Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Lâm Gia Hoa rẽ đám người bước vào. Xa Tử Cường thấy mặt mày Lâm Gia Hoa chù ụ, tưởng đâu Lâm Gia Hoa không tìm thấy gì, gã ta không khỏi yên tâm, nói:
- Tao đã nói rồi, dưới nệm không thể có thứ gì được.
Nào ngờ…
Lâm Gia Hoa lấy từ trong túi áo cao bồi ra một tờ giấy được gấp lại, nói:
- Ninh Ninh, dưới tấm ván giường đúng là có đồ. Lúc vào tìm, vợ của A Cường còn muốn ngăn cản nữa.
Nét mặt Xa Tử Cường cứng đờ, bất giác nhìn sang người phục vụ.
A Khoan khá khó xử, hết cúi đầu rồi lại ngẩng đầu. Nói:
- Anh Cường, anh nên tự mình xem đi thì hơn.
Xa Tử Cường nhận lấy tờ kết quả kiểm tra, mở ra xem kỹ, gã ta trợn to hai mắt đầy vẻ khó tin, càng đọc vẻ mặt càng khó coi.
- Tao… tao thật sự không có bệnh?
Vừa nói dứt câu, xung quanh lập tức vang lên từng tiếng xôn xao.
Xì xào bàn tán.
Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Mới đầu Xa Tử Cường tự tin bao nhiêu thì bây giờ gã ta chật vật bấy nhiêu. Cảm xúc vui buồn nhất đan xen, khiến gã nhất thời rơi vào trạng thái suy sụp. Buồn là vì gã ta bị một tờ kết quả kiểm tra giả lừa dối suốt ba năm, con vui là vì hóa ra gã ta có thể nối dõi tông đường.
- Nhưng mà tại sao? Nếu tao không có bệnh thì hà cớ gì cổ lại làm ra chuyện này?
Sở Nguyệt Ninh nói ra chân tướng:
- Vợ của anh không sinh con được. Cổ sợ anh chán cổ, cũng sợ anh sẽ bậy bạ bên ngoài nên mới gạt anh.
Lúc này những người đứng xem mới chợt ngộ ra vì sao vợ của Xa Tử Cường lại muốn làm vậy.
Sở Nguyệt Ninh bấm tay tính toán, nói:
- Anh còn thời gian 1 phút, đủ để đến bốt điện thoại công cộng đằng trước cáo biệt với người thân.
Xa Tử Cường nổi giận đùng đùng, gã ta vò nát tờ giấy rồi đập mạnh xuống mặt bàn. Quát:
- Khùng hả! Tao gọi điện thoại cáo biệt làm gì? Tao mạnh sân sẩn mà nó hại tao không sinh con được, tao chỉ muốn hỏi xem nó có ý gì thôi!
Gã ta bật dậy khỏi ghế, siết chặt nắm tay tính đi về nhà lý luận với vợ.
- Khoan đã! - Sở Nguyệt Ninh gọi gã ta lại, xòe tay: - Cảm ơn ủng hộ, tiền coi bói 100 đô.
Xa Tử Cường nghiến răng, trong đầu toàn là cơn phẫn nộ vì bị thê tử lừa gạt, nào còn quan tâm Sở Nguyệt Ninh vừa nói chỉ còn 1 phút thời gian gì đó? Lửa giận làm đầu óc gã choáng váng, càng không hơi sức đâu mà để ý có muốn tống cổ nhỏ bán chè khó ưa này ra khỏi Phố Miếu hay không. Gã ta nhanh tay móc trong túi ra tờ 100 đô nguyên để thanh toán, rồi vội vàng đi về phía nhà mình.
Ai có mà dè…
Vừa băng qua đường, Xa Tử Cường đã bị hai đồng chí cảnh sát mặc đồng phục cản lại. Một người trong đó móc thẻ chứng minh thân phận từ đồng phục cảnh sát ra, giơ lên trước mặt Xa Tử Cường. Nói:
- Chúng tôi là thành viên của Ủy ban điều tra Hội Tam Hoàng và tội phạm có tổ chức, bây giờ nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án buôn lậu ma túy, phiền anh về sở cảnh sát phối hợp điều tra.
Người cảnh sát mặc đồng phục nghiêm nghị nói, giọng nói vang tới chỗ quầy bán chè. Nhất thời khiến quần chúng như nổ tung, bọn họ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Ủy ban điều tra Hội Tam Hoàng và tội phạm có tổ chức là nơi nào chứ? Chuyên triệt phá các tổ chức tội phạm và buôn bán ma túy đấy. Xa Tử Cường thật sự dám bán ma túy!
- Đúng nữa, đúng nữa!
- Cô chè có bản lĩnh thật đấy!
- Wow, vậy mà cũng trúng?
- A Cường bán ma túy thiệt hả?
- Còn cần phải hỏi? Ủy ban điều tra Hội Tam Hoàng và tội phạm có tổ chức đích thân ra quân, giả được sao?
- Bảo sao nói sắp hết thời gian, bị phán ngồi tù thì chắc ăn là không có thời gian rồi.
Mặt Xa Tử Cường biến sắc, gã ta bưng bát đồ ăn có nước súp hất vào cảnh sát rồi quay đầu cất bước chạy đi.
- Điều tra mẹ mày!
Cảnh sát mặc đồng phục vừa rút giấy tờ tùy thân ra lập tức đuổi theo:
- Không được chạy!
Trên dãy Phố Miếu dài ngoằn, các chủ sạp hàng san sát nhau thò đầu ra tìm hiểu tình hình.
Xa Tử Cường vừa chạy vừa phớt lờ tiếng la ó của chủ sập hàng, lấy hộp này đến hộp khác băng cát xét ném vào cảnh sát đang mặc đồng phục. Nói:
- Khùng mới không chạy đó!
Đó giờ Xa Tử Cường nghĩ rằng mình bán ma túy rất kín đáo, hoàn toàn không lường trước được sẽ có người tìm đến tận nơi để bắt gã. Chạy thôi, chuyến này buộc phải chạy thôi!
Trước kia gã ta còn nghĩ lúc trốn đi sẽ dẫn cả vợ theo, nào ngờ tất cả là giả. Hại gã trẻ khỏe mà chưa có con, không chém chết con đàn bà đó là tốt lắm rồi.
Tiếc thay, phía trước cũng có cảnh sát mặc đồ bình thường mai phục. Một chiếc xe quét rác ép Xa Tử Cường ngã ngang trên mặt đất.