Tô Dịch Thủy không chút nghĩ ngợi đã lạnh băng nói:

"Không cần, nàng giờ không phải Mộc Thanh Ca nên cũng không cần dính dấp với ai cả. Trước đây nàng vì bọn họ mà làm đủ điều, bọn họ lại mắt mờ nhận một tên giả mạo làm thầy thì cũng là gieo gió gặt bão! Còn kẻ giả mạo kia, trước đây ta đã đồng ý với Mộc Thanh Ca sẽ không lấy mạng em gái nàng, giờ không thể nuốt lời được, còn nếu Mộc Nhiễm Vũ đã muốn tự mình đi tìm đường chết thì ai cũng không ngăn được ả ta."

Tăng Dịch đã lâu không thấy Tô Dịch Thủy cay nghiệt như vậy. Hắn vốn tưởng năm tháng lắng đọng đã mài giũa tính cao ngạo cực đoan của thiếu niên, không ngờ khi suối linh bám vào người Tăng Dịch lại phát hiện thì ra đáy lòng Tô Dịch Thủy vẫn hận đời như vậy, không thể sống chung với người khác. Nhớ tới việc hắn có thể thu thêm ba đồ đệ ngoài Nhiễm Nhiễm, Tăng Dịch đột nhiên cảm thấy không tưởng tượng nỗi.

Tăng Dịch nhớ rõ khi hỏi Tô Dịch Thủy nguyên nhân mở cửa thu đồ, hắn liền đáp rằng tất nhiên không phải vì truyền đạo hay kế thừa tiên huyết, chỉ là nếu để một mình Nhiễm Nhiễm còn trẻ tuổi mới rời xa cha mẹ trên núi sẽ cô đơn. Rốt cuộc sư phụ dù kiếp trước hay kiếp này vẫn thích kết bạn.

Tăng Dịch nhớ tới đám sư huynh đệ vây quanh kẻ giả mạo thì chỉ có thể yên lặng thở dài một hơi. Tô Dịch Thủy nói đúng, kiếp trước gánh nặng của sư phụ quá nhiều, hắn cũng không hi vọng kiếp này người lại mệt nhọc như thế, luôn phải trả nợ cho người ta. Về phần các sư huynh đệ hắn cũng chỉ có thể tìm cơ hội nói vài câu chỉ điểm, hi vọng bọn họ nhanh hết mù mắt mà sớm nhận ra khác biệt.

Đương lúc Tăng Dịch đang thở dài thì khuôn mặt nho nhỏ của Nhiễm Nhiễm đã xuất hiện bên cửa sổ, nhìn hai người bên trong cười nói:

"Sư phụ, sư thúc ra ăn cơm! Thịt kho tàu đã mềm rồi, Tam sư tỷ còn hái rau xanh sau viện, ăn kèm với thịt có thể giải ngấy!"

Vì đám đệ tử Tây sơn còn chưa thành tiên nên vẫn luôn có niềm đam mê ăn uống bất tận. Lúc trở thành tội phạm truy nã tuy không sợ quan binh nhưng vì tránh phiền vẫn luôn ngoan ngoãn trên núi, hiện giờ cuối cùng đã có thể yên ổn ngồi trước bàn ăn cơm.

Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, ngoài thịt kho tàu Nhiễm Nhiễm làm còn có đặc sản đùi dê ở địa phương, kèm thêm trứng xào hành ngọt. Tăng Dịch sư thúc không tiện dùng chân ăn cơm trước mặt mọi người nên bèn dùng cái muỗng đặc chế đeo vào cổ tay bắt đầu ăn cơm.

Nhị sư huynh cũng theo sư thúc ngồi xuống bàn cơm, ánh mắt liếc qua liếc lại. Đối với sự việc nhị sư thúc phản bội sư phụ Bạch Bách Sơn lại cảm thấy thoải mái trong lòng, nếu vậy thì nghịch đồ Tây sơn giờ không phải là một mình hắn nữa, nếu như sư phụ không trách nhị sư thúc vậy thì ngày hắn có thể về lại sư môn có phải sắp tới rồi không?

Hiện giờ kỹ xảo dùng chân của hắn đã rất điêu luyện, đã thế lại còn muốn thể hiện trước mặt sư phụ nên lúc ăn cơm chưa kịp chào hỏi đã cởi giày chen chân vào, dùng đũa gặp miếng thịt lớn nhất trong bát. Chỉ là ăn uống như vậy rất không được hoan nghênh, mới vừa chen chân gắp một đũa đã bị Khâu Hỉ Nhi và Cao Thương song kiếm hợp bích đẩy ra khỏi bàn. Khâu Hỉ Nhi nhỏ giọng cảnh cáo nhị sư huynh, nàng đang cứu rỗi hắn khỏi sư phụ đang khó ăn khó ở, nếu nhị sư huynh còn dám ăn uống như thế thì nên chuẩn bị hậu sự cho cái chân của mình. Nhị sư huynh nghe mà sợ, đành phải mang giày vào ngoan ngoãn ăn cơm bằng tay.

Con trai Nặc nhi của nhị sư thúc ngồi ăn cơm bên cạnh mẹ, ăn đến dầu mỡ bóng loáng, hai mắt phát sáng khen tay nghề Tiết tỷ tỷ quá tuyệt.

Lúc mọi người vui vẻ hòa thuận ăn cơm thì ở bên ngoài trấn truyền đến tiếng kèn lệnh kéo dài, xem ra quân Đại Tề và Cao Khảm đã bắt đầu giao đấu. Trận đại chiến này không thể tránh được.

Nghe tiếng vó ngựa truyền đến từ phía xa xa, đồ ăn trên bàn liền trở nên nhạt bớt. Vì thế ai nấy ăn xong đều tự giác trở về phòng nghỉ ngơi.

Trời vào đêm, những âm thanh vù vù từ nơi xa truyền đến khiến Nhiễm Nhiễm không tài nào yên giấc. Nghe cách vách có tiếng động, nàng bèn nhìn thoáng qua Khâu Hỉ Nhi đương ngủ say rồi cẩn thận bò dậy, mặc quần áo chạy ra trạm ngựa bên ngoài. Đương trong cuộc đại chiến nên trong thành cũng cấm đi lại ban đêm, Nhiễm Nhiễm không đi trên đường mà yên lặng nhảy lên một bức tường thành vắng, quả nhiên trông thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi trên tường thành. Nàng bước qua ngồi xuống bên người hắn, nhỏ giọng hỏi:

"Trời vào đêm rất lạnh, sư phụ cẩn thận kẻo cảm lạnh..."

Đương khi nói chuyện, nàng bỗng phát hiện vừa rồi hình như sư phụ có vén tay áo mình lên nhìn. Tuy hắn nhanh chóng buông xuống nhưng nàng vẫn bắt gặp những đường vân màu đen giống mạch máu nhô lên, đó chính là dấu hiệu ma tính của suối linh đang dần khuếch tán.

Sau khi Tô Dịch Thủy giấu cánh tay vào trong tay áo thì quay đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói:

"Ánh trăng cô đơn trên đại mạc, không phải ở đâu cũng có thể ngắm..."

Nhiễm Nhiễm nhìn theo ánh mắt hắn chỉ thấy ánh trăng đổ xuống đại mạc như tuyết, so với cảnh trăng trong núi quả thật không giống nhau. Nàng lại nhất thời miên man suy nghĩ, liệu sư phụ đã từng ngồi đầu tường như này ngắm trăng cùng với ai chưa? Nhớ tới Mộc tiên sư càng lúc càng bại hoại, Nhiễm Nhiễm cảm thấy vẫn nên nói chuyện lại với sư phụ một tiếng.

Dạo ở quân doanh vì niệm tình đoạn duyên cũ của Mộc tiên sư và sư phụ nàng mới nhịn không vạch trần hành vi cấu kết Cao Khảm của nàng ta, nếu nàng ta vẫn cố tình làm bậy như thế thì sớm hay muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến sư phụ. Nàng vẫn luôn muốn hỏi rõ trong lòng sư phụ còn có Mộc Thanh ca hay không, nếu như có thì liệu có thể khuyên nàng ta làm người tốt một chút? Nghĩ đến việc có khả năng mình là em gái ả, Nhiễm Nhiễm cảm thấy có thể quên hết tất cả mới là điều tốt nhất, bằng không bị ràng buộc tình thân với một người ích kỷ như vậy thì quá mệt lòng.

Nàng kín đáo thở dài một hơi, tuy rằng muốn khuyên giải nhưng nhớ tới việc hiện giờ mối quan hệ của nàng cùng sư phụ cũng có chút ái muội mê ly, Nhiễm Nhiễm nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu để mở miệng. Lúc tô Dịch Thủy lấy áo choàng của mình khoác lên người Nhiễm Nhiễm, nàng mới ma xui quỷ khiến hỏi:

"Sư phụ đã từng yêu ai chưa?"

Nhiễm Nhiễm hỏi xong chợt thấy hối hận. Sư phụ từng suýt chút kết làm tiên lữ với Ôn Hồng Phiến, sau lại dây dưa không rõ với Mộc Thanh Ca, lúc hôn mình cũng không có dáng vẻ cái gì cũng ngây ngô không biết, nàng hỏi thế quả thực hơi thừa. Người có dung mạo anh tuấn như sư phụ, khí chất lại xuất chúng, chỉ sợ tình sử đã qua cũng không chỉ có chừng này. Bây giờ nàng tùy tiện hỏi việc tế nhị như thế hẳn sư phụ sẽ không kể cho nàng nghe.

Tô Dịch Thủy thấy nàng hỏi vậy, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc nhìn nàng, sau đó nói:

"Cái gì gọi là yêu? Là bị một người dễ dàng khống chế vui giận? Bị người ta làm cho tức chết đi được còn bất giác muốn gặp nàng? Là mất đi mới biết đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, sống mà như chết, rõ ràng biết không thể cùng người đó thiên trường địa cửu vẫn cố tình tham lam khiến cho trong lòng họ có chút một dấu vết của ngươi?"

Nhiễm Nhiễm bị hỏi đến câm nín. Nàng cũng chưa từng yêu ai, sao có thể cảm nhận được loại tình cảm mãnh liệt mà sư phụ nói, nhưng nếu sư phụ có thể diễn tả cụ thể như thế thì cũng chứng minh là sư phụ đã từng yêu. Khống chế được vui giận của sư phụ lại làm sư phụ đau đớn mất mát thì sợ là chỉ có mình Mộc Thanh Ca là có thể!

Nhiễm Nhiễm đột nhiên phát hiện mình có chút hít thở không thông, lồ.ng ngực hơi đau nhức vì không hít đủ không khí. Tuy rằng nàng đã sớm đoán được chuyện nhưng nghe được lời xác nhận từ chính bản thân hắn vẫn có hơi cảm thấy đau lòng. Nghĩ Mộc tiên sư đối với sư phụ tuyệt tình, Nhiễm Nhiễm tiếp tục rầu rĩ nói:

"Thứ sư phụ nói có lẽ cũng không phải là tình yêu thật sự mà chỉ là vì chưa từng có được nên mới thấy không cam lòng, hoặc cũng có thể thứ tình cảm này chỉ là ảo giác của một bên tình nguyện. Vì sao người vẫn cố chấp không buông?"

Lời vừa nói ra tựa hồ đánh trúng điểm yếu của Tô Dịch Thủy, lần này đổi lại thành hắn không thể thở được. Lúc nàng ngẩng đầu lên liền phát hiện vẻ mặt sư phụ đau đớn không chịu nỗi, đáy mắt lại ánh lên màu đỏ quen thuộc, hình như ma tính của sư phụ lại nổi lên rồi.

Trong lúc nàng cho rằng sư phụ sẽ hôn lên môi mình thì nam nhân với bộ y phục lạnh như sương lại đứng bật dậy, sau đó giống một thanh kiếm lao vụt đi mất. Nhiễm Nhiễm bị bỏ lại đơn độc trong gió lạnh, muốn tìm sư phụ nhưng lại không thấy bóng dáng. Tuy công lực nàng càng lúc càng tinh thâm nhưng so vói sư phụ vẫn kém hơn rất nhiều.

Ngày thứ hai trên đường phố trấn Ngũ Mã chen đầy những binh sĩ trở về từ tiền tuyến, đầu đường cuối ngõ cũng bàn tán việc ly kỳ rằng hôm qua ở chiến trận có thiên binh giáng trần. Nghe nói lúc hai quân đương giao chiến bởi vì kỵ binh Cao Khảm quá hung hãn mà quân Đại Tề có xu hướng yếu thế, liên tiếp bại lui, không ngờ đột nhiên có một bóng dáng quỷ dị lóe lên, giấu mình trong đêm hoàn toàn không thể nhìn ra hình dạng. Sau đó toàn bộ binh lính Cao Khảm đều bị ném xuống ngựa, quỳ mọp trên đất chịu trói. Chỉ một bóng quỷ đã có thể xoay chuyển cuộc chiến, làm quân Đại Tề thắng được trận đầu.

Lính Cao Khảm tàn bạo dã man làm bá tánh biên thùy luôn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, thế nên nghe được kỳ tích lần này thì ai nấy đều hô hào có thần bên trên tương trợ, chỉ là không biết vị thần nào lại mạnh mẽ như vậy thôi.

Nhiễm Nhiễm đang ăn sủi cảo thịt dê bên đường vừa nghe hai thống lĩnh mặt mày hớn hở bên cạnh kể lại vừa trộm nhìn sư phụ, sau đó nhỏ giọng hỏi:

"Sư phụ nói với con việc trần gian đều có số, người tu chân không được tùy tiện quấy nhiễu..."

Có lẽ người khác không biết vị tiên giáng trần này là ai nhưng Nhiễm Nhiễm nghe phát biết ngay chính là sư phụ, hiện giờ ma tính của hắn càng lúc càng mạnh, đã không còn có thể dùng một cái hôn mà ngăn chặn nỗi. Đám quân tốt Cao Khảm trở thành bao cát cho sư phụ trút giận, may mắn ý chí người kiên định nên không giết hết bọn chúng mà chỉ kéo xuống ngựa giúp quân Đại Tề chuyển bại thành thắng, cứu vớt thôn dân trong mấy thôn lân cận.

Nghe nàng hỏi chuyện Tô Dịch Thủy lười không muốn đáp, chỉ ăn thêm một ngụm sủi cảo thịt dê, sau đó không hài lòng nhíu mày. Nhiễm Nhiễm nhìn sư phụ lập tức sinh ra loại cảm giác tự hào, cho dù sư phụ tự cho mình hư hỏng nhưng nàng biết hắn tuyệt đối là người tốt. Nghĩ vậy nàng lập tức kề sát tai hắn:

"Sư phụ ăn tạm cho đỡ đói, trưa nay con làm bánh bao súp cho người, với gà bát bảo hạt dẻ nữa nhé?"

Tô Dịch Thủy nghiêng đầu nhìn cô nhóc đang cười ngọt ngào với hắn, trong lòng không khỏi rung động. Hắn vươn tay lau vết dầu trên khóe miệng nàng, không cảm xúc nói:

"Cá sốt chua ngọt nữa."

Nhiễm Nhiễm gật đầu, lại gắp một cái sủi cảo đút hắn, lần này Tô Dịch Thủy ngoan ngoãn há miệng ăn, giống như cũng không kén ăn. Hai thầy trò đút nhau ăn đến vui vẻ hòa thuận, khiến nam nhân đứng trên tửu lâu con phố bên kia tức đến hai mắt trợn ngược lên, Đồ Cửu Diên nhìn tôn thượng vẫn luôn quan sát cặp sư đồ phía xa kia thì cẩn thận nói:

"Tôn thượng, Tô Vực còn chờ ngài ở U cốc, ngài xem có nên trở về ngay không?"

Ngụy Củ híp mắt thâm trầm nói:

"Bản tôn làm việc còn cần ngươi dạy à?"

Đồ Cửu Diên bị trách mắng thì cúi đầu không nói nữa, thấy tôn thượng nhìn cặp sư đồ trong tiệm sủi cảo kia không giấu nổi vẻ đố kỵ thì trong lòng nàng ta cũng dâng lên một trận khổ sở.

Ngụy Củ cảm thấy không phải mình đang ghen tỵ mà chỉ hận con hồ ly ngàn năm Tô Dịch Thủy so với mình còn nhanh hơn một bước. Năm đó gã và Tô Dịch Thủy gần như cùng lúc gặp Mộc Thanh Ca, gã cố hết sức xu nịnh lấy lòng nhưng không có kết quả, còn Tô Dịch Thủy lại chỉ cần bày ra vẻ mặt lạnh lùng đã chiếm được sự ưu ái của Mộc Thanh Ca.

Sau này rốt cuộc Mộc Thanh Ca cũng trở mặt với Tô Dịch Thủy, gã còn cho rằng cơ hội đã tới liền mặt dày lần nữa đến bái nàng làm sư phụ, ai ngờ lại thêm một lần bị nàng chối từ. Tâm ma cứ thế gieo xuống, Ngụy Củ không cách nào nuốt nổi cục tức này, sau Mộc Thanh Ca chịu báo ứng hồn phi phách tán gã lại nghĩ đến nỗi uất ức này sẽ theo mình đến thiên hoang địa lão thì tức giận đến mức ở trong rừng vắng chặt đứt cả cây to.

Về sau nữa, khi gã biết Mộc Thanh Ca sống lại trên cây thì trong lòng thật ra lại thoải mái hơn rất nhiều. Ngụy Củ quyết tâm lần này phải đi trước một bước, thế nên gã hạ độc nước oán dự tính đem Mộc Thanh Ca nắm chặt trong lòng bàn tay. Ai ngờ Tô hồ ly lại vẫn hớt tay trên hái quả nho chín về hang cáo của mình, hại Ngụy Củ lại con mẹ nó một hồi uổng công.

Đã vậy sao gã lại không hận, thân là thầy trò, chỉ là ăn sủi cảo thôi lại còn ăn đến tình chàng ý thiếp. Lúc Nhiễm Nhiễm cười ngọt ngào thủ thỉ bên tai Tô Dịch Thủy thì bàn tay của Ngụy Củ nắm chặt như sắp tứa máu, gã không phải là tấm chiếu mới, vừa nhìn phát là biết ngay đôi nam nữ này đã sinh ra thứ tình cảm khác lạ gì rồi. Tô Dịch Thủy này còn mặt dày hơn cả hai mươi năm trước, cư nhiên lại dùng mánh khóe đem đóa hoa quý Nhiễm Nhiễm ngắt vào trong tay, để hắn muốn làm gì cũng được.

Ngụy Củ hít sâu một hơi, không thèm nhìn đôi nam nữ ở xa xa kia nữa mà xoay người nhanh chóng xuống lầu. Trận chiến này vẫn chưa xong đâu, giờ gã đã vào được ao đen, tu vi cũng tiến bộ vượt bậc, nếu như có thể đoạt được suối linh thì Tô Dịch Thủy lại tính là cái gì? Gã vẫn luôn mơ về một ngày ở trước mặt Nhiễm Nhiễm đập nát Tô Dịch Thủy, để nàng biết ai mới là người đàn ông xứng với nàng.

Đôi thầy trò trong quán sủi cảo lúc này cũng đã tính tiền đứng dậy. Lúc Nhiễm Nhiễm đi ngang qua quán rượu thì không khỏi lén thở dài một hơi:

"Đồ Cửu Diên có bùa của lão tiên rượu thì chứng minh lão thật sự ở trong tay Ngụy Củ. Không biết giờ lão thế nào rồi, cũng không biết lúc nào có thể cứu lão ra được..."

Tô Dịch Thủy đột nhiên nắm lấy bả vai nàng, gằn từng chữ:

"Nhớ lấy, cái mạng này của ngươi là ta cho, ngươi không nợ bất cứ kẻ nào, cũng không thể mạo hiểm bản thân để cứu một ai cả."

Nhiễm Nhiễm thấy giọng điệu sư phụ bỗng dưng nghiêm túc thì có chút buồn cười, song lại hơi cảm động:

"Ai nói con không nợ, tuy con không nhớ rõ kiếp trước mình là ai và đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ lúc con sinh ra thì đã nợ sư phụ!"

Tô Dịch Thủy trầm mặc, bình tĩnh nói:

"Không nợ, chúng ta đã huề nhau. Giờ ngươi chỉ cần tu chân cho tốt để sớm thành đại đạo là được."

Lúc nói lời này không biết sao Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy giọng nói hắn có phần xa cách lạnh nhạt khó hiểu, chẳng hề giống với nam nhân từng hôn nàng trước đây. Nhiễm Nhiễm không khỏi nhớ tới hình ảnh vợ con nói cười vui vẻ được giấu kín trong núi Thiên Mạch, còn có ảo cảnh ruộng thuốc nhà tranh cùng em trai nhỏ của Dược lão tiên. Lúc nàng thành tiên chẳng lẽ cũng sẽ đem hình ảnh của sư phụ giấu kín ở nơi nào đó, thỉnh thoảng xem lại để hoài niệm, sau đó lại thờ ơ mà đi sao? Nàng thở dài một hơi, lại ăn một quả mơ lấp lại cảm giác chua chát trong lòng. Người cũng được, tiên cũng thế, theo nàng thấy thì đều là được này mất kia, khó mà trọn vẹn.

Lúc này Tô Vực cũng không ở hoàng cung mà ở ao máu trong cốc của Xích Môn chữa trị, cách thức mà Ngụy Củ kéo dài sinh mạng cho hắn cũng rất nham hiểm, ngay cả người ma đạo cũng rất ít dừng đến cách này. Đại để chính là dùng người khỏe mạnh đến dưỡng bệnh, trước đây Mộc Thanh Ca cũng từng dùng biện pháp này để chữa bệnh cho con của Lâm thừa tướng.

Có điều so với Mộc Thanh Ca thì cách của Ngụy Củ còn tàn độc hơn, không chỉ dẫn bệnh sang mà những người được dùng qua đều sẽ chết. Tô Vực từng hồn lìa khỏi xác, kinh mạch đều đứt đoạn, người có thể kéo dài mạng sống cho hắn cũng phải là người tu chân.

Khi tinh khí của một đôi vợ chồng dị nhân quán bị trói trên ghế thiết bị hút cuồn cuộn vào người Tô Vực thì thân thể trắng nhợt như bộ xương của hắn giống như được tưới nước thần mà khôi phục chút sức sống, những nếp nhăn trên khóe mắt như gặp kỳ tích mà biến mất chẳng thấy đâu, tựa hồ lập tức trẻ ra mười mấy tuổi. Thân thể bệnh tật triền miên trở nên nhẹ nhàng, thứ mùi vị này thật khiến người ta phát nghiện.

Ngụy Củ có vẻ lười biếng nói:

"Cách này tác dụng rất ngắn, hơn nữa yêu cầu khí tức của người tiếp tế càng lúc càng nhiều, một khi gián đoạn thì bệnh sẽ phản phệ càng nặng. Thế nên cách triệt để nhất vẫn là tìm được suối linh, dùng sức mạnh của nó mới có thể giúp bệ hạ khỏe mạnh mãi mãi."

Con trai Lâm thừa tướng hai ngày trước vì bệnh cũ ào ạt kéo tới, thậm chí Lâm thừa tướng còn chưa kịp gọi đại phu đã hổn hển tắt thở khiến lão nước mắt nước mũi tèm lem, chửi ầm lên Mộc Thanh Ca lừa gạt hại người. So sánh ra Ngụy Củ vẫn đáng tin hơn chút, trước đã đem lợi hại nói rõ ràng cho Tô Vực, đồng thời cũng chỉ rõ cho hắn con đường triệt để nhất.

Tô Vực biết mục đích của Ngụy Củ cũng không phải vì trị bệnh cứu người, gã thật ra là muốn dùng suối linh làm mồi nhử để dẫn dụ vua một nước đối phó với Tô Dịch Thủy. Có điều kẻ mạnh liên thủ chính là cao hơn một nước cờ, lấy lại những gì đã mất hay mất luôn những gì đã có vẫn còn phải xem bản lĩnh.

Chiến sự nơi tiền tuyến cũng sẽ có người báo cho Tô Vực, bao gồm cả thần ảnh bất chợt hiện ra trên chiến trường. Biên giới Đại Tề an ổn Tô Vực cũng có thể thờ phào một hơi, di chứng thoát hồn vẫn chưa trị khỏi, nếu như tiền tuyến lại xuất hiện biến cố thì sẽ phải hao phí quá nhiều khí lực.

"Bệ hạ, Tiết Nhiễm Nhiễm không tiếp ý tốt của bệ hạ vào chỗ người sắp xếp trong trấn Ngũ Mã, chỉ tạm thời đặt chân trong một trạm ngựa."

Tô Vực gật đầu, thản nhiên nói:

"Nếu nàng đã không muốn thì cứ tùy ý nàng. Có điều những thứ quần áo vật dụng, còn có nước suối Huệ Châu để pha trà, sáu loại hương liệu đều phải đưa đến đó. Trước giờ nàng quen dùng đồ cao nhã, trẫm sợ nàng theo Tô Dịch Thủy sẽ khổ cực..."

Hắn còn chưa nói xong thì Ngụy Củ bên cạnh đã khoanh chân phá lên cười:

"Ta còn tưởng chỉ có Tô Dịch Thủy dối trá đáng ghét, giờ mới phát hiện thì ra mấy người họ Tô các ngươi đều như thế cả, đúng là nhân tài lớp lớp, mỗi người một vẻ. Lệnh truy nã này là ngươi ban, ngồi xem Mộc Thanh Ca hãm hại nàng cũng là ngươi, thế nhưng nhìn những việc ngươi làm hiện tại còn tưởng ngươi chính là người gần gũi nhất với nàng!"

Tô Vực vờ như không hiểu lời trào phúng của gã, ôn hòa tiếp tục nói:

"Ngụy tôn thượng cũng biết lúc người ta nóng nảy sẽ làm ra mấy việc mất lý trí, trẫm và ngươi đều có chung một kẻ thù là Tô Dịch Thủy, trẫm còn cho rằng chúng ta đã cùng chung tư tưởng, xem như tạm thời hợp tác với nhau. Chỉ là hành động đem ngựa đại Tề đưa tới Cao Khảm của ngươi là có ý gì?"

Ngụy Củ nhướng mày nói:

"Ta chỉ nói cùng ngươi hợp tác đối phó với Tô Dịch Thủy, việc thắng bại của ngươi với Cao Khảm không nằm trong hiệp ước của chúng ta."

Tô Vực hiểu rõ ý Ngụy Củ, vì để ngáng chân Tô Dịch Thủy gã sẽ không từ thủ đoạn nào, việc chiến sự của Đại Tề thành hay bại gã cũng không quan tâm, càng không có gì để bảo đảm. Rốt cuộc mạng Tô Vực vẫn còn nhờ gã giữ lại, Ngụy tôn thượng không để hoàng đế vào mắt, huống gì đến việc kính sợ hắn ta.

Tô Vực hơi mỉm cười không nói, Ngụy Củ cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi. So với loại chuyện dùng mặt nóng dán mông lạnh xun xoe lấy lòng như Tô Vực thì thứ gã coi trọng chính là sức mạnh nghiền nát hết tất cả, tuy Tô Dịch Thủy có suối linh nhưng hắn cũng chẳng dám xuất ra toàn bộ thực lực của nó, việc dùng thân thể chính mình giam cầm suối linh ngược lại liền trở thành điểm yếu trí mạng. Dù Tô Dịch Thủy có thể thu Nhiễm Nhiễm làm đồ đệ thì sao, người không có bản lĩnh thì có tư cách gì dạy dỗ đồ đệ?

Nhất thời Ngụy Củ chợt nhớ tới lúc ở cùng Nhiễm Nhiễm ở núi Thiên Mạch, nàng còn chủ động cho gã khoai lang sấy khô, những khi rảnh rỗi cũng hay nói chuyện với gã. Nếu dựa vào những điểm này thì ấn tượng ban đầu của nàng với gã cũng không tệ lắm, nhớ tới tình cảnh Nhiễm Nhiễm và gã sóng vai đối phó với trùng thị tiên, trong lòng gã lại rung động.

Về phần Tô Dịch Thủy lần nữa bị suối linh nhập thân chỉ sợ cũng không thể dàng bức ra như vậy. Nhiễm Nhiễm không nên trôi nổi cùng với đám người Tây sơn đó, về sau cửa Xích môn cũng sẽ rộng mở đón chào nàng, lúc đó nàng sẽ phát hiện ra năng lực của gã so với Tô Dịch Thủy càng thêm mạnh mẽ, càng có thể nhanh chóng giúp nàng sớm ngày khôi phục tu vi.

Hai mươi năm trước Ngụy Củ vô thức bị cuốn vào cuộc chiến tiên ma tranh cao thấp với Tô Dịch Thủy, gút mắc này đã trở thành tâm ma, hiện giờ phát hiện Tô Dịch Thủy lại lần nữa nhanh chân tới trước thì gã há có thể cam tâm từ bỏ?

Nghĩ vậy Ngụy Củ phất tay cho người đưa Tô Vực ra ngoài, thằng nhãi luôn mang nụ cười trên môi này là hiểm độc nhất, gã cho Tô Vực sống tiếp là muốn tìm ra đối thủ mạnh nhất ngáng chân kẻ kia. Tô Vực cũng không quan tâm việc Ngụy Củ vô lễ với mình, trước khi đi hắn chỉ ôn tồn nhắc nhở:

"Kẻ không vừa mắt ngươi chỉ có Tô Dịch Thủy, Nhiễm Nhiễm chỉ là một cô nhóc chưa trải sự đời, trong lòng nàng chỉ có sư phụ, mong tôn thượng biết chừng mực chút..."

Ngụy Củ cảm thấy mặt của Tô Vực quá dày, Nhiễm Nhiễm không phải là vật mà hoàng đế đại Tề sở hữu, hắn làm giọng cha giọng mẹ dặn dò như vậy là có ý gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play