Xa Tử Cường đứng trước quán chè, cơ thể cao lớn rắn rỏi che kín bưng tấm bìa cứng, khách khứa muốn mua chè nhìn thấy một gã đô con đang trừng ánh mắt sắc lẻm, lập tức sợ hãi bỏ chạy. Lâm Gia Hoa mang chén qua trả, bước tới ngăn cản và nói lý lẽ:

- Làm người đừng có vô lý quá. Người cùng một con phố với nhau, đừng cản trở người ta ăn buôn bán.  

- Vô lý? - Xa Tử Vương nhấc chân đá tấm biển viết “coi bói - xem phong thủy" ra xa, rồi đưa tay đẩy Lâm Gia Hoa, cười khẩy đầy châm chọc: - Vô lý còn đỡ hơn là có thêm một kẻ lừa đảo làm ảnh hưởng đến thanh danh của cả Phố Miếu! Thằng bốn mắt, ta khuyên mày đừng có nhiều chuyện. 

Sở Nguyệt Ninh nhìn tấm bìa cứng bị đá chỏng chơ, đỡ lấy Lâm Gia Hoa suýt nữa thì bị ngã xuống với sắc mặt lạnh tanh. 

- Người ác sẽ bị trời phạt, Diệp Thiên Lương chết chưa hết tội. Huống chi, tôi đã trả tiền thuê quầy hàng ở Phố Miếu này một tháng rồi, không có khả năng dọn đi. 

Không nhắc tới Diệp Thiên Lương còn đỡ, Xa Tử Cường vừa nghe đến tên Diệp Thiên Lương là lửa giận lại cháy bừng lên thêm một chút. Diệp Thiên Lương từng giúp đỡ gã ta vào lúc gã ta khó khăn nhất, cho dù có thật sự giết vợ đi chăng nữa thì bây giờ cũng đã đền tội rồi đấy thôi. 

Cả đời gã ta rất trọng nghĩa khí, mà kẻ đầu sỏ hại chết Diệp Thiên Lương lại ngày ngày bày quán ở bên kia đường, gã ta nuốt không trôi cục tức này, hai mắt lập tức trợn lên. 

- Nhỏ bán chè, mày chú ý cách ăn nói đi. Chứ không nửa đêm Thiên Lương còn chưa tới gõ cửa nhà mày là tao đã tới gõ trước rồi đó! 

Sở Nguyệt Ninh hiểu ra gã ta cố ý kiếm chuyện, muốn trút giận cho Diệp Thiên Lương. Không cần biết cô đoán giải vận mệnh có đúng hay không, Xa Tử Cường vẫn sẽ làm vậy:

- Chứ anh muốn gì?

- Tao muốn gì hả? - Xa Tử Cường thấy cá đã mắc câu, cười nói: - Nếu mày không phải là kẻ lừa đảo, nếu mày thật sự biết giải đoán vận mệnh, thì như vầy đi, tao trả tiền để mày giải đoán vận mệnh cho tao một lần. Mày đoán đúng thì được ở lại, đoán không đút thì cút mẹ mày đi. 

Lâm Gia Hoa nhạy bén phát hiện ra lỗ hổng, nói:

- Chúng tôi không đồng ý nhé, thế thì tự do ngôn luận đều nghiêng về phía anh hết còn gì? Tính đúng thì anh cũng nói là không đúng thôi. Ninh Ninh, chúng ta báo cảnh sát đi. Đừng có so đo với thứ lưu manh. 

Xa Tử Cường có ý đồ này thật. Bất kể Sở Nguyệt Ninh có tính đúng hay không, gã ta đều sẽ nói không đúng. Gã ta không tin, một con nhỏ bán chè quèn vẫn còn có thể tiếp tục ở lại Phố Miếu này! 

- Mày dám chơi không?

Đó giờ Sở Nguyệt Ninh luôn cảm thấy cách này rất nhàm chán, nhưng Xa Tử Cường cứ đứng ở đây cũng sẽ ảnh hưởng đến buôn bán. Cô nói:

- Nếu tôi tính đúng thì từ nay về sau anh sẽ không đến làm phiên tôi nữa đúng không?

