Lúc đỉnh núi ngập trong tiếng đàn thì hai huynh đệ Vương Toại Chi và Tăng Dịch cũng ngồi đối ẩm ôn chuyện trên lầu các, nhìn thoáng qua hồ nước cách tầng tầng lớp lớp bóng cây ngọn cỏ, cả hai cũng có thể trông thấy hai người đang đối mắt gảy đàn bên hồ sen.

Ly rượu trong tay Vương Toại Chi run rẩy đến kịch liệt, vừa kinh ngạc lại giận dữ nói:

"Đồ vô sỉ! Hắn...sao hắn dám đối xử như thế với sư phụ mình?"

Tăng Dịch dùng bàn tay trụi lủi kẹp bầu rượu rót cho sư huynh một ly, điềm đạm nói:

"Sư huynh uống rượu đi."

Vương Toại Chi đập mạnh ly rượu xuống bàn:

"Tức không chịu được, đệ không tức sao?"

Tăng Dịch lắc đầu, nhàn nhạt nói:

"Nếu không biết chuyện có lẽ ta cũng sẽ tức giận như huynh. Nhưng năm đó sư phụ vì sửa thiên mệnh cho Tô Dịch Thủy mà làm chuyện thiên hạ bất dung, huynh cảm thấy chỉ vì tình cảm thầy trò?" – Thấy Vương Toại Chi bị hỏi đến sửng sốt, Tăng Dịch lại nói – "Chúng ta tự xưng là đồ đệ ngoan của sư phụ, vậy mà khi sư phụ bị đánh đến hồn phi phách tán lại chỉ có tên nghịch đồ Tô Dịch Thủy là hiến một nửa tu vi của mình đổi cho người một con đường sống, từ chỗ đó mà nói thì chính chúng ta mới là kẻ phải hổ thẹn vì ân sư!"

Vương Toại Chi bị nói đến mặt già hơi đỏ. Lúc này Tăng Dịch trông thấy nam nhân đang đánh đàn lại chăm chú cúi đầu ngọt ngào nhìn nữ tử, ánh mắt đó khiến hắn không khỏi thở dài:

"Vậy nên kiếp này chỉ cần sư phụ vui vẻ là đủ rồi, kẻ làm đệ tử như chúng ta cũng đừng thay nàng khoa tay múa chân."

Vương Toại Chi vẫn không cam lòng, cũng lắc đầu thở dài nói:

"Ta đang lo Tô Dịch Thủy mất trí lại trở về bộ dáng bất cần đời như lúc mới vào sư môn, nếu hắn nhất thời mất khống chế muốn gây bất lợi cho sư phụ thì phải làm thế nào?"

Kỳ thật Tăng Dịch cũng lo lắng điểm này, nếu không trước đây hắn cũng sẽ không lén đưa sư phụ đi. Giờ xem ra điều hắn lo có hơi dư thừa, dù Tô Dịch Thủy đã mất đi ký ức nhưng tình yêu với sư phụ vẫn không mảy may hao tổn, duyên phận hai người không phải chỉ một hai lá bùa tẩy hồn là có thể phá vỡ nên trước mắt Tăng Dịch cũng chỉ biết tới đâu hay tới đó thôi.

Cảnh gắn bó keo sơn của hai người cũng vô tình bị vợ chồng Xảo Liên bắt gặp. Bọn họ tuy là người nhà quê nhưng cũng không phải kẻ ngốc, trước đây không đi không thấy, giờ lại cảm giác hình như hai người này có gì đó sai sai. Hai vợ chồng sẽ không để mọi chuyện diễn biến một cách tự nhiên như Tăng Dịch, con gái còn nhỏ, bị một kẻ đẹp trai như tiên trưởng hớp hồn cũng là lẽ đương nhiên, dù sao tuổi nhỏ chưa trải sự đời. Thế nhưng vị tiên trưởng này lại tính như thế nào, không thể thấy con gái họ không biết gì mà bắt nạt, không chịu trách nhiệm à nha!

Vì thế sau một phen tính toán, hai vợ chồng quyết định thẳng thắn đàm phán với Tô tiên trưởng, nói một chút về vấn đề nhân duyên của con gái. Nhưng trước khi đi hỏi tiên trưởng thì hai người cũng cẩn thận gọi con gái tới hỏi kỹ càng.

Nhiễm Nhiễm cảm thấy đầu dây mối nhợ của mình và Tô Dịch Thủy quá mức phức tạp, nói rõ với cha mẹ chỉ tổ khiến họ thêm phiền, vậy nên chỉ có thể vờ ngớ ngẩn để lừa đảo:

"Cha mẹ đừng nghĩ nhiều, con và sư phụ không như hai người nghĩ đâu."

Xảo Liên trừng mắt:

"Không phải là như thế nào? Mẹ và cha con tận mắt trông thấy con và Tô Dịch Thủy nắm tay đi dạo bên hồ, hắn còn nhặt xuống lá cây trên đầu con, trên đời này làm gì có kiểu thầy trò như vậy?"

Nhiễm Nhiễm nghe Xảo Liên chỉ mới trông thấy cảnh đó thì nhẹ nhõm thở dài một hơi.

"Còn tưởng gì, chuyện này không phải quá bình thường sao ạ? Sư phụ đối xử với đồ đệ khác cũng hòa ái thế thôi...Mẹ, con đi luyện công trước đây." – Nhiễm Nhiễm không muốn nói nhiều, chỉ viện cớ mình phải đi sau núi luyện công rồi chạy nhanh như thỏ.

Xảo Liên tuy vẫn cảm thấy có điều không đúng nhưng nghe vậy thì chỉ biết thở dài một hơi, chẳng lẽ giữa hai người đó còn có chuyện gì không thể cho người khác biết? Nàng cảm thấy con gái đúng là tấm chiếu mới bị người ta lợi dụng mà không hay, thế nên hai vợ chồng dứt khoát chặn Tô Dịch Thủy lại ở thư phòng, sau khi hỏi mấy câu xả giao gượng gạo thì cả hai bèn nhìn nhau cổ vũ dũng khí, nghiêm trang bảo với Tô Dịch Thủy sẽ đưa con gái đi.

Tô Dịch Thủy đưa hai vợ chồng này tới Tây sơn là vì Nhiễm Nhiễm vẫn luôn lo lắng an nguy của cha mẹ, hiện giờ ma vật hoành hành mà họ lại sống xa quần chúng nên cũng không an tâm, không ngò được bọn họ lại không thấy cảm kích mà còn muốn đưa Nhiễm Nhiễm đi.

Tô Dịch Thủy không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối, cười chết hắn, bọn họ ỷ mình là cha mẹ nuôi của nàng thì muốn tự mình làm chủ sao? Cái mạng của Tiết Nhiễm Nhiễm là hắn cho, nói theo hướng đó thì hắn cũng được xem như cha mẹ ruột, lúc nào thì đến lượt cặp vợ chồng quê mùa này nói?

Xảo Liên cũng đoán được Tô Dịch Thủy sẽ không dễ dàng mà buông tay, lập tức bàn điều kiện:

"Tiên trưởng, mấy ngày nay ta cũng trông thấy được ngài chăm sóc con gái ta vô cùng chu đáo, chỉ là con gái lớn rồi thì ngài cũng nên giữ khoảng cách mới đúng mực. Lui một bước mà nói nếu ngài thật sự thích con gái ta, muốn tiến tới một bước cũng không phải không thể, nhưng con gái ta dẫu gì cũng là gái nhà lành, nếu thật có ý thì trước tiên phải tìm bà mối cầu hôn, sau cũng phải xem ý nhà ta sao mới được!"

Tô Dịch Thủy ngẫm lại lời hai vợ chồng khi nãy, ban đầu tưởng chỉ là nói chơi, hiện giờ nghe ra lại có ý sâu xa khác. Tỷ như ban nãy Xảo Liên hỏi hắn ngoài Tây sơn còn có cửa hàng hay tài sản nơi khác hay không, chính là đang sờ tới của cải. Thợ mộc hỏi hắn năm nay bao nhiêu tuổi, một đêm đi tiểu mấy lần, có triệu chứng đau lưng suy thận gì không, đó là lo hắn tuổi cao không thể cho con gái họ hạnh phúc. Mặc khác Xảo Liên còn đặc biệt quan tâm tới lúc trước hắn có từng lấy ai chưa, sợ Nhiễm Nhiễm sau này bất cẩn phải chịu tủi thân đi làm thiếp. Sau khi rõ ràng mọi chuyện, bọn họ mới mở miệng giành hôn sự về cho nữ nhi, cũng coi như vì nữ nhi mà khéo léo tính toán.

"Nàng đã gia nhập Tây sơn làm đồ đệ ta, ý muốn trường sinh bất lão. Các ngươi nói lời này có vẻ không thích hợp lắm." – Tô Dịch Thủy lạnh lùng từ chối.

Xảo Liên phát hiện cách mà vị Tô đạo trưởng này đối xử với họ hình như lạnh lùng hơn trước đây rất nhiều, chẳng lẽ cảm thấy đã dùng miệng lưỡi không xương lừa được con gái ngây thơ của họ rồi nên mới không chút sợ hãi? Nghĩ vậy Xảo Liên lại ba máu sáu cơn, nói chuyện cũng không còn khách khí:

"Tô tiên trưởng, ngài vốn cũng chẳng phải mẫu rể hiền trong lòng chúng ta, Nhiễm Nhiễm giờ đương lúc xuân xanh, vốn nên tìm một người tuổi tác tương đương mới thích hợp. Tiên trưởng tuy đẹp mã lại thoạt nhìn rất trẻ nhưng suy ra tuổi tác cũng quá cao, con gái chúng ta đạo hạnh nông cạn, sợ cũng chẳng thể trẻ mãi như ngài. Vậy nên nếu ngài đối với nó vô tình thì cũng nên nói với nó rõ ràng chút, của cải bọn ta tuy không bằng ngài nhưng cũng không phải loại người có thể bán con cho người ta để làm thiếp, ngày mai chúng ta sẽ đưa con gái đi, không dám làm phiền ngài dạy dỗ!"

Bộ dạng này hoàn toàn là kiểu của một thôn phụ quê mùa, bàn hôn nhân không được thì quay ngược lại ẩn ý cười chê thân thể người ta yếu không dùng được?

Theo tính tình vốn có của Tô Dịch Thủy thì lập tức sẽ đứng dậy chạy lấy người, nhưng không biết thế nào lời vừa tới miệng lại đổi thành:

"...Là Nhiễm Nhiễm nhờ các người đến cầu hôn?"

Xảo Liên ngẫm nghĩ, cảm thấy nên thể hiện ra tâm thế gia đình đồng lòng, bèn nói:

"Đương nhiên, từ nhỏ nó đã thích xem người ta rước dâu, giờ tuổi tác cũng đã tới, đương nhiên cũng muốn danh chính ngôn thuận bái đường làm vợ người ta!"

Thì ra Tiết Nhiễm Nhiễm không chịu nỗi mới nhờ cha mẹ đến cầu hôn..., nghĩ vậy đúng là thoải mái hơn nhiều. Tuy ngoài miệng nàng luôn nói không lưu luyến Tây sơn, nhưng giờ không phải trong lòng cũng âm thầm muốn gả cho hắn? Kỳ thực trước đây hắn không có ý rước đạo lữ song tu, đính hôn với Ôn Hồng Phiến so ra cũng chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mẹ già. Về sau khi hôn sự thất bại thì trong lòng hắn cũng không có gì tiếc nuối, kể từ đó hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ tạo thêm gánh nặng cho mình.

Việc Tiết Nhiễm Nhiễm nôn nóng muốn gả cho Tô Dịch Thủy cũng nằm trong suy đoán của hắn, nhớ lại ánh mắt lấp lánh đầy tình tứ của nàng khi nhìn hắn, hẳn là thích hắn rồi...

Xét đến tính tình ngoan ngoãn không đáng ghét như kiếp trước của nàng, lại đã từng đụng chạm da thịt, để giữ thanh danh cho nàng thì việc có nên thuận lý thành chương hay không cũng không phải không thể suy xét. Bản tính nàng không tốt, tuy kiếp này đã sửa đổi rất nhiều nhưng nếu không có người trông coi, một khi bản tính thật lại nảy mầm thì thực không cách nào vãn hồi kịp.

Có rất nhiều chuyện dù làm sư phụ cũng không thể quản lý, tỷ như cứ nói chuyện phiếm không dứt với đám sư đệ đẹp trai, tỷ như mỉm cười với đàn ông không quen biết, lại tỷ như nói một lời không hợp liền muốn cuốn gói chạy khỏi Tây sơn. Những tật xấu này nếu như gả cho hắn, hết thảy đều có thể sửa được.

Nghĩ vậy đột nhiên hắn cảm thấy cưới nàng cũng có rất nhiều chỗ tốt, dù sao hắn lấy vợ hay không cũng chẳng có gì khác nhau, mà vị trí này để trống cũng chẳng làm gì. Bây giờ tạm thời cưới nàng, về sau muốn quản lý nàng cũng danh chính ngôn thuận.

Tô Dịch Thủy cân nhắc lợi hại, cuối cùng mở miệng nói:

"Không biết hai vị muốn tìm bà mối như thế nào? Tăng Dịch được không? Hắn và nhị vị đã ở cùng nhau một khoảng thời gian, chắc hai vị cũng tin tưởng được."

Điều mà Xảo Liên lo lắng nhất chính là con gái đã không còn trong sạch, nhỡ đâu bị tên Tô tiên trưởng đáng chết này nắm cán thì không xong, thế nên cuộc đàm phán hôm nay tuy giọng nàng rất lớn nhưng kỳ thực cũng hơi có chút miệng cọp gan thỏ.

Ban nãy tuy nàng chế giễu Tô Dịch Thủy tuổi cao sức yếu nhưng bộ dáng hắn nhìn qua cũng chỉ mười chín đôi mươi, hiện vẫn giữ được nét ngọc thụ lâm phong, mày mắt như tạc tượng, dù nàng đã ngần ấy tuổi nhưng vẫn không nhịn được muốn liếc mắt thêm vài lần. Hơn nữa tên Tô Dịch Thủy này tài sản đồ sộ, chỉ trong kinh đã nắm năm sáu cửa hiệu mặt tiền, sản nghiệp nơi khác cũng không ít, thực sự là phú hộ khiêm nhường. Con gái mình đẹp thì có đẹp, rốt cuộc cũng chỉ là con nhóc nhà quê, so với tiên trưởng Tô Dịch Thủy bản lĩnh như thế nói trèo cao cũng không sai mấy, nếu không phải lo con gái ngốc nghếch đã sớm có quan hệ gì đó với hắn thì cho dù có đội ba lớp da heo lên mặt thì nàng cũng không dám mặt dày mày dạn đến ép duyên.

Ngàn vạn lần không ngờ được Tô Dịch Thủy lại sảng khoái đồng ý tìm bà mối cho hôn sự này, hai vợ chồng thở ra một hơi, lần lượt ngã vật lên ghế. Xảo Liên điều hòa lại nhịp tim đập thình thịch, lúc này ánh mắt nhìn Tô Dịch Thủy đã trở thành mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy vừa lòng!

Tô Dịch Thủy vung tay viết hôn thư, tam thư lục lễ các thứ đều không khuyết thiếu.

Đôi bên thỏa thuận xong, hai vợ chồng vui mừng rạo rực đi tìm con gái.

Nhiễm Nhiễm đang tập dưỡng khí ở hồ sen, mũi chân mảnh khảnh điểm nhẹ lên đài sen như chuồn chuồn lướt nước, điều khí ở trên ao. Lúc nghe mẫu thân đứng cạnh ao nói họ đã thỏa thuận xong việc hôn nhân của nàng và Tô tiên trưởng, hơi thở nàng chợt hỗn loạn, "ùm" một tiếng rơi vào trong ao.

Nàng chui ra khỏi hồ sen, trên đầu vẫn còn đội lá sen, vừa vuốt khuôn mặt ướt nhẹp vừa thất thanh nói:

"Mẹ, hai người đang nói mớ gì vậy, con nói muốn gả cho Tô Dịch Thủy khi nào?"

Xảo Liên còn tưởng con gái tuổi nhỏ da mặt mỏng nên thẹn thùng, vẫn rạo rực như cũ nói:

"Tô tiên trưởng một lời đồng ý, không những vậy còn mời Tăng tiên trưởng làm mai, ghi rõ sinh thần bát tự lên hôn thư đưa cho chúng ta chứ nào phải trò đùa!"

Nhiễm Nhiễm biết hôn thư không phải trò đùa, nhưng Tô Dịch Thủy làm thế chẳng lẽ là vì bị vợ chồng Xảo Liên tạo áp lực? Nhất thời nàng cũng không biết phải giải thích với cha mẹ thế nào, chỉ có thể trở về thay quần áo khô ráo rồi căng da đầu chạy đi truy vấn Tô Dịch Thủy muốn gì, sao có thể tùy tiện đồng ý yêu cầu của vợ chồng Xảo Liên?

Tô Dịch Thủy đang chế thuốc trong phòng luyện đan, nhác thấy Nhiễm Nhiễm hắn chỉ ngó nàng một cái rồi vẫn tiếp tục công việc của mình.

"Cha mẹ ta không biết tình huống phức tạp nên ngươi không cần để trong lòng, ta sẽ giải thích rõ ràng cho họ, tờ giấy kia ngươi cũng không cần giữ lời đâu."

Tô Dịch Thủy nghe xong, chậm rãi buông bình thuốc trong tay xuống, ngẩng đầu nói:

"Tuổi của ngươi thật sự không còn nhỏ nữa, nếu như muốn lấy chồng thì cứ nói trực tiếp với ta, ta đã hôn ngươi thì tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm. Bọn họ là cha mẹ nuôi của ngươi, còn ta giờ là sư phụ, hai bên trao đổi hôn sự cũng hợp lý hợp tình, một lời đã định sao lại không giữ lời được?"

Nhiễm Nhiễm trừng to mắt, suýt chút bị lý lẽ của Tô Dịch Thủy thuyết phục. Có lẽ vì dáng vẻ trừng to mắt của nàng có chút đáng yêu, Tô Dịch Thủy không cảm xúc dùng bình thuốc khẽ chạm lên mũi nàng:

"Tuy nói người tu chân không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng ta và ngươi thật sự đã từng đụng chạm da thịt, cha mẹ ngươi bảo ta cưới ngươi cũng hợp lý mà."

Đa số thời gian Nhiễm Nhiễm sẽ nhân nhượng sư phụ tùy tiện, có điều cái loại chuyện nhân duyên cả đời này nàng lại có phần bướng bỉnh:

"Nếu kết hôn thì hai bên đều phải có tình, hứa bên nhau đến thiên trường địa cửu. Bây giờ ngươi đã hoàn toàn quên mất chuyện đã qua, chỉ nhớ những chuyện không tốt của ta ở kiếp trước, sợ là một ít ý tốt đối với ta bây giờ cũng là do ở chung lâu ngày nên sinh ra hảo cảm. Ta không cần tạm bợ như thế, người tu chân sống thọ hơn phàm nhân rất nhiều, nếu sau này hối hận thì nên chia tay trong hòa bình hay vẫn phải giết nhau? Ta không muốn trở thành oán lữ với ngươi, ta sẽ xé thư hỏi vợ kia, sau này cha mẹ ta cũng sẽ không nói với ngươi những lời hàm hồ đó nữa!"

Nói đoạn nàng liền xoay người muốn chạy. Tô Dịch Thủy chộp lấy cánh tay nàng, hỏi:

"Ý ngươi là ngươi cũng không thích ta? Đủ loại thủ đoạn thân mật trước kia chẳng lẽ đều là gặp dịp thì chơi à?"

Lúc hỏi lời này, giữa mày Tô Dịch Thủy đã mang theo giận dữ. Không ngờ đã qua một lần chết đi sống lại mà nàng còn thích trêu ong ghẹo bướm như thế này, nếu như không thích hắn sao có thể cùng hắn tâm sự đánh đàn, thân mật ở chung?

Nhiễm Nhiễm cố vận dụng hết chân khí dưới đan điền mới ngăn không cho mình hộc máu:

"Ta không thích ngươi chỗ nào, là ngươi không thích ta! Nếu như ngươi thật sự thích ta thì sao mãi vẫn không nhớ ra ta?"

Nói xong Nhiễm Nhiễm liền khổ sở chạy ra ngoài. Lão tiên dược từng nói nếu tình cảm sâu đậm thì bùa Tẩy hồn kia sẽ tự giải, nhưng đến giờ Tô Dịch Thủy vẫn không nhớ nàng của trước kia, điều đó nói lên tuy hắn có vài phần thích Tiết Nhiễm Nhiễm nhưng phần tình cảm này vẫn chưa tới mức như Mộc Thanh Ca khi ấy. Đã vậy còn cưỡng cầu một tờ hôn thư làm gì, nàng không hi vọng cùng Tô Dịch Thủy kết thành một đôi oán lữ, vậy nên không cưới thì tốt hơn.

Nàng một mạch chạy đi, để lại một mình Tô Dịch Thủy chìm sâu trong chán nản. Thực ra hắn cũng không quá muốn đón dâu, chỉ cảm thấy mình đã hôn Tiết Nhiễm Nhiễm, nàng dẫu gì cũng là một cô nương trong sạch, nếu cha mẹ nàng muốn hắn phụ trách thì thân làm nam nhi thoái thác cũng không hay. Hơn nữa mặc dù giờ nàng là đồ đệ hắn, thế nhưng sau này nàng vẫn là vợ hắn, đều sẽ tu tập cùng hắn, ngoài thêm một tờ hôn thư ra thì cũng chẳng có gì thay đổi.

Ai ngờ con nhóc chết tiệt này lại kết tội hắn vì hắn chưa hồi phục trí nhớ, chẳng lẽ phải theo lời lão tiên rượu là chết một lần vì nàng mới được sao? Nếu vậy trong giới tu chân nàng sắp sửa có biệt danh mới, cứ gọi là "góa chồng trước khi cưới" cho xong.

Tô Dịch Thủy vốn không mặn mà lắm với hôn sự này, không ngờ lại biến thành chỉ riêng mình một bên tình nguyện, kể từ đó hắn ngược lại trở nên cố chấp. Nàng không gả cho hắn thì muốn gả cho ai, hắn không thể để nàng gây họa cho người khác.

Tờ hôn thư kia cuối cùng vẫn không bị xé bỏ, Tô Dịch Thủy nhanh hơn một bước đi tìm vợ chồng Xảo Liên nói Nhiễm Nhiễm còn nhỏ ham chơi, nhỡ đâu nàng đổi ý thì trước tiên cứ mặc nàng. Thế nhưng hôn thư hắn viết vẫn sẽ có hiệu lực, đợi đến khi Nhiễm Nhiễm nghĩ thông suốt lại nói, hai vợ chồng cứ giữ thật tốt giấy này. Nếu sau này Nhiễm Nhiễm muốn gả cho người khác thì cũng không phải là không thể, chỉ là trước phải cùng hắn giải hôn thư.

Biểu hiện rộng lượng khoan dung của Tô Dịch Thủy lại làm tăng hảo cảm với cha mẹ vợ hụt, sau đó thực như lời Tô tiên trưởng nói, Nhiễm Nhiễm đã không hiểu chuyện mà quậy đục nước một hai đòi phải giải trừ hôn thư. Vợ chồng Xảo Liên cưng chiều con gái từ nhỏ, ban đầu ép hôn cũng chỉ sợ nàng chịu thiệt thòi, nhưng giờ con gái đã không muốn gả, nói cách khác tuy Tô tiên trưởng là rồng phượng giữa loài người, vô cùng bản lĩnh, nhưng rốt cục tuổi tác cũng lớn nên cũng chả biết được có phải bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa hay không? Tóm lại phải đợi con gái suy nghĩ cẩn thận mới an tâm được.

Sau đó Nhiễm Nhiễm lại cẩn thận nói với Tô Dịch Thủy rằng cha mẹ nàng không chịu đưa hôn thư cho nàng, có điều hắn cũng không cần phải lo, nàng tuyệt sẽ không lấy thư đó ra làm mình làm mẩy. Tô Dịch Thủy nhàn nhạt liếc nàng:

"Hôn thư chia làm hai bản, cha mẹ ngươi đều đã ấn dấu vân tay, nếu ngươi đổi ý muốn gả cho người khác thì cũng phải đưa nam nhân kia đến trước mặt ta, để ta nhìn xem sao rồi hẵng tính."

Tuy âm lượng Tô Dịch Thủy không lớn nhưng Nhiễm Nhiễm lại luôn cảm thấy lời này ẩn chứa sát ý nóng hôi hổi, rất có thể một kiếm giết cả đôi. Nàng bèn cẩn thận hỏi:

"Nhìn xong rồi thì sao nữa?"

Tô Dịch Thủy không ngờ được nàng thật sự muốn làm, chẳng lẽ còn có tư tưởng muốn đưa tên chó chết nào tới trước mặt hắn? Vì thế hắn bèn nhịn không được mà lạnh lẽo nhìn về phía nàng:

"Tiết Nhiễm Nhiễm, ngươi có thể đưa hắn tới thử xem!"

Tô Dịch Thủy rất ít khi gọi nàng cả tên lẫn họ, thế nên nàng có thể nghe ra được từng trận sấm chớp bao vây lấy mình. Trong lòng không khỏi dâng lên mật ngọt, Nhiễm Nhiễm bèn kéo ống tay áo hắn, nói:

"Ngoài ngươi ra ta không muốn gả cho ai..."

Nghe xong lời này một bụng lửa giận của Tô Dịch Thủy không khỏi dịu xuống, đồng thời trong lòng hắn lại thầm mắng: không ngờ nàng lại trêu hắn, thật là thói quen kiếp trước vẫn chưa sửa được. Nếu Tô Dịch Thủy vẫn còn là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi thì chẳng phải sẽ bị nàng đùa bỡn đến đầu óc quay cuồng, mất hồn mất vía hay sao? Vậy nên cũng có thể hiểu vì sao hai mươi năm trước mình lại rơi vào cái bẫy ái tình của nàng, khi đó yêu nữ này công lực thâm hậu, mà hắn chỉ là thiếu niên vô tri...

Nhiễm Nhiễm lại thấp giọng nói:

"Ta muốn ngươi nhớ lại, nhưng cũng không phải muốn ngươi đi chết, nếu vậy chẳng phải ta phải cô độc một mình? Chỉ là ta hi vọng ngươi có thể rõ ràng vì sao mình muốn cưới ta, ta cũng phải rõ vì sao gả cho ngươi, vậy mới không phải trở thành một đôi oán ngẫu."

Tô Dịch Thủy cảm thấy suy nghĩ của nàng quá trẻ con ngây thơ, chỉ là cuối cùng hắn cũng thả lỏng cái eo đang cứng đờ, kéo Nhiễm Nhiễm tựa vào vai nói:

"Ngươi còn quá nhỏ, không biết những cặp oán hận nhau trên thế gian này phần lớn phải yêu rất sâu đậm, sau đó bên nhau lâu ngày mới sinh ra oán. Vậy nên không phải từ đầu bọn họ không nghĩ kỹ, chỉ là phải chịu thất bại trước thời gian thôi."

Nhiễm Nhiễm chớp mắt, thủ thỉ:

"Vậy nên nếu người tu chân muốn kết thành một đôi tiên lữ, khi đối mặt với thời gian vô tận thì chẳng phải chắc chắn sẽ sinh ra oán hận sao?"

Tô Dịch Thủy nghĩ ngợi, nghiêm túc nói:

"Nếu ta eo đau thận hư, ban đêm đi tiểu quá nhiều như cha ngươi lo lắng, vậy thì hết phân nửa sẽ sinh ra oán hận."

Chậc...

Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, tuy nàng là một nữ tử thông tuệ hơn người nhưng nàng thật sự nghe không hiểu lời sư phụ nói có ý gì. Tô Dịch Thủy thấy vậy bèn dứt khoát kề sát lỗ tai Nhiễm Nhiễm, thấp giọng nói với nàng mấy câu.

Chỉ thấy gương mặt trắng nõn của Nhiễm Nhiễm nhất thời như hai đám mây ráng chiều, sau khi trợn mắt há mồm nhìn Tô Dịch Thủy thì bỗng đứng bật dậy, tức giận đạp tên nghịch đồ kiếp trước một cái, chạy ra ngoài nhanh như bay.

Đến giờ nàng cũng không dám tin vào lỗ tai mình, một kẻ nghiêm trang đứng đắn như Tô Dịch Thủy lại có thể nói ra mấy lời không đàng hoàng như thế. Đêm hôm đó nàng trằn trọc khó mà ngủ say, vất vả lắm mới ngủ được lại mơ thấy mình mặc một thân đồ đỏ, đầu đội khăn voan đỏ được nam nhân dẫn vào phòng tân hôn với lụa đỏ nến cưới. Còn sự việc sau khi thổi tắt nến thì Nhiễm Nhiễm quả thực mặt đỏ tim đập không dám nhớ lại, chỉ là trong giấc mơ dài mệt mỏi, hình như có người nói nhỏ bên tai nàng:

"Nếu như ta không bỏ ra chút sức lực, để nàng tức giận thì phải làm sao bây giờ?"

Buổi sáng tỉnh dậy nàng cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt lén nhớ lại việc ấy. Kết quả lúc Khâu Hỉ Nhi gọi nàng ăn sáng, từ cửa sổ ngó thấy khuôn mặt đỏ bừng của Nhiễm Nhiễm còn cười hì hì trêu:

"Tiểu sư muội, sao ngủ nướng thế, chẳng lẽ lạc vào giấc mộng xuân?"

Nhiễm Nhiễm ném một cái gối đầu tới chỗ nàng ta, đồng thời lại cảm giác được một trận hoảng hốt không thể giải thích được. Chẳng lẽ biểu hiện của nàng rõ ràng đến vậy, lát nữa nếu bị Tô Dịch Thủy phát hiện thì phải làm sao bây giờ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play