Lâm Gia Hoa và Sở Nguyệt Ninh xấp xỉ tuổi nhau, lại bán sát quầy hàng nhau, mối quan hệ đó giờ rất tốt, biết Sở Nguyệt Ninh đang rối rắm chuyện tiền thuê nhà bèn móc mấy tờ đô la Hồng Kông lác đác trong chiếc giỏ nhựa của anh ấy ra:

- Tôi có 150 đô ở đây, cô cầm tạm đi.   

Sở Nguyệt Ninh lau sạch chè trên xe đẩy, lắc đầu từ chối:

- Thôi, nhà anh cũng còn một người đang chờ anh nuôi cơ mà. 

Cố chủ tìm kiếm những căn nhà rẻ nhất toàn Hương Cảng, chỉ có mỗi nhà ở quận Thâm Thủy Bộ là phải chăng nhất: 20 mét vuông, cũng phải 1.500 đô/tháng. 150 đô như muối bỏ biển, để lại cho Lâm Gia Hoa dành dụm thì hơn. 

Lâm Gia Hoa ngẫm nghĩ, kiên quyết nhét 150 đô cho Sở Nguyệt Ninh. Anh ấy lại nghĩ cách giúp cô:

- Hay là như vầy, cô dùng tiền này đi nhập ít hàng. Buổi tối đông người, không nhất thiết phải bán chè, cứ bán ít món đồ chơi cho mấy đứa con nít ấy. Tiền bán được tối hôm nay tôi cũng cho cô luôn.  

Chuẩn bị nguyên liệu nấu chè cần có thời gian, đồ chơi con nít thì rẻ nên có thể nhập về rồi bán ngay. Tới lúc này rồi, kiếm được đồng nào hay đồng đó vậy. 

Sở Nguyệt Ninh hiểu được ý tốt của Lâm Gia Hoa, nhưng mà, ngay cả bán số đồ chơi nhập về với giá gấp đôi thì cũng không tài nào kiếm đủ một nửa tiền đóng tiền nhà, trong khi nghề cũ của cô…

Tệ lắm cô cũng là thiên tài Huyền môn, biết đoán mệnh và coi phong thủy. Ở thế kỷ 21, có thể gọi cô là nhân tài kiệt xuất. Không lý nào đổi sang nơi khác thế đạo lại để cho cô đói chết?

Sở Nguyệt Ninh càng nghĩ càng cảm thấy ổn, hai mắt cô sáng rực, cô nhìn Lâm Gia Hoa, hỏi:

- A Hoa, bên sạp của anh có bút không?

- Bút hả? Có chứ! - Lâm Gia Hoa xoay người đi vào trong sạp, khom lưng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy một cây bút màu đen, anh ấy đưa cho Sở Nguyệt Ninh. Hơi tò mò hỏi: - Cô tính làm gì vậy?

Sở Nguyệt Ninh không có thời gian trả lời, nhanh tay lau khô nước đường trên sạp hàng nhỏ, đặt hết toàn bộ chai lọ vại bình bên dưới lên bàn chế biến, lấy miếng bìa cứng vốn dĩ được dùng để lót nguyên liệu nấu ăn ra. Cô đặt nó trên mặt đất, mở nắp bút ra. 

Roẹt, roẹt, roẹt…

Cô viết xuống tấm bìa cứng hai dòng to: 

XEM BÓI

COI PHONG THỦY

Lâm Gia Hoa quá bất ngờ, bèn gặng hỏi:

- Cô biết coi bói coi phong thủy đồ hả? Sao chưa từng nghe cô nhắc tới vậy. 

- Biết sơ sơ thôi. - Sở Nguyệt Ninh nghĩ rằng khiêm tốn một chút thì hơn, sau đó lại nghĩ xem bói và coi phong thủy kỵ nhất là không vững lòng. Bây giờ không phải là lúc cần khiêm tốn như trước kia ở Huyền môn, cô bèn ưỡn ngực sửa lời lại ngay: - Không, tôi biết, tôi rất biết.  