Xa Tử Cường hạ quyết tâm phải đuổi cổ cho bằng được, nói:

- Không những vậy, nếu mày thật sự tính đúng, tao bỏ luôn tiền thuê quầy nửa tháng còn lại, cút khỏi Phố Miếu ngay và luôn. 

Nói tóm lại là trong hai người phải có một người rồi khỏi Phố Miếu. Du khách thấy có người cãi nhau, hết người này đến người khác xúm lại hóng hớt. Chẳng mấy chốc, bên ngoài quầy hàng đó có từng vòng người túm tụm. Các du khách nghe vài người gần đó bàn tán, cảm thấy cực kỳ khó hiểu:

- Sao lại bảo chơi giải đoán vận mệnh thì chắc chắn sẽ thua? 

Một người gần đó tỏ tường mọi chuyện, giải thích:

- Giải đoán vận mệnh toàn là nói những chuyện cá nhân của một người nào đó, đúng hay không đúng do Xa Tử Cường quyết định. Người khác làm sao mà biết?

Một người khác tiếp lời:

- Thì đó, Xa Tử Cường quyết tâm đuổi hàng chè Sở Ký ra khỏi Phố Miếu mà.  

- Cô chè không muốn thua thiệt cũng khó! 

Thảo luận xong, cả đám liên tục lắc đầu. Còn chưa bắt đầu đã biết Sở Nguyệt Ninh chắc chắn rơi vào tình cảnh xui xẻo. 

Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Hai người ngồi đối diện nhau ở chiếc bàn gỗ. Sở Nguyệt Ninh xem kỹ tướng mạo của Xa Tử Cường, rồi nói:

- Cho cả ngày tháng năm sinh đi. 

Xa Tử Cường nói bừa một ngày, Sở Nguyệt Ninh bấm tay tính toán, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó, nói:

- Ngày tháng năm sinh này chẳng ăn nhập gì tới tướng mạo cả, đây là ngày tháng năm sinh của một người nữ đã khuất. Nếu anh muốn tính thì cho ngày tháng năm sinh thật dùm. 

Xa Tử Cương cau có, nghĩ thầm trong bụng rằng nhỏ bán chè này đúng là có một chút bản lĩnh. Mới đầu muốn để cho nó tính sai bét hết, nên cho ngày tháng năm sinh của người mẹ đã mất của mình. Ai có mà dè bị nó phát hiện. Nhưng cũng không cần lo lắng, khăng khăng phủ định tất cả là được. 

Sở Nguyệt Ninh tính lại bằng ngày tháng năm sinh mới, xác định là đúng mới ngước nhìn tướng mạo của Xa Tử Cường. Phía sau có rất nhiều người cố chen vào trong, cô phải dịch chuyển ghế ngồi về phía bàn gỗ. 

- Anh là đứa con tới lúc tuổi già của cha mẹ anh, hống hách từ nhỏ, còn chưa học hết lớp 6 đã bỏ học ra đời, biết bao nhiêu băng đảng xã hội đen ấy vậy mà anh lại ngớ ngẩn đi theo một băng đảng không có tương lai gì cả. Mới làm đàn em không đến một tuần, đại ca của băng đảng bị người ta chém chết ở Tiêm Sa Chủy khiến cả băng đảng tan đàn xẻ nghé.   

- Sau khi băng đảng đầu tiên tan tành, anh còn chưa từ bỏ ý định tiếp tục gia nhập vào một băng đảng khác. Lần này anh tự cho là mình thông minh hơn rồi, lén lút thu phí bảo kê sau lưng đại ca.  

- Kiếm được món lợi đầu tiên, thế nhưng anh lại nghiện cờ bạc nên thua sạch bách. Anh cần có tiền để gỡ lại nên đã về nhà lấy tiền, mẹ anh ra sức khuyên nhủ anh. 

Xa Tử Cường mất kiên nhẫn ngắt lời:

- Mấy chuyện mày nói người ở Phố Miếu này đều biết mà, có ai không biết điều tra tin tức đâu? Nói cái gì đó mọi người không biết được không? Làm lừa đảo ở Tây Cửu Long dễ vậy thì tao cũng đi làm cho rồi.  

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Sở Nguyệt Ninh lại khiến Xa Tử Cường giật thót:

- Mẹ anh chân thành năn nỉ anh, anh lại vô tình cầm dao đâm chết bà ấy. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play