Nhiễm Nhiễm không ngờ được sau khi nghĩ ra đại kế gánh nước luyện công thì Tô Dịch Thủy lại có thể tìm được cách thức xác định huyệt đạo phức tạp như vậy, vậy nên sau khi ngồi mặt đối mặt với hắn rồi được "chỉ bảo" một phen thì nàng hồi lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, vẫn trừng to mắt nhìn hắn.

Tô Dịch Thủy thực ra cũng rất chán nản. Hắn cũng không nhớ rõ ban nãy mình đã làm gì, chỉ biết đổ thừa tối nay ánh trăng mê người, soi đến người ta nhất thời mê tâm quẩn trí. Câu giải thích gượng gạo ban nãy cũng là do hắn vừa phản ứng nhanh mà nghĩ ra.

Nhiễm Nhiễm vốn cho rằng Tô Dịch Thủy đã khôi phục ký ức, ai ngờ chỉ là công dã tràng. Nhìn bản mặt đẹp trai vừa được lợi của hắn, nàng không kìm được bực dọc nói:

"Đồ đệ Tây sơn nhắm chừng cũng chẳng ai nắm được trọng điểm đâu, đầu lưỡi của ngươi đủ dùng không? Có muốn chỉ điểm cho từng người không?"

Tô Dịch Thủy nhìn sắc môi nàng đỏ bừng, bộ dáng mở miệng châm chọc khiến lòng hắn lại nóng lên, thân thể hoàn toàn không nghe điều khiển của đầu óc, cúi đầu làm hàng mi vừa dày vừa dài rũ xuống. Hắn lại muốn chỉ dẫn cho nàng, lần chỉ dẫn này lại càng lâu hơn, thậm chí bàn tay của hắn đã đỡ lấy gáy nàng. Cái hôn này nồng nhiệt đến mức Nhiễm Nhiễm phải nhắm mắt mới có thể chịu được, đợi răng môi lần nữa tách ra, nàng bèn đẩy mạnh lồng ngực hắn, hung hăng nói:

"Không luyện nữa!"

Tô Dịch Thủy rũ mắt nhìn nàng, đột nhiên mở miệng hỏi:

"Trước đây ngươi từng hôn ai rồi à?"

Lần đầu hôn quá ngọt ngào, hắn nhất thời sa lầy vào đó. Thế nhưng lần thứ hai hắn lại phát hiện cô nhóc nhìn qua ngây ngô này lại rất biết cách đưa đẩy...Chẳng lẽ trước đây nàng từng hôn rồi chăng? Nghĩ thế, một loại chua chát kỳ lạ liền xộc thẳng lên đỉnh đầu, chua đến hàm răng Tô Dịch Thủy cũng hơi ê.

Tiết Nhiễm Nhiễm đẩy hắn ra, đứng lên lớn tiếng nói:

"Đúng vậy, trước đây ta từng hôn một cái đầu heo!" – Nói xong nàng xoay người nhảy khỏi thuyền, đạp lên mặt nước đang êm đềm gợn sóng chạy về phía bờ sông.

Gã này lại còn không biết xấu hổ mà chơi trò ác nhân cáo trạng trước, nàng còn chưa tính sổ với hắn vì tội liên tục hôn môi nữ đệ tử đâu! Nếu là trước kia còn có thể giải thích vì trong lòng hắn có tình nên không thể kìm chế, nhưng giờ rõ ràng hắn không nhớ rõ chuyện trước đây, cái bộ dáng bình tĩnh mà hôn nàng kia thật sự rất đáng ghét!

Số đào hoa của tên này đúng là không ngừng, ban đầu là Ôn Hồng Phiến, sau lại có Mộc Thanh Ca, không lẽ ai cũng đều bị vẻ điển trai của hắn mê hoặc? Nói không chừng hắn chính là một tay lão luyện trong chuyện gió trăng, trong giới tu chân thì chính là một hạt giống phong lưu số một. Nàng thiết nghĩ, nếu trước mặt hắn là Khâu Hỉ Nhi hay nữ đệ tử khác thì có phải hắn cũng sẽ như thế không?

Càng nghĩ lại càng giận, nếu tu vi nàng cao lên chút nhất định sẽ lấy lại địa vị của tông chủ, thay Tây sơn rửa sạch môn hộ, trừng trị tên khốn đa tình này.

Lúc này Tô Dịch Thủy cũng đạp sóng đi tới đứng phía sau nàng, chắc chắn nói:

"Nếu nói vậy thì trước đây ta đã từng hôn ngươi?"

Nhìn thái độ nóng nảy của nàng thì Tô Dịch Thủy tự nhiên cũng nhìn ra được cái đầu heo kia là hắn, tuy bị mắng nhưng hắn lại không cảm thấy tức giận, ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy hắn đồ là trước đây mình bị con nhóc này mê hoặc, thế nhưng cũng tốt hơn việc nàng và một gã ất ơ nào đó có quá khứ không thể nói với ai.

Nhiễm Nhiễm xoay người lại, lập tức hỏi hắn:

"Nếu ban nãy là Khâu Hỉ Nhi hay nữ đệ tử khác thì ngươi cũng chỉ dẫn như thế sao?"

Tô Dịch Thủy bị hình ảnh nàng vẽ ra làm cho hơi hoảng, nghĩ cũng không dám nghĩ bèn nhíu mày:

"Ta đâu có rảnh mà bạ đứa ngốc nào cũng dạy?"

Tiết Nhiễm Nhiễm nghe vậy không biết sao buồn bực trong lòng lại tiêu tan đi rất nhiều, tuy bị hắn mắng ngốc nhưng nàng lại thấy hơi ngọt.

Nhìn bộ dáng cúi đầu cười khờ của Nhiễm Nhiễm, Tô Dịch Thủy nghĩ chắc nhóc quỷ này đang đắc ý mình có sức hấp dẫn quá lớn đây, dưới váy lại có thêm một kẻ phải chịu khuất phục. Vậy nên hắn không thể không nhắc nhở nàng:

"Đừng có mà đắc ý, thái độ của ngươi ban nãy hơi lồi lõm rồi đấy..."

Nhiễm Nhiễm hơi biến sắc, giương mắt nhìn hắn một lúc lại lần nữa trở về thuyền ngồi xuống vận khí. Kiểu dùng thân dạy dỗ này thật sự có hiệu quả, lúc Nhiễm Nhiễm lại thi triển Thiên Lôi Độ thì chỗ cấn thân đã không còn lực cản, nơi đầu lưỡi bị hôn đến tê dại cũng đã vận khí một cách thấu triệt, mà một khi đã nắm được bước cơ bản thì tốc độ tu tập của nàng phải dùng từ tiến triển thần tốc để hình dung.

Vào ban ngày hai người vẫn sẽ đi dạo trong trấn ở chân núi lân cận. Hôm nay khi vào huyện Củng, Nhiễm Nhiễm vô tình liếc thấy một tờ cáo thị dán bên cạnh cửa thành, không khỏi "a" lên một tiếng. Tô Dịch Thủy ôm một đống đồ ăn vặt nàng mua, nghe chất giọng nghi hoặc của nàng cũng nhìn qua tờ cáo thị. Chỉ thấy đây là một mảnh giấy tìm vợ, có vẻ người vợ kia chê nhà quá nghèo nên bỏ chồng mà đi, tờ cáo thị kia chính là chồng nàng ta dán lên cầu xin nàng ta hãy mau về nhà.

"Sao thế? Ngươi biết người trên bức vẽ này à?"

Nhiễm Nhiễm quay đầu, nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi xem, cô gái trên bức vẽ có giống Chu Phi Hoa không?"

Tô Dịch Thủy ngưng mi suy nghĩ một chốc:

"Chu Phi Hoa? Ta mới nghe tên chứ chưa thấy mặt."

Nhiễm Nhiễm nhíu mày. Đúng rồi, hắn đâu có nhớ những việc xảy ra ở kinh thành, đương nhiên cũng sẽ không nhớ đến vị Tĩnh phi giả chết trốn đi. Nhưng chồng của Chu Phi Hoa này...là Tô Vực nhỉ? Chẳng lẽ Tô Vực cố tình sai người viết giấy tìm vợ để tra xem Chu Phi Hoa đang ở đâu? Nếu thật sự vậy thì nàng không khỏi thay Tĩnh phi mà lau mồ hôi lạnh, Tô Vực này nhắm chừng là muốn đuổi cùng giết tận đây.

Qua thêm vài thôn trấn đều thấy ở những chỗ bắt mắt đều có dán cáo thị. Tô Dịch Thủy phát hiện cáo thị xuất hiện càng lúc càng nhiều, phần lớn đều không có tranh vẽ mà chỉ tả hình dáng đặc thù, nói họ mất tích ở bờ sông, nếu như tìm được thì cho dù sống chết cũng sẽ có hậu tạ.

Ở đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao lại có nhiều người mất tích vô lý như vậy, lại còn có loại sống không thấy người, chết không thấy xác nữa ư?

Chỉ là nói đến tu hành thì quan trọng nhất là phải yên tĩnh, nếu không sao lại có câu bế quan tĩnh tu? Vậy nên tuy lòng đầy ngờ vực nhưng cả hai đều ngày chơi đêm học, không chút xao nhãng. Buổi tối cả hai đều nghỉ lại trên thuyền, ở trên mặt nước tĩnh lặng trong đêm khuya như sương khói ngồi vận khí trao đổi linh lực cho nhau.

Mỗi lần ngồi đối diện với Tô Dịch Thủy, Nhiễm Nhiễm đều cảm thấy như hắn đang thử thách ý chí của của mình. Tỷ như hiện giờ khi luyện khí xong mở mắt, nàng chợt nhiên phát hiện ra Tô Dịch Thủy đang không chớp mắt mà nhìn chằm chặp nàng, không biết đã bao lâu.

"Này, đừng nhìn như thế, rất mất tập trung!"

Từ ngày được sư phụ "chính miệng" chỉ giáo thì từ "sư phụ" thuận miệng gọi bừa trước đây nàng cũng chẳng thèm gọi nữa, trực tiếp gọi bằng "này". Quan hệ giữa cả hai quá mức phức tạp, nàng lại bị trục xuất khỏi Tây sơn, nếu gọi là sư phụ thì thật sự quá dát vàng lên mặt hắn, vậy nên cứ gọi như thế cũng để tiết kiệm sực lực và thời gian.

Tô Dịch Thủy cảm thấy xưng hô của nàng rất không lễ phép, nhưng so với "Tô tiên sinh" thì "này" cũng tự nhiên hơn. Không hiểu sao bản tính khắt khe của hắn khi đặt lên người nàng lại là con số âm, nghe nàng hỗn hào như thế mà vẫn chịu đựng được. Tuy biết rõ nàng là chuyển sinh của Mộc Thanh Ca, thế nhưng Tô Dịch Thủy vẫn cảm thấy con nhóc Tiết Nhiễm Nhiễm này lại thuận mắt hơn kiếp trước nhiều, ít nhất thì nàng không học thói hư tật xấu, bên cạnh cũng không có đám đàn ông vây quanh, hắn ở cạnh nàng cũng rất tốt.

Rất nhiều lần Tô Dịch Thủy cảm thấy nhìn nàng ngồi ăn cơm cũng là cảnh đẹp ý vui, mà đã là thứ đẹp mắt thì đương nhiên phải nhìn nhiều một chút, thế cho đến khi nghe được thanh âm phản kháng của nàng hắn mới ngạc nhiên phát hiện ra mình vậy mà mãi ngắm đến thất thần. Có điều trước giờ dù xảy ra chuyện gì hắn cũng chỉ có bộ mặt bất động thanh sắc, bị bắt quả tang cũng chỉ bày ra bộ dạng thản nhiên, sau lại chậm chạp nhắm mắt ngưng thần.

Nhiễm Nhiễm nhìn nam nhân đang nhắm mắt, mày rậm mũi cao, lông mi còn dài hơn con gái. Khuôn miệng hắn tuyệt đẹp, khiến người ta nhìn đến mê mẩn, làm nàng nhất thời cũng không thể rời mắt đi. Khoảng thời gian ở cạnh nhau như thế này không khỏi làm nàng liên tưởng tới dạo ở trên đảo, nếu lúc này thời gian ngưng lại, nàng có phải sẽ chẳng còn gì để tiếc nuối hay không?

Nhiễm Nhiễm nhìn đến phát ngốc, có hơi thất thần nghĩ ngợi. Nam nhân ngồi đối diện nàng lại đột nhiên trợn mắt đánh vỡ bầu không khí:

"Ngươi bảo ta không được nhìn, bây giờ lại nhìn chằm chặp ta như thế là đạo lý làm sao?"

Nhiễm Nhiễm đâu ngờ hắn sẽ đột nhiên mở mắt, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, miễn cưỡng nói:

"Trai đẹp sao lại không được nhìn?"

Tô Dịch Thủy khó hiểu ngó nàng, đột nhiên mở miệng nói:

"Trên người ngươi có một nửa kết đan của ta, không được dùng khí tức của ta đi quyến rũ nam nhân khác."

Xem ra tật háo sắc kiếp trước của nàng vẫn không thể bỏ, vẫn thích nhìn đàn ông như vậy. Mỗi lần nhớ tới đám thiếu niên lẽo đẽo theo Mộc Thanh Ca là Tô Dịch Thủy lại thấy phiền, khi đó hắn đối xử với nàng rất lạnh nhạt. Về sau Mộc Thanh Ca gặp được Tô Vực, chắc có lẽ vì Tô Vực có vài phần giống hắn nên Mộc Thanh Ca lập tức dời sự chú ý sang người y, luôn mỉm cười vui vẻ với người kia, giống như xem người kia thành vật thay thế hắn.

Tô Dịch Thủy tự cảm thấy mình không thích Mộc Thanh Ca nhưng mỗi khi nghĩ tới chuyện này lại cảm thấy tức không chịu được, giờ trông thấy Nhiễm Nhiễm không bỏ thói hư tật xấu mà theo thói quen nhìn chằm chặp đàn ông thì hắn cảm thấy vẫn là nên đón đầu trước, nếu nàng dám dùng nửa kết đan của hắn mà đi cướp người thì hắn sẽ liều mạng!

Nhiễm Nhiễm vừa thấy bực mình vừa thấy tức cười, nói:

"Nếu theo ngươi nói, đời này của ta cũng không được qua lại với ai?"

Lúc nói lời này ánh mắt nàng sáng trong, hơi ngửa đầu nhìn về phía trước. Tâm tình Tô Dịch Thủy lại rung động, lại muốn chỉ cho nàng huyệt cấn thân.

Nhiễm Nhiễm lần này rất cảnh giác, duỗi tay bịt chặt miệng hắn:

"Làm gì? Không được lợi dụng sư phụ ngươi!"

Nàng không nói còn tốt, vừa nói xong Tô Dịch Thủy liền bị chọc đến cười càng thêm ma mãnh:

"Được được, đổi thành ngươi lợi dụng đệ tử ngươi cũng được đó, trước đây không phải ngươi thích đè lại ta ở dưới hành lang à?"

Nhiễm Nhiễm cảm giác lòng bàn tay mình giống như bị hắn hôn lên một cái, gương mặt cũng đỏ ửng. Có điều nàng có thể giải thích hành vi kiếp trước của mình, kiểu thiếu niên đẹp trai xấu tính lại bộp chộp thế này, khuôn mặt anh tuấn lúc tức giận trừng mắt thật sự là...nhìn đã quá xáaa...

Đang đùa giỡn thì Tô Dịch Thủy đột nhiên im bặt, Nhiễm Nhiễm lúc này cũng hết sức cảnh giác, bởi vì nàng nghe được có âm thanh vẫy nước nho nhỏ truyền đến bên tai. Nếu như là tiếng cá đớp nước, vậy thì có hơi lớn chút.

Trong lòng Tô Dịch Thủy cảnh giác bèn lập tức kéo Nhiễm Nhiễm phi thân lên nhảy khỏi mặt nước. Cùng lúc đó mấy chục người mặc quần áo da cá cũng từ nước nhảy lên, mấy chục cái lưỡi câu đánh thẳng về phía mạn thuyền. Đôi mắt đám người này phát ra ánh sáng màu lam trong bóng tối, Nhiễm Nhiễm phát hiện thứ trên người họ vốn không phải là quần áo mà chính là vảy cá sắc nhọn mọc ra từ trên người, y hệt ả quỷ nước ở ải Vọng Hương, còn thứ trông như lưỡi câu lại là móng tay của họ.

Mấy chục người ma hóa đồng thời đánh tới, nhất thời mặt sông gợn sóng lớn, suýt chút con thuyền đã lật úp xuống sông. Trước đây chỉ một người đã làm khó được Nhiễm Nhiễm và mấy sư huynh đệ, bây giờ cùng lúc mấy chục tên, thật sự nan giải.

Nhiễm Nhiễm giờ đã không phải là con gà mờ chỉ biết đứng nhìn ở bờ sông dạo đó, Thiên Lôi Độ nàng cũng vừa luyện được sơ sơ, nhẹ nhàng vận khí một cái đã đẩy lùi được mớ quỷ nước đang chồm tới. Chỉ là đám quỷ nước ở dưới đáy sông bò lên ngày một nhiều, mấy chục con đã nhấn toàn bộ chiếc thuyền xuống nước.

Tô Dịch Thủy cũng phát hiện tình hình không ổn, đám quỷ nước này hình như bị ếm bùa Thất Ác hóa hình, hung hăng hơn cả ả đàn bà ở sông Vọng Hương, nếu như cứ tiếp tục giao đấu sẽ rất có hại. Vì thế hắn bèn kéo tay Nhiễm Nhiễm bay đến bờ sông, ai ngờ vừa tới nơi đã cảm giác được một lớp lá chắn ngăn lại, dù có ra sức tác động thế nào cũng mở không ra.

Trận này thật quá mức hiểm độc, tuy quỷ nước kia không phải đối thủ của hắn và Nhiễm Nhiễm nhưng cứ tiếp tục như thế thì linh lực cả hai khẳng định tiêu hao quá nửa, đám người này bị bùa chú điều khiển, đánh với chúng chẳng khác nào đánh với sắt đá.

Đúng lúc này hai bên bờ sông đột nhiên truyền đến tiếng chiêng trống chói tai, pháo hoa lóa mắt nở trên bầu trời, đám quỷ nước nghe vậy liền hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi quay đầu nhảy xuống nước. Nhiễm Nhiễm sực hiểu, thì ra đám quỷ nước này sợ ánh sáng và tiếng vang, chỉ trong chớp mắt cả con sông rộng lớn đều sạch sẽ không còn một mống.

Sau đó lớp lá chắn cũng dần tiêu biến đi.

Trên bờ đèn đuốc sáng trưng, có một nữ nhân đang cưỡi ngựa cao giọng quát về phía hai người đứng trên thuyền:

"Các người còn sống? Là cao nhân đến từ đâu?"

Nhiễm Nhiễm nghe giọng nữ hơi quen, nương theo ánh sáng nhạt trên bờ mới nhận ra nữ tử trên lưng ngựa. Nàng lập tức hướng về phía đó hứng khởi kêu:

"Tĩnh phi...không, Chu cô nương, là Tiết Nhiễm Nhiễm đây!"

Người ngồi trên ngựa không phải ai khác mà chính là Tĩnh phi nương nương giả chết trốn khỏi lãnh cung Chu Phi Hoa. Trước đây sau khi thoát khỏi cung nàng liền lập chí muốn ngao du tứ phương, từ bấy đến nay cũng không tin không tức, chẳng ngờ sau khi trông thấy hình nàng trên cáo thị thì hôm nay lại chính mắt tao ngộ với nàng.

Chu Phi Hoa cũng nhận ra Tiết Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy, đợi cả hai đều lên bờ thì nàng bèn nói:

"Đúng là ơn trên phù hộ, ta còn định phái người cầu cứu Tây sơn, không ngờ hai vị lại tự tìm tới nơi này."

Nhiễm Nhiễm nhớ tới tình cảnh hung hiểm vừa rồi, liền hỏi:

"Nơi đây sau lại xuất hiện nhiều quái vật đột biến như thế?"

Chu Phi Hoa thở dài một hơi, xoay người nói với mười mấy cụ già sau lưng nàng:

"Các vị, hai vị này đều là đại năng tu chân, bọn họ đã ở đây thì thôn dân ven sông có lẽ sẽ được cứu."

Đám thôn dân này cũng thấy được cảnh hai người ác đấu với yêu ma, còn có thể lui binh không chút hao tổn thì trên gương mặt sầu khổ rốt cuộc hiện ra một tia vui mừng.

Chu Phi Hoa lại nói với Nhiễm Nhiễm:

"Ở đây gần mặt nước, đám quỷ nước đó sau khi lấy lại sức sẽ tiếp tục phản công, các người nhanh vào thôn với bọn ta, vào thôn lại nói tiếp."

Tô Dịch Thủy và Nhiễm Nhiễm cũng theo Chu Phi Hoa tới thôn Cùng Kỳ ven sông. Khắp thôn hiện giờ đều rơi vào trạng thái giống như đang trải qua một cuộc chiến tranh, tường bao bên ngoài đều rào bằng dây gai, bên ngoài tường rào còn có một con mương rộng ba trượng, bên trong rải đầy vôi trắng. Người dân trước đây đều sống rất cần kiệm, trừ bỏ những nhà có con cháu đọc sách, nếu không vào đêm sẽ ít có ai đốt đèn. Vậy mà giờ toàn bộ thôn xóm đều đèn lồng treo cao, sáng rực như đang ăn tết, thế nhưng lại thiếu đi cảm giác náo nhiệt của ngày tết mà thay vào đó là sự yên tĩnh thiếu vắng tiếng cười. Thỉnh thoảng có tiếng trẻ con khóc đêm ngay lập tức cũng bị ép cho nín bặt, một bầu không khí sợ hãi bao trùm.

Chu Phi Hoa vẫn vận một thân nam trang, nàng không búi tóc mà thắt một bím tóc đơn giản ra sau lưng, bộ dạng sạch sẽ gọn gàng. Nàng mời hai người Tô Dịch Thủy ở tạm trong thôn, sau đó sai người đem cơm canh tới, vừa ăn vừa kể lại những chuyện mình đã trải qua.

Thì ra sau khi giả chết không lâu thì trong quận huyện đều xuất hiện tranh vẽ của nàng, thậm chí sau lưng nàng vẫn luôn có người bí mật truy bắt. Sau đó nàng mới hay việc mình giả chết đã bị Tô Vực phát hiện, cũng không biết có phải hoàng đế ban đêm khó ngủ muốn tìm người múa kiếm cho dễ ngủ nhưng lại không tìm được người vừa ý, trong lòng sinh ra nhàm chán nên mới nhớ tới kẻ từng quên ăn quên ngủ vì hắn múa kiếm xuyên đêm hay không mà đột nhiên sai một lượng lớn nhân thủ đi tìm tung tích của nàng.

Chu Phi Hoa đã nhìn thấu hồng trần, nàng không cho là hoàng đế nhớ nhung tình cũ, chỉ là cảm thấy bản thân không phải là kẻ chia tay trước nên có hơi không cam lòng, vậy nên nàng cũng không dám vào những nơi phồn hoa náo nhiệt mà lủi đến đây. Nơi này dân phong thuần phác, gạo nếp thơm ngon, người trong thôn cũng ít khi vào thành, mà cho dù vào thành cũng chẳng ai rảnh đi xem cáo thị tìm vợ kia.

Chu Phi Hoa vốn định ở tạm vài ngày sẽ ra biển đi Phù Tang du lịch, không ngờ hơn mười ngày trước đột nhiên liên tục có người mất tích khi đánh cá trong sông. Mấy hôm nay trời có mưa to, nếu chẳng may xuất hiện việc ngoài ý muốn cũng có thể hiểu, thế nhưng đã có người phát hiện ra thủy quái ở bờ sông. Chu Phi Hoa từng gặp qua quỷ nước từ ải Vọng Hương đưa vào thành, nghe vậy liền biết ở đây có người bắt cóc người dân, khiến họ biến thành quỷ nước.

Lí trưởng trong thôn từng đi báo quan nhưng đám sai dịch được phái đi cũng mất tích, lại thêm đám ma vật trước đó nên những nơi đóng quân cũng chỉ biết chọn cách được này mất kia, nơi thâm sơn cùng cốc như thôn Cùng Kỳ dù xếp hàng cũng phải đứng chót. Cũng may gặp được vị Chu cô nương trượng nghĩa không biết tên đang ở tạm trong thôn này, sau khi nàng cầm kiếm cứu được con dâu trưởng thôn ở bờ sông thì liền tập hợp dân binh trong vùng đi tuần tra cẩn thận, kế tiếp lại huy động người đào mương rải vôi, ngăn chặn đám quỷ nước xâm nhập vào thôn.

Ba ngày trước đám quỷ nước còn muốn tấn công trong đêm, tiếc là trên người chúng đều ướt nhẹp, vừa bò qua chỗ vôi bột đã bị bỏng đến hét chói tai. Chu Phi Hoa thấy vậy thì dẫn người khua chiêng gõ trống đốt pháo ì đùng, dọa đám nước ma chạy té khói.

Đêm nay cũng vậy, Chu Phi Hoa theo thường lệ dẫn người ra bờ sông tuần tra, kết quả trông thấy con thuyền đánh cá tỏa ra chút ánh sáng bị đánh cho lật úp, vô số đôi mắt xanh lóe sáng trong đêm. Chu Phi Hoa đồ rằng có khách đi thuyền gặp nạn, lúc này mới chạy nhanh gọi người đốt pháo, không ngờ đối phương lại là Tiết Nhiễm Nhiễm và Tô Dịch Thủy hai người.

Nhiễm Nhiễm cũng không ngờ sẽ gặp được Chu Phi Hoa ở đây. Trước kia nàng chỉ nghe Chu Phi Hoa và Mộc tiên sư quan hệ cực tốt, thân thiết như chị em, bây giờ biết mình là Mộc Thanh Ca sống lại, vậy thì Chu Phi Hoa này chính là bạn tốt kiếp trước của mình. Vậy nên sau khi nghe xong, Nhiễm Nhiễm nhịn không được nắm lấy tay nàng, nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt. Nàng không nhớ ký ức của kiếp trước, nếu tùy tiện nhận người quen lại chẳng có điều gì để nhắc lại.

Chu Phi Hoa không biết thân phận thật sự của Nhiễm Nhiễm, nhưng tình cờ gặp được người quen nàng cũng muốn tâm sự tất thảy cho Nhiễm Nhiễm nghe.

Đêm đó, vì muốn thương lượng chuyện quỷ nước nên cả hai ở cùng một phòng. Nhiễm Nhiễm định ngồi trên ghế tĩnh tọa cả đêm nhưng Chu Phi Hoa lại muốn ngủ cùng giường với nàng, vì thế liền nói:

"Ngươi ngồi xa thế, ta muốn nói chuyện lại phải rướn giọng hét lên. Nghỉ một đêm cũng không thể trễ việc ngươi thành tiên được."

Nhiễm Nhiễm cũng hơi lười, nghe xong lời này lập tức cởi áo ngoài lên giường nằm cạnh Chu Phi Hoa:

"Tĩnh phi nương nương, ta trông thấy cáo thị vẽ hình ngươi ở huyện bên cạnh, có điều lại viết cái gì mà ngóng trông người vợ bỏ đi có thể trở về nhà, chuyện cũ sẽ bỏ qua các thứ...Ngươi nói có phải Tô Vực tìm ngươi hay không?"

Chu Phi Hoa cười mỉa mai:

"Cái gì mà nương với không nương, cáo thị kia chỉ là biện pháp cứu vớt cuối cùng. Tuy phòng ốc trong cung của ta cao lớn, thân phận lại tôn quý nhưng cùng lắm chỉ là vợ lẽ thôi, hắn không muốn nói thẳng chuyện trong nhà vua mới cho ta thân phận vợ cả đang chạy trốn, lúc nào rảnh rỗi ta sẽ hướng về kinh thành mà quỳ lạy tạ long ân."

Nhiễm Nhiễm chớp mắt, nhẹ giọng hỏi:

"Hắn tìm ngươi làm gì nhỉ?"

Chu Phi Hoa trở mình, nhìn cô gái thanh xuân tươi trẻ bên cạnh, thở dài nói:

"Ngươi còn nhỏ, không hiểu rằng đàn ông có đôi khi rất bỉ ổi. Ngươi xem hắn như mặt trăng mặt trời, hắn lại xem ngươi như cỏ dại đá vụn, khi hắn phát hiện bên cạnh thiếu một người phụ nữ dùng quen tay thì hắn sẽ vẫy tay gọi ngươi trở về. Ta nghe cha nói hoàng đế đã phái người về quê ta vài lần, nói gần nói xa là nếu có thể đưa ta trở về cung thì sẽ bỏ qua chuyện cũ, tuyệt sẽ không trị tội khi quân của ta, cho dù trước đây ta đã giả chết thì hắn cũng sẽ bảo ta là em họ của Tĩnh phi rồi cho ta danh phận."

Nhiễm Nhiễm nghe xong thì gật đầu, nhìn bộ dạng khảng khái anh tuấn của Tĩnh phi nương nương mà cười nói:

"Nếu ta là đàn ông thì ta cũng sẽ yêu ngươi như thế, khó trách tên cẩu hoàng đế này lại không chịu buông tay ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play