Nhiễm Nhiễm đuổi theo một lát thì dừng lại, xoay người gọi anh em Vũ thị đi chung, nếu nàng đoán không sai thì hai người này nhất định muốn chạy vào biển hoa đỏ. Bây giờ sư phụ đang chống lại ma tính trong núi, nếu xảy ra biến cố gì chỉ sợ một mình nàng đối phó không xong.
Nghe Nhiễm Nhiễm gấp gáp giải thích thì hai sư thúc vội khoác áo ngoài cũng chạy nhanh về phía biển hoa, vừa đến nơi chỉ thấy dưới ánh trăng u ám Khâu Hỉ Nhi và Cao Thương đang cắt cổ tay dùng máu tưới lên kết giới mà Tô Dịch Thủy đã dựng. Lúc máu tươi chảy xuống kết giới thì đám hoa tựa hồ càng thêm tươi, phấn hoa tràn ngập tạo thành một màn sương đỏ giăng đầy trời, cuối cùng phá vỡ kết giới theo gió rải rác bay ra.
Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi giống như nắm được đan dược cứu mạng vội há mồm hít lấy hít để, không quay đầu lại mà càng lúc càng đi sâu vào giữa biển hoa, Vũ Thần Vũ Đồng tuy đã bịt mũi lại nhưng vẫn không dám lại quá gần. Tô Dịch Thủy nói chính ngọ đi vào ngoại trừ việc đó là thời khắc âm dương thay phiên còn bởi vì lúc ấy âm khí yếu ớt, hiện giờ là lúc nửa đêm âm khí cường thịnh nhất, mỏ ưng lớn hơn ban ngày gần như gấp đôi. Một đám hoa y hệt đám ưng có cái đầu khổng lồ đang há mỏ nhìn qua quái quỷ cực kỳ, bọn họ cũng không biết chính xác sau khi vào biển hoa có thể tự bảo vệ mình hay không.
Nhiễm Nhiễm rút ra hai thanh đoản kiếm Tăng Dịch sư thúc vừa cho không lâu vận khí bay lên, chạy như điên đến phía hai người đằng trước. Vũ Đồng hít một hơi, đồ rằng có phải Nhiễm Nhiễm muốn cho hai vị đồng môn mỗi người một nhát kiếm xuyên tim hay không.
Thế nhưng sau khi hai thanh kiếm xé gió lao đi thì thứ mạnh bạo đánh về huyệt vị của Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi là chuôi kiếm, khiến cả hai chụp ếch xuống đất không thể động đậy. Nhiễm Nhiễm định vào biển hoa túm bọn họ trở về lại bị Vũ Đồng giữ chặt, nói:
"Ngươi không thể vào, hoa này quá tà ác, nếu ngươi cũng xảy ra việc ngoài ý muốn thì cả ta và Vũ Thần sẽ không khống chế được ngươi."
Hiện giờ tu vi của Nhiễm Nhiễm cao hơn Vũ Đồng quá nhiều, nếu như nàng cũng xảy ra sự cố thì bọn họ cũng vô kế khả thi. Thế nên hiện giờ chỉ có thể để Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi ở lại, đợi đến hừng đông mới có thể nghĩ cách đưa họ ra ngoài. Vũ Thần gỡ sợi dây thừng tiện tay với lấy trong sân bay nãy từ bên hông xuống, chuẩn bị tư thế xem có thể làm thành cái thòng lọng từ xa kéo hai đứa ấy về hay không.
Lúc này lại có một trận gió lớn thổi tới, Nhiễm Nhiễm trông thấy phấn hoa từ biển hoa do không bị kết giới ngăn lại mà bắt đầu dần khuếch tán, thầm nghĩ không xong rồi.
Không lâu sau đột nhiên xung quanh biển hoa xuất hiện rất nhiều đom đóm có ánh sáng xanh, thế nhưng Nhiễm Nhiễm lại cảm giác da gà da vịt bắt đầu thi nhau đua nở, nàng thấp giọng nói:
"Đây...hình như không phải đom đóm!"
Vũ Thần từng ở biên quan nên cũng có chút kinh nghiệm, y thấp giọng trả lời:
"Đây là mắt sói!"
