi ly hôn cho bằng được. Còn giành luôn quyền nuôi con, không cho ông ta đến thăm tôi.
- Tôi phải thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, nhìn thấy ba mình ăn mặc phong sương, tôi đã mềm lòng. Mấy ngày nay ông ta cũng cách ngày đến tìm tôi hòng hàn gắn mối quan hệ cha con.
Sở Nguyệt Ninh thấy Trần Tư Vũ cau chặt mày, bèn hỏi:
- Cô nghĩ thế nào?
Trần Tư Vũ chậm rãi nhíu mày, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ khó xử:
- Ông ta… rất đáng thương. Không có con cái, mà cũng không hề đi thêm bước nữa. Nếu tôi cũng không quan tâm ông ta thì ông ta thật sự sẽ trở thành người cô đơn không nơi nương tựa. Nhưng… tôi lại không thể nhận lại ông ta. Nhận lại ông ta thì người mẹ tảo tần suốt mười mấy năm của tôi phải làm sao đây? Sau khi ly hôn, mẹ và tôi bị bà nội đuổi ra khỏi nhà. Một mình mẹ dẫn theo tôi đến Hồng Kông làm ăn, màn trời chiếu đất là chuyện như cơm bữa. Tôi nhận ông ta thì có lỗi với mẹ tôi, mà hoàn toàn không quan tâm đến ông ta thì cả lương tâm và đạo đức của tôi đều không yên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT