Bầu trời âm u. Chẳng mấy chốc mưa rơi xuống. Buổi khai giảng của trường trung học phổ thông A đổ sông đổ bể, giáo viên đành phải để học sinh vào lớp trước. Lớp 11A1 là lớp chọn toàn khối, hội tụ đủ học sinh xuất sắc, vừa năng động vừa sáng tạo, cũng là lớp mà các giáo viên yêu quý nhất. Chỉ có duy nhất một khuyết điểm, đó là đại ca trường Mặc Thư Bạch và đàn em của cậu ta cũng học lớp này.
Trường A nổi tiếng là trường chuyên, với tỉ lệ học sinh đỗ vào các trường đại học danh tiếng rất cao. Từ giáo viên đến học sinh của trường đều rất xuất sắc, cho đến khi Mặc Thư Bạch nhập học.
Mặc Thư Bạch đúng là truyền kỳ của trường trung học phổ thông A. Dù cậu ta trốn học, đánh nhau, cọc tính, hung dữ nhưng chỉ cần trưng khuôn mặt đẹp trai kia ra thì các bạn và các chị khối trên nguyện ý bảo vệ cậu ta. Giáo viên thì không dám quản cậu ta, ai biểu bố mẹ cậu ta quyên góp một tòa nhà cho trường.
Giáo viên chủ nhiệm chưa vào lớp nên lớp rất ồn. Học sinh đều đã vào chỗ ngồi, chỉ duy nhất ghế của Mặc Thư Bạch còn trống, nhưng không ai quan tâm, đại ca trường có khi nào không trốn học đâu.
Chỉ một vài phút sau, đại ca trường đi vào lớp, khuôn mặt đen sì lộ rõ vẻ không vui. Cả lớp lập tức im lặng cúi đầu xuống, chỉ sợ chọc đại ca rồi bị đánh. Bọn họ còn nhớ năm ngoái có một thằng ngu chọc đại ca, rồi bị đánh bầm dập đến mức bố mẹ không nhận ra.
“Thư Bạch, đợi tớ với" Một giọng nói trong trẻo vang lên
Trời ơi, ai dám gọi đại ca trường vậy?
Một số học sinh lén ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái đứng ở cửa lớp. Khuôn mặt xinh đẹp như hoa, làn da trắng nõn, dáng người cao ráo nhưng điều khiến người ta chú ý là khí chất dịu dàng như tiểu thư khuê các của cô.
Một người xinh đẹp như thế mà Mặc Thư Bạch không thèm thương hoa tiếc ngọc, cậu ta đi đến chỗ ngồi của mình rồi nằm gục xuống.
Đúng lúc đó, giáo viên chủ nhiệm đi vào. Bà vỗ vai cô gái đó, nói: “Em vào đi em." Rồi quay ra nói với cả lớp: "Các em, đây là Lâm Tĩnh Văn. Bạn ấy sống ở nước ngoài từ nhỏ, giờ mới về nước học. Các em nhớ giúp đỡ bạn."
Giáo viên chủ nhiệm nhìn quanh lớp. Chỗ nào cũng kín chỗ rồi, chỉ duy nhất chỗ ngồi cạnh Mặc Thư Bạch còn trống. Bà không dám để Lâm Tĩnh Văn ngồi cạnh Mặc Thư Bạch, sợ khiến cậu ta tức giận.
Lâm Tĩnh Văn, cũng chính là A Dao, hiểu nỗi lo của giáo viên chủ nhiệm, cô chủ động nói: “Cô ơi, em muốn ngồi cạnh Thư Bạch."
Giáo viên chủ nhiệm cảm động nhìn A Dao rồi thuận nước đẩy thuyền bảo A Dao ngồi cạnh Mặc Thư Bạch. Ấy vậy mà Mặc Thư Bạch không nói gì. Không phải bình thường cậu ta rất ghét người khác động vào bàn học của mình sao? Không chỉ những học sinh khác mà cả bọn đàn em của Mặc Thư Bạch cũng há hốc mồm ra, nhìn học sinh mới rồi nhìn đại ca của mình đang gục xuống bàn. Bọn họ muốn hỏi nhưng không dám, đành phải cố kìm nỗi tò mò lại.
A Dao mở sách vở ra, thẫn thờ nhìn lên bảng. Cơ thể này tên là Lâm Tĩnh Văn, là tiểu thư nhà họ Lâm. Gia đình giàu có, cha mẹ yêu thương, chỉ tiếc là cơ thể yếu từ bụng mẹ, phải nằm viện ở nước ngoài từ nhỏ, rồi qua đời ở tuổi 25. Nguyện vọng của Lâm Tĩnh Văn là sống lâu và báo hiếu cha mẹ.
A Dao nhìn sang Mặc Thư Bạch ngồi cạnh. Mặc Thư Bạch là đối tượng lần này của cô, con trai út nhà họ Mặc. Ông bà Mặc sinh cậu ta ở độ tuổi trung niên nên họ rất chiều cậu ta, chỉ cần cậu ta không làm việc gì trái phát luật thì họ sẽ bảo vệ cậu ta cả một đời, sống trong ấm no sung sướng. Chuyện sẽ chẳng có gì khi tài liệu bảo mật của nhà họ Mặc bị lộ, cả gia tộc bạc tỷ sụp đổ, cha mẹ anh chị bị tai nạn chết. Mặc Thư Bạch biết có kẻ hãm hại nhưng không thể làm gì. Cậu ta nằm gai nếm mật 7 năm, khiến công ty của kẻ kia phá sản y như nhà cậu ta, rồi tự tay tra tấn khiến kẻ kia sống không bằng chết. Khi trả thù xong, cậu ta không còn hi vọng sống, bèn kết liệu cuộc đời mình bằng một phát súng.
Mà Lâm Tĩnh Văn và Mặc Thư Bạch quen biết nhau từ nhỏ. Nhà ngoại Lâm Tĩnh Văn cạnh nhà ngoại Mặc Thư Bạch nên ông bà Lâm thường nhờ Mặc Thư Bạch chơi cùng Lâm Tĩnh Văn. Mặc Thư Bạch nóng tính nhưng cậu ta không dám nổi giận trước mặt Lâm Tĩnh Văn. Cậu ta sợ chỉ dám nói to một tí thôi thì cô gái này lăn quay ra ngất. Có thể nói Lâm Tĩnh Văn là người duy nhất trị được Mặc Thư Bạch.
Khi nhà Mặc Thư Bạch xảy ra chuyện thì Lâm Tĩnh Văn vừa mới mất, nhà họ Lâm hợp tác nhiều với nhà họ Mặc nên cũng bị ảnh hưởng. Công ty nhà họ Lâm vốn ở nước ngoài nên mối quan hệ trong nước không rộng, chỉ giúp Mặc Thư Bạch được một phần.
Lần này, Mặc Thư Bạch tức giận như vậy là vì Lâm Tĩnh Văn đã bệnh mà còn dám về nước. Cậu nhóc tức giận thật đáng sợ, bơ A Dao cả buổi.
Bỗng cậu ta bỗng ngồi thẳng dậy, thò tay vào cặp lấy một nắm kẹo rồi dúi vào tay cô.
"Ăn đi. Lỡ lát cậu ngất tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Rồi lại gục xuống bàn.
A Dao nhìn đống kẹo đủ màu sắc trong tay rồi bật cười.
Đúng là ngoài lạnh trong ấm mà.