Vẻ tự tin của cô nàng làm Lâm Gia Hoa tin thật. Anh ấy còn đang lo lắng Sở Nguyệt Ninh không gượng dậy nổi, xem ra người ta kiên cường hơn anh ấy tưởng tượng nhiều. 

- Được rồi, vậy thì chúc cô đêm này bội thu. 

- Cảm ơn. 

Sở Nguyệt Ninh dựng tấm bìa cứng vào bên hông xe đẩy, rồi đi sang bên kia đường xác nhận lại chữ viết đủ to và thu hút mới trở về ngồi xuống sạp hàng. 

- chuyển ngữ bởi Gia Tộc Lãnh Hàn của TYT -

Xe cộ qua lại, cửa hàng bán loa phát xong nhạc của Beyond tiếp tục phát nhạc Lưu Đức Hoa. Người Hương Cảng đến giờ tan tầm, đi thành từng nhóm. Vốn dĩ có người đến vì tấm bìa cứng, nhưng sau khi nhìn thấy Sở Nguyệt Ninh còn trẻ măng thì lắc đầu đi mất. 

Sở Nguyệt Ninh là người đứng đầu một gia tộc Huyền môn ngay khi cô còn rất nhỏ. Kiếp trước, cô coi bói một lần phải cả triệu, bố trí phong thủy thì hàng chục triệu, chưa từng vắng khách nên đã bao giờ nếm trải mùi vị thất bại này đâu. 

- Bắt đầu lại từ đầu thật sự quá khó! - Sở Nguyệt Ninh ngửa đầu lên trời thở dài. 

Bỗng nhiên một tiếng gọi to làm cô phải chú ý. 

- Chú Kiên, dì Phân! Dì với chú đi mua đồ hả?

Sở Nguyệt Ninh nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, một cặp vợ chồng trung niên đang dìu nhau đứng trước quầy mì xe đẩy. Người đàn ông trung niên lưng còng, đôi tay gầy guộc buông thõng dưới chiếc áo sơ mi sọc rộng thùng thình. Nói bằng chất giọng nghèn nghẹn:

- Cho hai phần mì xe đẩy. 

Sở Nguyệt Ninh không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, đầu óc liên tục hoạt động. Mì xe đẩy là món ăn vặt vỉa hè, đôi vợ chồng ăn mặc phẳng phiu như vậy sao lại ăn loại thức ăn nhanh rẻ tiền này? 

- Chú Kiên là hàng xóm cũ của tôi. - Lâm Gia Hoa thấy Sở Nguyệt Ninh cứ nhìn chằm chằm hai người họ, bèn bô lô ba la một tràng: - Nhìn chú Kiên bây giờ vậy thôi, chứ hồi trẻ ổng phong độ lắm nha. Ổng từng là cảnh sát tổ trọng án Cửu Long, lúc đó trừ gian diệt ác giúp đỡ kẻ yếu, phá được rất nhiều vụ án lớn, làm vô số việc tốt. Sau khi về hưu có tiền lương hưu, coi như cuộc sống cũng ấm êm. Ai có mà dè…

Sở Nguyệt Ninh tiếp lời: 

- Ai có mà dè, con gái của chú ấy bị người ta giết. 

- Ối! - Lâm Gia Hoa sửng sốt, nói: - Cô cũng biết hả? Nhưng mà con gái của chú ấy không phải bị giết, chết vì tai nạn thôi. 

Chú Kiên nhận lấy phần mì xe đẩy đã được đóng gói xong rồi xoay người. Lúc này Sở Nguyệt Ninh mới nhìn thấy rõ ràng, hai mắt của ổng không có sức sống, ấn đường chuyển sang màu đen, trong lúc di chuyển nguồn năng lượng tiêu cực chậm rãi lan tràn chẳng mấy chốc đã nuốt chửng một nửa người của đôi vợ chồng. 

Khi đi ngang qua quầy chè, Sở Nguyệt Ninh bất thình lình hỏi:

- Chú Kiên, lẽ ra những năm cuối đời chú phải được hưởng phúc cùng con gái, có cháu chắt vây quanh, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này. Chú có muốn biết rốt cuộc con gái của chú chết như thế nào không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play