Thì ra phấn hoa khuếch tán lại hấp dẫn đám sói trong rừng, một đám trừng mắt xanh chuẩn bị hướng về phía họ nhào tới. Tâm nguyện lớn nhất của dã thú là ăn thịt, bây giờ những kẻ đang đứng tại rìa biển hoa vô hình trung lại trở thành bữa ăn khuya phong phú của đám sói hoang.
Nếu là những con sói bình thường thì cho dù hung hãn cũng sẽ không dám lại gần người có nền tảng tu vi, dã thú có linh tính, chúng sẽ cảm giác được nguy hiểm mà tự động tránh đi những người có linh khí hộ thân. Nhưng đám sói hoang sau khi hít phấn hoa thì giống như tốc độ và sức mạnh đều tăng lên mấy lần, lá gan cũng vô cùng lớn. Bản năng đi săn của chúng càng lúc càng tăng, phấn hoa miệng ưng đã biến chúng thành đám quỷ sói không sợ trời không sợ đất.
Lúc bầy sói rảo bước lại đây đều mang bộ dáng liều mạng, thoáng chốc đùi và lưng của Vũ Thần đã bị sói cắn máu tươi đầm đìa. Vũ Đồng dùng linh khí hộ thể miễn cưỡng tuy có thể ngăn bầy sói tiến công, thế nhưng bả vai và cánh tay cũng bị cào nát. Nhiễm Nhiễm dùng gậy cơ quan, cùng lúc dùng linh lực điều khiển đoản kiếm, thoắt chốc đã cắt xuống mấy chục cái đầu sói ma.
Có lẽ con người ở lúc nguy nan sẽ phát sinh năng lực tiềm ẩn, Nhiễm Nhiễm rất nhanh đã rút đoản kiếm từ bên hông, ở trên không từ hai biến thành ba thanh. Tuy chỉ có ba nhưng tốc độ rất nhanh, trông chẳng khác gì Phong Hỏa Luân, bay đến đâu là máu sói văng ra đến đấy. Đám sói thấy không thể chiếm lợi thì đột ngột quay đầu, chạy nhanh về phía biển hoa, nơi mà có thứ gì hấp dẫn chúng đến bái lạy.
Phấn hoa khuếch tán càng lúc càng nhanh, lại thu hút thêm một đàn quạ đen mỏ sắt, bọn chúng kết bè kết đội, người trước ngã xuống thì lớp sau đè lên mà đi vào biển hoa, thậm chí đối với Khâu Hỉ Nhi và Cao Thương trong biển hoa cũng xem như không thấy. Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi bị đánh ngã cũng đang loạng choạng bò dậy, gắng sức muốn cùng đi với đám dã thú kia.
Vũ Thần cầm lấy dây thừng dùng sức vung lên, trói cả hai như trói gia súc rồi kéo khỏi đó, nơi này không thể ở lâu, sau khi bắt lại được Khâu Hỉ Nhi và Cao Thương thì tất thảy vội vàng trở về. Kết giới đã mở, công lực của Nhiễm Nhiễm còn chưa đạt đến trình độ có thể tạo nên cái mới, chỉ chờ Tô Dịch Thủy về nghĩ cách mới xong. Nàng cho người nói với Tần Huyền Tửu tướng quân không cho quân lính đi về phía ngoại thành, nếu không số phấn hoa kia chỉ sợ sẽ làm ngộ thương người vô tội.
Sau khi Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi hơi tỉnh táo vẫn luôn ầm ĩ muốn đi biển hoa, Khâu Hỉ Nhi khóc nói:
"Cho ta đi đi, một lần là được, cầu xin mọi người!"
Phát hiện bọn Nhiễm Nhiễm muốn khóa cửa Cao Thương đã bắt đầu cầm ghế lên đập cửa, Khâu Hỉ Nhi thì đâm đầu vào đại sư thúc, biểu hiện của cả hai đều bất thường giống như không thể khống chế được. Cuối cùng nhị sư thúc trói cả hai người như đang say thuốc vào gốc cột dùng để cột ngựa trong viện, hết thảy mới hơi yên tĩnh được chút.
Trói một đêm, hôm sau lúc trời còn chưa sáng đã nghe ồn ào phía cửa thành, sau đó Tần Huyền Tửu dân người đến cửa lớn trạm ngựa. Y vừa đến đã hét toáng lên:
"Tô Dịch Thủy đâu? Đám ma hoa ở ngoại thành có phải do các ngươi giở trò mưu ma chước quỷ?"
Thì ra đêm qua những quân lính ra khỏi thành tìm doanh cũng bị phấn hoa khuếch tán mê hoặc vào biển hoa. Bọn họ giống hệt Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi bị hương hoa mê hoặc làm xuất hiện đủ loại ảo giác, như mê như say không chịu đi. Hừng đông lúc người ta phát hiện thì bọn họ đã bị đám thực vật quỷ quái y hệt mỏ ưng cắn sâu vào mạch máu.
Ngoài đám quân lính còn có rất nhiều chim bay cá nhảy cũng không ngoại lệ bị dây hoa quấn quanh, trở thành phân bón cho chúng. Đám thực vật này thích nhất là người, dùng máu làm phân bón, dùng tham lam của con người tẩm bổ, những quân lính và động vật bị nhốt trong biển hoa không một ai thoát được ra ngoài.
Ban đầu Tần Huyền Tửu mời Mộc tiên sư đến xem, Mộc tiên sư chỉ nhìn thoáng qua từ xa đã không chịu đi tiếp, chỉ nói xung quanh biển hoa còn sót lại linh khí kết giới do Tô Dịch Thủy bố trí, kêu y tìm Tô Dịch Thủy đi. Ngày đó Mộc Nhiễm Vũ gặp qua thứ hoa này chỉ nghĩ nó sẽ làm người ta sinh ra ảo giác, không ngờ nó lại hung hăng đến mức chủ động bắt lấy người, đem người ta hút khô. Thứ đáng sợ như này cứ đổ lên đầu Tô Dịch Thủy, vậy nên mới có cảnh hôm nay Tần Huyền Tửu hùng hổ đến tìm người.
Có điều vừa vào cửa đã bị cảnh tượng Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi bị trói lên cây cột trong viện làm cho hoảng sợ, Tây sơn chẳng lẽ thật sự đã trở thành ma giáo, cách dạy đệ tử cũng quá tà ác rồi!
Sau khi nghe Nhiễm Nhiễm giải thích đám hoa đó không phải họ gieo xuống thì Tần Huyền Tửu lại không tin, bởi vì ở biển hoa vẫn còn dấu vết kết giới của Tô Dịch Thủy còn sót lại. Nhiễm Nhiễm khó hiểu nói:
"Đêm qua không phải ta phái người đến báo với tướng quân sao, sao còn có binh lính vào biển hoa nữa?"
Tần Huyền Tửu bị hỏi đến sượng trân. Hôm qua quả thực y có nhận được lời nhắn của Nhiễm Nhiễm, nhưng khi đó y đang ngồi thiền với sư phụ, sau khi sư phụ nghe vậy chỉ nói y phái người đi xem một chút xem bọn Tiết Nhiễm Nhiễm rốt cục muốn làm cái quỷ gì. Tần Huyền Tửu phái người đi xem, không ngờ lại rơi vào tình huống thảm thiết như vậy.
Hiện giờ gan ruột trong bụng Tần Huyền Tửu rối như tơ vò, bị Nhiễm Nhiễm hỏi thì trên mặt tức khắc đã nghẹn thành màu gan heo, không còn gì để nói. Y cũng chẳng thể trở về hưng sư vấn tội với sư phụ, nhất thời chỉ nghĩ đến lấy chết đền mạng mà thôi, thế nên y lập tức rút ra bảo kiếm muốn cắt cổ.
Vũ Thần tức đến muốn đá y một cái để cho y chết xa một chút, miễn cho ảnh hưởng đến việc làm ăn trong trạm ngựa. Nhốn nháo ồn ào một hồi trong sân, bỗng nhiên trông thấy Tăng Dịch giống như tắm trong bùn hớt hải chạy về, lảo đảo nói:
"Không tốt rồi, Tô sư đệ đã thoát khỏi xiềng xích đi về biển hoa."
Thì ra đêm qua ma tính của Tô Dịch Thủy đạt tới cực hạn, ngay cả xiềng xích huyền thiết và bùa vàng cũng không ngăn được hắn, cuối cùng Tăng Dịch đành trơ mắt nhìn Tô Dịch Thủy chặt đứt xích sắt điên cuồng gào thét chạy theo hướng biển hoa ngoại thành. Nhiễm Nhiễm hiểu rõ nếu như sư phụ không tỉnh táo tiến về biển hoa, không cẩn thận hít phải phấn hoa thì khả năng cao sẽ bị ma hoa khống chế, trở thành phân bón tẩm bổ. Thế nên nàng bất chấp đám người ầm ĩ trong viện liều mạng chạy như bay đuổi theo. Ngoại trừ Cao Thương và Khâu Hỉ Nhi bị trói vào gốc cột thì những kẻ còn lại bao gồm Tần Huyền Tửu cũng đuổi theo Nhiễm Nhiễm, thuật khinh thân của nàng lợi hại, thoắt chốc đã bỏ xa mọi người.
Vào biển hoa chỉ thấy một nam nhân cao lớn đứng thẳng tắp ở giữa, dây cột tóc đứt đoạn, mái tóc dài cùng với áo bào trắng toát bay múa trong gió tây. Hàng lông mày của hắn dài rậm trên gương mặt tà mị, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống màu đỏ của phấn hoa tạo thành thứ ánh sáng quỷ dị, khiến Tô Dịch Thủy phảng phất như ma thần giáng thế.
Nhiễm Nhiễm hét lên:
"Sư phụ!"
Nam nhân thay đổi ánh mắt nhìn về phía nàng, rồi nhanh như chớp đánh úp tới.
Người tu chân khi đạt đến một cảnh giới nhất định thì thân thể sẽ tự động xuất hiện linh khí hộ thân, Nhiễm Nhiễm cũng vậy, tuy nàng không mang phòng bị với sư phụ nhưng cơ thể cũng theo bản năng sinh ra phản ứng tạo ra lớp giáp đánh văng Tô Dịch Thủy. Ai ngờ sự phòng ngự vô thức này lại chọc giận nam nhân đã nhập ma, hắn chỉ cảm thấy người con gái này đang muốn cách xa hắn.
Nhiễm Nhiễm không kịp phản ứng đã bị hắn thô bạo nắm lấy cánh tay, lớp giáp hộ thân cũng bị đập nát. Lực trên tay hắn không nhẹ, làm nàng không chịu nổi mà rên lên, dù vậy lực nắm tay vẫn tăng lên không ngừng, đôi môi ở bên tai nàng thét lớn:
"Ngươi nghĩ rằng chết là có thể thoát khỏi ta sao? Ta muốn cả hai ta đều cùng nhau xuống địa ngục!"
Nói xong nàng chủ động rướn người lên hôn lên đôi môi băng lạnh. Cái hôn này mềm nhẹ ngọt ngào khiến Tô Dịch Thủy đang cuồng loạn hồi phục lại như kỳ tích, khí đen trên người rõ ràng đã yếu dần. Nhiễm Nhiễm biết rằng dù nam nhân này có nhập ma ra sao cũng sẽ không làm hại nàng, ban nãy lúc nàng vào biển hoa thì người kia giống như theo bản năng mà tự động mở ra kết giới để nàng vào trong, tránh cho nàng bị ma hoa làm tổn hại.
Ngoại trừ suối linh trên người, thứ làm hắn điên cuồng mất đi lý trí còn là bất kỳ hành động tỏ vẻ xa cách nào của nàng đối với hắn, thế nên Nhiễm Nhiễm chỉ có thể giống hệt con thằn lằn nhỏ đu bám trên người sư phụ, một khắc cũng không rời. Tình hình này lại khiến người bên ngoài nghĩ rằng Tô Dịch Thủy nổi điên bắt lấy đệ tử của mình mà bắt nạt, đặc biệt tiếng thét ban nãy của hắn chính là một sự uy hiếp lộ liễu.
Lúc cả hai đang ôm nhau giữa biển hoa thì đột nhiên một cái roi dài quét tới:
"Ma tử, buông Nhiễm Nhiễm ra!" – Xích môn Ngụy Củ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở ngoài biển hoa, hơn nữa trông bộ dáng còn có vẻ muốn xông lên cứu Nhiễm Nhiễm đang bị sư phụ nhập ma bắt cóc.
Mắt thấy ma tính đã hoàn toàn chế ngự Tô Dịch Thủy, trong lòng Ngụy Củ trăm vị tạp trần. Một mặt gã không hi vọng Tô Dịch Thủy dựa vào suối linh mà lại tăng thêm linh lực trở thành người vô địch thiên hạ, mặt khác lại cảm thấy hả hê khi hắn lộ rõ bản thân trước Nhiễm Nhiễm. Giờ phút nàng nàng nhất định giận Tô Dịch Thủy, hận không thể thoát khỏi một tên sư phụ như vậy, Ngụy Củ lại xuất hiện kịp thời anh hùng cứu mỹ nhân thì nó lại quá mức hợp lý hợp tình. Thế nên dù biết rõ biển hoa này ma quái nhưng Ngụy Củ lại ỷ mình vừa gan dạ vừa tài cao, nhào tới muốn cướp Nhiễm Nhiễm lại từ tay Tô Dịch Thủy.
Roi dài bay qua đánh nát vô số hoa mỏ ưng, khiến phấn hoa vốn đang lắng xuống lại lần nữa bùng lên, hình thành một tầng sương đỏ. Ngụy Củ vừa bước chân vào đã cảm giác được từ trường thay đổi, đám hoa này sau khi hấp thụ vô số máu tươi cũng trở nên quyến rũ hơn rất nhiều, dây leo vươn dài hợp thành hoa văn kỳ quái.
Nhiễm Nhiễm bị Tô Dịch Thủy ôm lên giữa không trung cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện hoa văn trên biển hoa thoạt nhìn rất giống với hoa văn trên chìa khóa suối linh của sư phụ, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Dịch Thủy thấy màu đỏ trong mắt hắn vẫn chưa tiêu tán, nhưng động tác ôm nàng đã có phần nhẹ nhàng.
Nhiễm Nhiễm đưa tay lấy chìa khóa trong ngực hắn, trực tiếp so sánh quả nhiên trận địa ma hoa tạo nên y hệt hoa văn trong chìa khóa trên tay nàng. Lúc này Tô Dịch Thủy vừa ôm Nhiễm Nhiễm tránh tập kích của Ngụy Củ vừa cúi đầu hỏi:
"Hoa này tương thông với suối linh trong cơ thể ta, tối qua rung động quá mãnh liệt khiến ta nhất thời nhập ma, ban nãy không làm ngươi bị thương chứ?"
Xem ra hắn đã khôi phục lý trí.
Nhiễm Nhiễm thấp giọng đáp lời:
"Không ạ. Nhưng giờ phấn hoa khuếch tán quá nhanh, con sợ người trong những thôn trấn lân cận đều sẽ bị biển hoa hấp dẫn tới."
Ngụy Củ lúc này đã dần ngưng công kích, gã cũng đã nhận ra biển hoa đang biến hóa kỳ dị. Hơn nữa ban nãy gã mất lý trí lao vào trong nên không kịp thời nín thở, hiện cũng đã bị mấy cái mỏ ưng cắn lên da thịt hút đi máu thịt khí linh.
Tuy trước đây cùng từng xuất hiện hoa mỏ ưng nhưng chúng không hề có tính công kích nhiều như vậy, có lẽ sau khi mất đi suối linh quá lâu khiến âm khí trong âm giới sinh ra thiếu hụt, đám ma hoa mới tự chủ trương hấp thụ linh khí máu huyết con người thú vật để bổ sung âm khí suy kiệt của chính mình. Bây giờ chúng cảm ứng được suối linh trên người Tô Dịch Thủy, chủ động mở ra cửa lớn âm giới, vậy nên đám hoa mỏ ưng kia mới hung hãn hấp thụ máu thịt người ta để tạo ra trận địa này.
Tô Dịch Thủy không thể khống chế tự đi vào biển hoa cũng là vì vậy, ngàn năm nay âm giới không phải mở ra bên ngoài mà nhiều lần chủ động liên can tới Nhân giới.
Đám dây leo lúc này bắt đầu phát ra ánh sáng màu đỏ, ánh sáng le lói dần trở nên rực rỡ, mặt đất dần nứt ra, toàn bộ biển hoa rơi xuống tạo thành vực sâu không đáy. Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay sư phụ, nếu bắt buộc phải đi một chuyến vào âm giới thì sẽ như nàng nói, Tô Dịch Thủy đi đâu nàng cũng sẽ đi cùng.
Tô Dịch Thủy lại không nghĩ vậy, khi có cảm giác mình bị hút vào âm giới điều đầu tiên hắn nghĩ đến là ném Nhiễm Nhiễm ra xa. Nhưng thằn lằn nhỏ Nhiễm Nhiễm há có thể dễ dàng để hắn vứt bỏ, nàng ôm chặt cổ hắn, hung dữ nói:
"Không được ném con đi!"
Trong nháy mắt cả hai đã cùng nhau rơi xuống vực.
Khi cả hai bị hút vào cũng có một bóng dáng nhảy vụt xuống theo, Nhiễm Nhiễm thấy rất rõ cái bóng dáng đen thui kia chính là Xích môn Ngụy Củ, gã hẳn đã sớm ủ mưu chờ âm giới mở ra sẽ cùng Tô Dịch Thủy đi vào âm giới.
Một lúc sau đó kể cả Xích môn trưởng lão Đồ Cửu Diên cũng nhảy xuống theo.
Khi mặt trời bắt đầu lệch khỏi vị trí, đám hoa trong nháy mắt héo khô, vết rạn dưới đất cũng bắt đầu khép lại. Ngoại trừ bốn người đột nhiên biến mất giữa hư không thì hết thảy so với lúc hoa chưa nở không có gì khác biệt.
Ngụy Củ vốn còn chuẩn bị tâm lý tranh Nhiễm Nhiễm với Tô Dịch Thủy, không nghĩ tới Đồ Cửu Diên cũng nhảy xuống theo khiến gã không khỏi ghét bỏ nàng ta nhiều chuyện. Âm giới không có đáy, một khi rơi xuống sẽ bị không khí mục nát ăn mòn biến thành thây ma, thế nên Tô Dịch Thủy không muốn phiền toái quá nhiều với Ngụy Củ, chỉ ôm chặt Nhiễm Nhiễm treo trên một vách đá.
Ngụy Củ cũng không suy nghĩ khác mấy, gã vốn định thừa dịp Tô Dịch Thủy không đề phòng kéo Nhiễm Nhiễm vào lòng mình, đáng tiếc vẫn chậm một bước. Không cướp được Nhiễm Nhiễm gã chỉ có thể quay người thuận tay tóm lấy Đồ Cửu Diên đang rơi tự do, cũng treo bên trên vách đá, tuy vậy lời lẽ Ngụy Củ lại sắc bén ác độc nói:
"Nhiều chuyện, ai kêu ngươi xuống?"
Đồ Cửu Diên mấp máy môi, thấp giọng trả lời:
"Thuộc hạ nguyện ý cùng tôn thượng vượt lửa băng sông cũng không từ nan..."
Lúc này nam nữ Xích môn và Tây sơn mỗi cặp chiếm một bên vách đá, bởi vì khoảng cách hơi xa nên cũng tạm thời ngăn chiến nuôi binh.
Nhiễm Nhiễm định thần lại nhìn hoàn cảnh hiện giờ. Khí tức của âm giới hoàn toàn không giống với Nhân giới, nơi đây âm dương điên đảo, nước không chảy xuống dưới mà chảy ngược về phía thượng lưu, giống như trân châu bồng bềnh trôi nổi. Bên trên bọn họ là một con sông dài ngoằn ngoèo treo ngược, Nhiễm Nhiễm lau nước trên mặt, có hơi giật mình nhìn con sông lớn trên đỉnh đầu.
Tô Dịch Thuỷ thở chậm lại, thấp giọng nói:
"Ôm chặt ta, đừng để rơi xuống."
Nhiễm Nhiễm ôm chặt hắn, hỏi:
"Nơi này là âm giới sao sư phụ? Lát nữa chúng ta phải xuống dưới sao?"
Bên dưới vực sâu tựa hồ truyền đến rất nhiều tiếng rên nức nở quỷ quái, không biết là thứ gì. Tô Dịch Thuỷ lắc đầu, chỉ con sông dài cuồn cuộn chảy bên trên:
"Không, chúng ta leo lên trên."
Âm giới ngược lại với nhân giới, nước sông chảy ngược, vậy nên nếu muốn đi tới vách nước đổ xuống chỉ có thể leo lên trên. Có điều người sống là dương, đến âm giới lại nặng tựa ngàn cân, động một ngón tay cũng khó khăn vô cùng, cho dù linh lực cao cũng cực kỳ chậm chạp. Vì vậy hai đôi nam nữ tạm thời giữ khoảng cách, dừng binh ngăn chiến lặng lẽ mà hành quân lên trên.
Nguỵ Củ cười lạnh, mắng:
"Tô Dịch Thuỷ, ngươi không thể áp chế được suối linh chi bằng sớm giao nó cho ta, thế chẳng phải sẽ nhẹ người hơn à?"
Nhiễm Nhiễm đáp:
"Nói mà không biết ngượng miệng, ngươi có thể áp chế suối linh sao? Linh lực bị thị tiên trùng hút ở Thiên Mạch Sơn đã hồi phục lại rồi hả?"
Trần đời Nguỵ Củ hận nhất là có người khinh thường năng lực của gã, nghe xong lời này gã lập tức có hơi thẹn quá hoá giận. Nguỵ Củ nhìn Nhiễm Nhiễm mà cười lạnh, không đáp mà chỉ tiếp tục bò lên.
Âm khí trong vực khiến bọn họ càng lúc càng nặng, nếu cứ bám vào vách đá thế này khả năng là chốc nữa sẽ ngã xuống vực sâu. Nhiễm Nhiễm thấy sư phụ cử động khó khăn liền thử vươn tay bám lấy vách đá tự mình động thủ, ban nãy nghe sư phụ giải thích nàng còn cho rằng mình sẽ bò rất chậm, không ngờ thử vận khí lại có thể bò một khoảng xa hết sức dễ dàng. Lúc nàng quay đầu nhìn ba người đang cố sức bò lên, có cảm giác đương nhìn đến mấy con rùa, mà ba người kia cũng nhìn nàng hết sức kinh ngạc.
Vì thế Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng bò trở lại, dựa gần sư phụ nhỏ giọng nói:
"Vất vả thế sao ạ? Vì sao con không có cảm giác gì?"
"Ngươi không phải xác thịt phàm nhân mà là cây kết quả, cây luân hồi thuần âm, ngươi tới âm giới đương nhiên sẽ không vất vả như ta rồi." – Tô Dịch Thuỷ chưa mở miệng, Nguỵ Củ bên cạnh đã không đợi được mà đáp.
Ban nãy gã và Nhiễm Nhiễm đấu võ mồm nên có hơi giận, lúc này xem như hoà hoãn không khí một chút. Cũng lâu rồi gã chưa gặp lại cô bé này, hiện giờ nhìn thoáng qua cảm giác nàng lại phổng phao hơn, mái tóc dài bị nước chảy trên vách đá làm ướt nhẹp dán lên gò má tuyết trắng, bật lên đôi mắt to linh động, vốn dĩ gã nên phát hiện đôi mắt nàng y hệt kiếp trước của Mộc Thanh Ca. Nhớ đến cảnh bản thân giở trò trước mặt Nhiễm Nhiễm, lại xúm xít quanh cái đồ giả kia thì Nguỵ tôn thượng cảm thấy mấy lời độc địa của cô nhóc này đối với mình cũng có thể tha thứ được, gã không muốn cãi cọ ầm ĩ với nàng, lại ngu ngốc để cho Tô Dịch Thuỷ kia được lợi.
Nhưng Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy mấy lời nịnh nọt của Nguỵ Củ lại hơi quê mùa, cũng giống như lá thư đưa đến Tây sơn dạo đó, vừa đường đột vừa tự cao. Thế nên lúc gã nói chuyện nàng cũng không quan tâm, chỉ nhìn đăm đăm về phía sư phụ.
Tô Dịch Thuỷ vỗ vỗ lên lưng nàng:
"Nếu ngươi đã bò nhanh vậy thì cứ đi trước đi, đến bờ sông thì đợi ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT