Linh hồn Tô Dịch Thủy hình như sắp cạn. Thân ảnh hắn dần trở nên mơ hồ, đến âm thanh cũng run rẩy không nghe rõ, cuối cùng lời còn chưa nói xong đã "phù" một tiếng biến mất. Nhiễm Nhiễm yên lặng một lát thấy bốn phía vẫn là một mảnh yên tĩnh mà ảo ảnh của sư phụ lại không thấy tăm hơi, xem ra là do nguyên khí của sư phụ không đủ nên mới đột ngột biến mất. Nàng cẩn thận bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, từng đợt sóng Vấn Hồ gợn lăn tăn dưới ánh trăng, mà sư phụ hẳn là đang ở bên dưới mặt nước đó.
Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng thở ra một hơi, tối thiểu nhất có thể xác đinh được tính mạng sư phụ hiện giờ vẫn chưa có gì đáng ngại. Ban nãy sư phụ vô cùng tức giận, nếu nàng còn không nghe lời nói không chừng lại giống nhị sư huynh mà bị trục xuất khỏi sư môn. Hiện cũng chỉ có thể theo đường cũ trở về Tây cung trước, đợi trời sáng rồi tính tiếp.
Có điều ngay lúc trở về ngang qua một cung điện lại nghe được thanh âm lanh lảnh quen thuộc:
"Nhanh đem hắn lên giường Tĩnh phi, nàng ta có thói quen luyện quyền trước khi ngủ, bây giờ không có trong tẩm cung. Lát nữa đại nội Tổng quản đến đưa thẻ tên thì các ngươi biết nên làm gì rồi chứ?"
Giọng nói này chính là giọng thái giám ban ngày xì xào bàn tán với Lâm Diệp Đình, lúc này nghe thấy thế Nhiễm Nhiễm cũng không thể không dừng lại bước chân. Mặc dù nàng không rành tranh đấu trong cung nhưng nghe xong cũng tự hiểu, ước chừng chính là Lâm Diệp Đình lại câu kết với tên thái giám chết bầm nào đó hạ thuốc mê vào rượu của biểu ca Tĩnh phi rồi đưa tới đặt lên giường nàng.
Mấy thái giám cung nữ trong cung Tĩnh phi đều bị mua chuộc, nàng ta lúc này ở võ trường luyện võ mà không biết có cái bẫy đã lập sẵn chờ nàng nhảy vào. Đợi lát nữa Tĩnh phi trở về thì thái giám đưa thẻ tên trong cung bệ hạ cũng đến, khi đó tự nhiên sẽ có người làm lộ chuyện trong tẩm cung Tĩnh phi giấu đàn ông. Kế tiếp có người đứng ra kể chuyện xưa của Tĩnh phi và biểu ca, danh hiệu hồng hạnh xuất tường của nàng ta liền ngồi vững.
Thật ra chuyện này vốn không liên quan đến Nhiễm Nhiễm, chỉ là trong cung lại có thêm một vong hồn chết oan. Nàng nhanh chân tiếp tục trở về Tây cung, nhưng vừa tiến về trước không lâu thì vừa lúc nghe được Tĩnh phi đứng trong góc võ trường hoàng cung nhỏ giọng trầm thấp với một thái giám:
"Phụ thân ta nói sông trong thành thông với Vấn Hồ, nếu như có chuyện kỳ quái thì cũng phải điều tra Vấn Hồ một chút, người hôm trước rơi xuống thi thể đã nổi lên chưa?"
Thái giám kia cũng cúi đầu nhỏ giọng:
"Bốn phía Vấn Hồ đều có quân canh gác, tiểu nhân không đến gần được. Chu đại nhân điều tra lâu như vậy đều không có manh mối gì, có lẽ việc trong sông có quái chỉ là lời đồn thất thiệt thôi."
Tĩnh phi lại lắc đầu:
"Việc này can hệ trọng đại, nếu không tra ra manh mối sẽ làm lòng người không yên. Ngươi mau đi chuẩn bị thứ ta yêu cầu trước đã."
Sau khi cho thái giám lui xuống, nàng liền tiếp tục múa kiếm dưới ánh đèn cung đình chiếu rọi. Vị Chu nương nương này cũng không khoa tay múa chân luyện kiếm như người thường mà thân thể lại nhảy vọt bay lên, lúc xuất kiếm, mũi kiếm mang theo tiếng rít đem từng đợt kiếm khí không ngừng rung động vờn quanh bốn phía thân thể mạnh mẽ của nàng. Dạng kiếm thuật này tựa hồ đã đạt đến "Đạo", tự thân đã mang một cỗ chính khí tự nhiên, cũng không biết hao tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể đạt tới cảnh giới cao thâm như vậy.
Nhiễm Nhiễm ban đầu là nghe trộm người ta nói chuyện, sau lại bị thân thủ của nàng hấp dẫn nhịn không được dừng lại nhìn, không ngờ càng xem càng nghiện. Nhất thời nàng nghĩ đến trước đây Tần Huyền Tửu hàm oan cũng nhờ Chu Đạo thay mặt kêu oan, vị Tĩnh phi này là con gái nhỏ có tiền đồ của Chu Đạo, nếu như bị dính phải mưu hèn kế bẩn như thế thì chỉ sợ cũng khó chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Nhiễm Nhiễm dù không quan hệ gì với nàng nhưng sau khi mơ mơ hồ hồ bị mắng mỏ trong đình lại không hiểu sao lại thấy hảo cảm, nàng nhớ tới âm mưu vô tình nghe được thì do dự một chút, cuối cùng quyết định xen vào việc người khác đi giúp đỡ vị Tĩnh phi sắp bị hàm oan. Nàng nhanh chóng dời bước đến bên trên nóc võ trường, nhìn nữ tử đang thành thục múa kiếm rồi cắt đầu ngón tay, xé một góc vạt áo viết lên mấy chữ: "Trên giường ngươi có nam nhân, mời nhanh chóng xử lý." Sau khi viết xong nàng kiểm tra một chút, cảm thấy lời ít ý nhiều vào đúng trọng tâm, thế là đem mảnh vải quấn vào một hòn đá rồi ném về phía Tĩnh phi.
Nhiễm Nhiễm ném xong định lách mình rời đi, đáng tiếc nàng lại đánh giá quá thấp thân thủ của vị thâm cung nương nương này. Tảng đá vừa mới lao xuống Tĩnh phi đã có thể từ phương hướng nắm bắt được vị trí mà nó bay ra, nàng ta lại lắc mình bẻ hoa một cái đã chặn đường Nhiễm Nhiễm ngay tại mái hiên bên cạnh. Nhiễm Nhiễm phản ứng cũng nhanh, thuận thế xoay người rơi xuống né tránh mũi kiếm Chu Phi Hoa, có điều trốn được một lần thì tiếp sau càng nhiều mũi kiếm thi nhau đâm tới.
Tiết Nhiễm Nhiễm cũng trợn tròn mắt, trước đó vượt ải lên cấp mấy lần nàng đều không gặp phải trở ngại, không ngờ nhất thời nổi lòng từ bi thì bị Chu Phi Hoa đánh cho hiện nguyên hình. Nếu hiện giờ có linh lực thì nàng có trăm cách chơi đổ Tĩnh nương nương, nhưng trong cung nàng lại chẳng khác gì người thường, nhìn theo khía cạnh vũ lực thì..., từ ống tay áo Tĩnh nương nương lộ ra cơ bắp rắn chắc.. Chà, hình như nàng không có cơ hội nào để thắng cả.
Chu Phi Hoa giương mắt nhìn cô gái nhỏ mặc một thân áo đen bị mũi kiếm chặn ngay cổ không thể cử động, một tay lại day day hòn đá, dựa theo ánh đèn cung đình đọc chữ trên mảnh vải. Nàng ta càng đọc thì mắt lại càng mở lớn, cuối cùng lạnh giọng hỏi:
"Ngươi là người phương nào? Lời này là sao?"
Nhiễm Nhiễm phân tích nặng nhẹ rồi cẩn thận "suỵt" một tiếng ra hiệu nương nương nhỏ tiếng chút, lại nói khẽ:
"Ta là vãn bối của tướng quân Tần Huyền Tửu, thấy kẻ gian muốn hãm hại nương nương nên cố tình tới báo."
Lời này cũng không tính là nói dối, nếu luận theo hướng bối phận Mộc Thanh Ca thì nàng là cháu của Tần Huyền Tửu, là vãn bối chân chính.
Quả nhiên nghe được tên tuổi Tần Huyền tửu thì thanh kiếm đang gác trên cổ Nhiễm Nhiễm hơi buông, lúc này Tĩnh phi nương nương vẫn lạnh giọng:
"Là ai muốn hãm hại ta?"
Thế là Nhiễm Nhiễm ngắn gọn kể chuyện Lâm Diệp Đình mua chuộc thái giám trong cung, về phần nàng nói đúng hay không thì rất nhanh đã có kết luận, Chu Phi Hoa nháy mắt cho hai thị nữ bên người cùng thái giám tâm phúc nhanh chóng trở về tẩm cung.
Đầu tiên bọn họ đem mấy tiểu cung nữ đang trực đêm trói lại, sau đó lập tức phát hiện biểu ca đang ngủ mê không tỉnh trên giường, rõ ràng chính là bị người ta hạ thuốc. Thái giám bèn nhanh chóng đem vị biểu ca đó chuyển đi.
Được Nhiễm Nhiễm nhắc nhở trước đó, cuối cùng hữu kinh vô hiểm trước khi bệ hạ đến đã dọn dẹp sạch sẽ những điểm bất thường trong tẩm cung. Chu Phi Hoa cũng là nữ tử có lá gan vô cùng lớn, đối mặt với thân tín của hoàng đế đến giao thẻ tên, nàng mặt không đổi sắc nói thân thể khó chịu nên không thể tiếp giá, xin bệ hạ đi chọn người khác. Thái giám kia nghe vậy cũng không ngại, tựa hồ hoàng đế bị Tĩnh phi nương nương sập cửa vào mặt cũng không phải lần một lần hai, hắn bèn lấy trong tay một chuỗi chuông gió xanh xanh đỏ đỏ nói:
"Bệ hạ nghe nói gần đây tâm trạng nương nương không tốt, giấc ngủ cũng không ngon nên cố ý chọn lựa trong số cống vật Tây Vực một chuỗi chuông gió để người treo bên cửa sổ, nương nương cũng có thể ngủ yên."
Chu Phi Hoa đuổi thái giám của hoàng đế đi, vươn tay nghịch chuông gió. Ân sủng của bệ hạ cũng giống như chuỗi chuông gió này, có hoa không quả, đẹp nhưng vô ích, ngược lại tìm thêm cho nàng không ít kẻ địch trong sáng ngoài tối trong cung. Tiếc là mấy nữ nhân bị ghen ghét làm đầu óc mù mịt kia lại không cẩn thận suy nghĩ, trước giờ có phi tử nào được sủng ái vài chục năm dưới gối mà không hề suy suyển đâu?
Chu Phi Hoa trước sai người xử lý đám cung nữ thái giám bị mua chuộc, sau đó lại trở về tẩm cung xem xét Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm lúc này vừa được cởi trói, xoa cổ tay quỳ trước mặt Tĩnh phi.
Chu Phi Hoa nhìn nàng một hồi, đột nhiên mở miệng:
"Ngươi rốt cục là ai? Nếu nói dối ta sẽ gọi nội giám tổng quản đến nhận dạng xem ngươi có phải là người trong cung hay không?"
Nhiễm Nhiễm biết nhất định là mình hành lễ vụng về nên để Tĩnh phi nhìn ra sơ hở, nhận ra mình không phải cung nữ trải qua huấn luyện để vào cung. Nàng thấy Tĩnh phi là người ngay thẳng, cũng không vòng vo nói:
"Nương nương có thể xét việc ta vừa tốt bụng cứu ngài một lần mà giơ cao đánh khẽ, tha ta một lần không?"
Nói xong nàng liền công khai thân phận của mình.
Chu Phi Hoa nghe tiểu cô nương này là đồ đệ của Tô Dịch Thủy thì sắc mặt khẽ biến, có điều vẫn nhẫn nại nghe Nhiễm Nhiễm nói tới việc nàng đến cứu sư phụ. Nhiễm Nhiễm thức thời cũng không dám nói mình giả mạo Mộc Thanh Ca rồi nhét nàng ta vào ngăn tủ trong phòng tắm, vị Chu Phi Hoa này giao tình với Mộc Thanh Ca rất sâu đậm, nếu nói vậy khả năng cao là Chu Phi Hoa ngay lập tức sẽ làm thịt chính mình.
Chu Phi Hoa trước đây cũng không biết việc Tô Dịch Thủy bị bắt, dưới góc nhìn của nàng ta thì việc này đáng để uống một chén rượu mừng. Chỉ là tâm địa tiểu cô nương mắt to này rất được, biết rõ bản thân đang mạo hiểm trong cung vẫn chìa tay ra giúp đỡ kẻ khác. Về phần chuyện Tô Dịch Thủy giúp Tần Huyền Tửu hàng phục quỷ nước ở ải Vọng Hương nàng cũng từng nghe phụ thân nhắc qua, cảm thấy từ sau khi Mộc Thanh Ca chết đi Tô Dịch Thủy vừa chống đỡ cung Linh Tê lại còn thu nạp đồ đệ, quả thực cũng có chút giống con người. Riêng việc tiểu cô nương bỏ qua rủi ro bị bắt để cứu mình, tình nghĩa này nàng cũng nhớ kỹ.
Thế nên sau khi ngẫm nghĩ, Chu Phi Hoa nói:
"Sư phụ ngươi bị bắt là do hắn gieo gió gặt bão, hắn là hậu nhân của nghịch vương nên khó thoát khỏi cái chết, thế nhưng ngươi một lòng muốn cứu sư phụ cũng có thể hiểu. Còn việc ta thiếu ngươi ân tình, phải trả. Sáng mai ta sẽ phái người đưa ngươi xuất cung, ngươi đừng trở lại nữa, nếu không lần sau gặp lại ngươi ta sẽ chỉ có thể coi ngươi là thích khách để xử lý."
Nhiễm Nhiễm biết Chu Đạo làm quan thanh liêm, nhân phẩm của con gái ông hẳn cũng không kém, bây giờ Chu Phi Hoa đã nói vậy tức là sẽ làm. Nhưng nàng chỉ không rõ sao Chu Phi Hoa lại hận sư phụ như vậy, chẳng lẽ là bởi vì chuyện năm đó Mộc Thanh Ca bị vây đánh mà sư phụ chẳng những khoanh tay đứng nhìn còn làm việc ném đá xuống giếng hay sao?
Chu Phi Hoa nghe nghi vấn của Nhiễm Nhiễm, cười trào phúng:
"Nếu chỉ là vấn đề nhân phẩm thì tốt, một cô nương tốt bụng như ngươi sao lại bái một tà vật như thế làm sư phụ?"
Đến đây nàng ta cũng không tiếp tục, chỉ phất tay phái người chuẩn bị đưa Nhiễm Nhiễm xuất cung sáng sớm hôm sau. Chỉ là sư phụ vẫn còn ở trong cung, Nhiễm Nhiễm sao có thể đi được? Ban nãy sư phụ xuất hồn đến gặp mình cũng đã nói rõ hắn đã bị thứ gì đó trói lại, rất có thể sư phụ sợ nàng gặp nguy hiểm nên mới lừa nàng rời đi, nếu Chu Phi Hoa lại đưa mình ra ngoài thì việc vào cung lại càng thêm khó.
Đầu óc Nhiễm Nhiễm xoay chuyển cực nhanh, đột nhiên nhớ đến việc nàng ta sai tâm phúc đi điều tra Vấn Hồ bèn đưa ra ý tưởng, nói:
"Kỳ thật sư phụ ta đến lần này là phát hiện trong kinh có chuyện lạ, nguồn cơn lại nằm trong hoàng cung này. Đáng tiếc người còn chưa điều tra kỹ đã bị nhốt lại, nếu ta cứ vậy mà rời khỏi thì chẳng phải bỏ dở giữa chừng sao?"
Lời này quả nhiên hấp dẫn sự chú ý của Chu Phi Hoa, nàng ta hơi trừng mắt:
"Tô Dịch Thủy cũng đã nhận ra? Vậy hắn tra ra được cái gì?"
Nhiễm Nhiễm nhớ tới la bàn nhỏ của mình, thêm chuyện hai mươi năm trước Tô Vực mở rộng Vấn Đầm thành hồ lớn, lại nghĩ sư phụ rơi vào hồ vẫn một mực chưa ra. Vậy nên bí ẩn hiển nhiên chỉ vào hướng Vấn Hồ, bây giờ có lẽ chỉ vào hồ mới có thể giải khai hết thảy câu đố. Thế nên nàng đánh bạo nói:
"Trong Vấn Hồ có yêu, nếu nương nương muốn làm đến cùng thì ta đồng ý vào hồ tra xem thực giả."
Vừa rồi vừa lúc nàng muốn nhảy xuống thì ảo ảnh của sư phụ đã kịp thời xuất hiện cản lại không cho phép nàng vào hồ, càng như vậy thì Nhiễm Nhiễm lại càng muốn tìm tòi hư thực, cho dù có bị trục xuất khỏi sư môn nàng cũng sẽ không để sư phụ đơn thân độc mã dưới đáy hồ lạnh băng.
Chu Phi Hoa nhìn nàng chắc chắn như vậy cũng ngẫm nghĩ, sau đó chậm rãi nói một số việc mình mới vừa điều tra, thì ra Chu Phi Hoa vẫn luôn âm thầm nghe ngóng những hiện tượng lạ trong kinh thành. Một tháng trước bộ hạ cũ của phụ thân nàng sau khi đi tiệc trở về suýt nữa là ngã vào trong sông, lúc đó y trông thấy một con quái vật khổng lồ nhô lên túm lấy gã sai vặt của y lôi xuống nước. Bộ hạ cũ đang chếnh choáng say cũng bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, bởi vì phủ trạch Chu Thượng thư cách đó không xa nên ngay lập tức bộ hạ cũ đã gõ đến cửa lớn phủ thượng thư.
Sau khi Chu Đạo nghe y lắp bắp kể lại thì lập tức phái nhân thủ ra sông tìm người, thế nhưng cho dù điều động đến cả thành doãn, nha môn lẫn đội thuyền đánh cá lớn mà từ đầu chí cuối cũng chẳng thu hoạch được gì, nếu như bên trong sông có quái vật đúng như bộ hạ cũ nói thì đã sớm bị phát hiện. Bên phía nha môn sau đó đã kết án rằng do bộ hạ cũ say rượu nói bừa, về phần gã sai vặt kia từ đó về sau cũng không còn thấy bóng dáng, bị cho là đào nô.
Nhưng Chu Đạo lại tin lời bộ hạ cũ, lúc đó ông vô tình tìm thấy một thứ giống vỏ sò đang tỏa sáng ở bờ sông, trông qua không giống vật phàm. Nhưng hình như có người ngăn chặn tra án, ba ngày sau bộ hạ cũ đó trong lúc say rượu đã ngã trong khe cống ngầm, toàn thân nồng nặc mùi rượu gãy cổ mà chết. Vợ hắn khóc kể với Chu Đạo rằng ngày phu quân chết là ngày giỗ mẹ, y xưa nay là người chí hiếu chưa từng dùng ngày giỗ thân mẫu để lấy rượu mua vui, y lại còn vừa bị hù sợ sao lại dám uống đến say mèm?
Đến đây lão thượng thư đã ngửi thấy điểm kỳ quái, bèn âm thầm mời một vài người đến điều tra đấu vết còn sót lại, nhưng gần đây ông giống như mất đi thánh sủng, trong lời nói của bệ hạ đã ám chỉ Chu Đạo nên cáo lão hồi hương. Từ quan về quê, chuyện này đương nhiên sẽ không giải quyết được gì.
Hiện giờ Chu Phi Hoa nghe được lời Nhiễm Nhiễm chắc chắn Vấn Hồ có chỗ kỳ quặc thì không khỏi động tâm, bởi vì nàng biết nước từ Vấn Hồ được dẫn đến từ sông trong thành, chẳng lẽ quái vật ăn thịt người kia lại đang ở tại Vấn Hồ trong hoàng cung? Bây giờ Nhiễm Nhiễm muốn đi Vấn Hồ tìm hiểu thực hư, Chu Phi Hoa liền chần chừ nói:
"Nơi đó là cấm địa trong cung, một người thiếp yêu của bệ hạ ngã chết ở đó khiến người đau lòng, kể từ đó về sau cấm không cho cung nhân vào nữa."
Nhiễm Nhiễm cho là nàng đang lo lắng, liền nghiêng đầu nói:
"Ta cũng không phải cung nhân gì, cho dù bị bệ hạ truy cứu cũng không liên lụy đến nương nương."
Chu Phi Hoa nhìn nàng, cười tự giễu:
"Không nghĩ tới ở trong cung nhịn nhục nhiều năm từ một kẻ không sợ trời không sợ đất cũng trở thành kẻ lo trước tính sau, người muốn tra xét đến cùng là ta, sao lại bắt một tiểu cô nương lấy thân thử hiểm? Ngươi tên Tiết Nhiễm Nhiễm đúng không? Ta nghe nói ngươi là người chiến thắng hội Tẩy Tủy, có thể thông qua bài kiểm tra của Thuẫn Thiên thì cũng như Mộc Thanh Ca năm đó là một kỳ tài, nếu như thật sự chết dưới lòng hồ sâu thẳm của hoàng cung thì chẳng phải rất đáng tiếc?"
Xem ra Chu Phi Hoa cũng là kẻ trọng người tài.
Nhiễm Nhiễm ôm quyền nói:
"Sư phụ ta là người đối với ta tốt nhất, bây giờ người một mình lẻ loi không ai có thể cậy nhờ, ngoại trừ ta ra còn ai có thể cứu? Cho dù là đầm rồng hang hổ ta cũng muốn thử xông vào một lần!"
Lúc nói lời này ánh mắt Nhiễm Nhiễm hiện ra vẻ kiên nghị, trên gương mặt nhỏ nhắn cũng tản ra loại phong thái không tả được thành lời. Không biết sao trong thoáng chốc Chu Phi Hoa lại từ trên người nàng thấy được người khác, khi đó người kia ngồi trên đỉnh tháp cao cao, nhìn nắng sớm phía xa mỉm cười nói:
"Hắn lẻ loi một mình không thể trông cậy vào ai, ngoại trừ ta có thể cứu thì còn ai cam tâm tình nguyện?"
Đêm đó Chu Phi Hoa cùng người đó uống rượu trên một tòa tháp cao cao, mãi về sau này nàng mới biết đây cũng là lần cuối cùng gặp gỡ. Ngày đó nghe Mộc Thanh Ca sống lại Chu Phi Hoa mừng như điên, vất vả trông ngóng Mộc Thanh Ca vào cung nhưng lúc này người bạn ngày xưa từng thức trắng đêm đối ẩm lại trở nên lạnh nhạt cực kỳ. Mộc Thanh Ca khách khí nói bản thân bám vào cây hai mươi năm, rất nhiều chuyện cũ nàng đã quên mất, cứ thế vài lần, một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm hình như cũng không nở hoa kết trái giống cây luân hồi.
Chu Phi Hoa khẽ thở dài một hơi, ngăn chặn nỗi bi thương khó hiểu. Không ngờ từ trên người tiểu cô nương này nàng lại trông thấy được cô gái hào khí ngút trời của ngày xưa. Nàng cười nói:
"Nếu ngươi đã không sợ chết thì cùng ta đi một lần, cùng nhau xem bên trong Vấn Hồ rốt cuộc là thứ gì tác quái."
Sau khi bàn tính kỹ càng, Nhiễm Nhiễm hiếu kỳ hỏi:
"Nghe nói lúc xây hoàng cung đại Tề có cao nhân chỉ điểm, chôn thứ có thể trấn át người có linh lực, không lẽ vì vậy mà quái vật kia mới không thể gây sóng gió ư?"
Lúc nói lời này ngón tay nàng miết vào chiếc la bàn trên cổ, như có điều suy nghĩ, Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn chim chóc ngoài cửa sổ đang hót vang. Lúc Chu Phi Hoa xoay người lại thì tiểu cô nương đứng bên cửa sổ đã mất tăm mất tích, trong không trung chỉ truyền đến một giọng nói trong trẻo:
"Tĩnh phi nương nương, ta đi trước một bước, nếu ngài tin ta thì tối nay gặp lại ở Vấn Hồ..."
Nhiễm Nhiễm nắm lấy thời cơ, thừa dịp sắc trời còn chưa sáng đã phi thân trở về Tây cung, nàng mặc quần áo của Mộc Thanh Ca, sau đó cầm bút vẽ vời một hồi lâu lên giấy. Nét vẽ dần thành hình, nàng chậm rãi thở ra một hơi xếp giấy lại, dùng sáp phong ấn rồi quan sát thời điểm có thể gửi ra ngoài cung.
Ban ngày nàng còn phải đóng vai Mộc Thanh Ca nên chỉ có chờ đến tối mới có thể vào hồ điều tra cặn kẽ, kỳ thật trong lòng nàng vẫn còn lo nghĩ, sợ rằng Tĩnh phi sẽ bán đứng mình. Có điều đến giờ Tý, nàng ghé vào mái hiên nhìn Chu Phi Hoa một thân phục trang màu đen xuất hiện ở chỗ hẹn thì cũng rõ ràng uy tín của vị nương nương này cũng đáng tin như kiếm pháp của nàng.
Có Chu Phi Hoa ra tay tương trợ, lần thứ hai tiếp cận Vấn Hồ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Nàng ta biết thời gian đổi ca của lính gác, quá nửa đêm sau đợt đổi ca thì nhìn đúng hướng gió, lấy ra một bao mê hồn tán lấy từ tâm phúc đánh ngã bốn phía thủ vệ. Sau đó cả hai đổi quần áo lặn rồi liếc nhìn nhau, "tỏm" một tiếng nhảy xuống nước.
Kỹ năng dưới nước của Chu Phi Hoa rất tốt, nhưng vào đêm tối có vào nước cũng chỉ là một mảng đen đặc. Nàng ta móc trong ngực một viên dạ minh châu chiếu sáng bốn phía, nghe nói hạt châu này là bệ hạ ban thưởng cho nàng, có thể thấy nàng ta nhận không ít long sủng.
Mượn ánh sáng hạt châu cả hai không ngừng chìm xuống, Nhiễm Nhiễm cũng cảm thấy càng lúc càng nặng. Một cái hồ lớn như vậy mà cả một con cá cũng không có, nếu như hồ nước hoàng cung muốn bày bố theo phong thủy thì hẳn bên trong phải nuôi dưỡng một vài loại linh vật chẳng hạn như cá chép hoa. Thế nhưng chìm xuống đã lâu, trong tay còn cầm thứ hấp dẫn loài cá như dạ minh châu mà trong nước lại tĩnh lặng đến bất bình thường.
Nhiễm Nhiễm cảm giác không ổn, nàng nhìn bốn phía không có gì khác thường, đang muốn ra hiệu Chu Phi Hoa đi nhanh một chút thì thấy nàng ta giống như bị cái gì làm cho kinh hãi, trợn mắt há miệng khiến nước ùng ục tràn vào. Nhiễm Nhiễm nhìn theo hướng nàng ta thì con ngươi lập tức thu lại, nhất thời quên phải nín thở, thiếu chút sặc một ngụm nước to.
Thuận theo ánh sáng ảm đạm của dạ minh châu, dưới đáy đầm bất thình lình hiện ra một con vật có cái đầu cực lớn, đó là một con rồng có sừng, bộ râu rồng bồng bềnh giữa làn nước. Ban đầu thân thể của con thú khổng lồ còn mông lung chưa thấy rõ, thế nhưng nhờ ánh sáng khúc xạ của dạ minh châu mà lớp vảy trên cơ thể nó cũng nhàn nhạt phản quang, dần dần hiện ra toàn cảnh. Cũng may là nó chỉ tựa như ngủ say, nằm dài dưới đáy hồ không nhúc nhích.
Giữa thân rồng hình như có cuộn một thứ, Nhiễm Nhiễm nhìn kỹ mới phát hiện đó là một người. Mái tóc dài của hắn xõa tung trong nước như rong đen trôi nổi, khuôn mặt bị ánh sáng trên vảy rồng chiếu rọi chính là sư phụ Tô Dịch Thủy của nàng! Chỉ là sư phụ vẫn không mở mắt, giống như rơi vào mê man vô tận...
Chu Phi Hoa mới uống liền mấy ngụm nước đã nhịn không được ngoi lên, đúng lúc này con rồng kia cũng từ từ mở đôi mắt hẹp dài, Nhiễm Nhiễm cảm thấy trong khóe mắt nó có một ánh sáng vàng hơi quen thuộc.
Nàng bị nó nhìn chằm chằm, cơ thể cũng không biết sao không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu rồng to lớn đang chậm rãi bơi về phía mình, râu dài đang uốn lượn của nó thậm chí đã chạm tới thân thể Nhiễm Nhiễm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT