Khương Mộ cầm lấy thịt xiên rồi ngồi xuống, Cận Triều đi tới nói với Chương Quảng Vũ mấy câu, sau đó anh cũng xoay người ngồi ở bên cạnh Khương Mộ, vị trí thay đổi từ đối diện đến ngồi bên cạnh cô tự nhiên đến mức không ai để ý đến anh đã thay đổi vị trí ngồi.
Thực ra Khương Mộ vừa rồi không có cảm giác say, chỉ là nhịp tim đập rất nhanh, suy nghĩ mơ hồ, quả thực là một loại cảm giác có chút say mê, nhất là sau khi Cận Triều ngồi xuống bên cạnh cô, mặc dù cô vẫn luôn cúi đầu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh, nỗi hồi hộp vô cùng khiến cổ tay cô khẽ run lên, đặc biệt là dưới ánh mắt của rất nhiều người, trông như thể cô vừa làm ra một chuyện gì đó không muốn cho mọi người biết nên dẫn đến tâm trạng không yên.
Đám người Phan Khải bưng lên một đĩa thịt xiên mới nướng, mùi thịt nướng, tiếng ly rượu leng keng, tiếng cười vang khắp sân thượng, nhưng không gì có thể che đậy được nhịp tim của Khương Mộ. Lúc này cơn chóng mặt của cô còn tệ hơn lần trước, Kim Phong Tử còn đưa cho cô nhiều rượu như vậy.
Sau đó lúc Tam Lại còn đề nghị tháng bảy này chờ mọi người bận rộn xong việc rồi cùng nhau đi leo núi một bữa, còn nói muốn tìm một ngọn núi có đường cáp treo, cũng không biết anh ta nhấn mạnh hai từ "leo núi" là có ý gì.
Kim Phong Tử nói muốn đi thì đi núi đứng đầu Ngũ Nhạc là Thái Sơn, Chương Quảng Vũ lại nhắc đến câu “Ngũ nhạc quy lai bất khán sơn, Hoàng sơn quy lai bất khán Nhạc”, thế là liền bảo mọi người đi Hoàng Sơn, với lại anh ta đang làm việc ở An Huy, đi qua đi lại cũng gần.
Mọi người đang thảo luận sôi nổi, Cận Triều cầm ly rượu lên để bên môi và chỉ cười cười, thỉnh thoảng nói chen vào vài câu, nhìn qua có vẻ rất thoải mái, nhưng tâm lý của Khương Mộ không bình tĩnh bằng anh, cô một mực vùi đầu ăn thịt nướng, thực ra cô đã ăn no, chỉ là lúc này ngồi không cũng có chút luống cuống, toàn bộ quá trình, khuỷu tay của cô còn vô tình cựa vào khuỷu tay của Cận Triều mấy lần, rõ ràng đây là một chuyện bình thường, nhưng giờ phút này xúc cảm như vậy đột nhiên bị phóng đại vô hạn, thậm chí còn sinh ra một loại mập mờ chỉ có hai người bọn họ mới biết.
Phan Khải nhìn thấy cô đang ăn không ngừng nghỉ liền ngạc nhiên hỏi: "Khương Khương, hôm nay cậu đói lắm à?"
Lúc này Khương Mộ mới cảm thấy mình thật sự không nhịn được nữa, nhưng mọi người đang uống rượu vui vẻ nên chỉ có thể xua tay bảo không có chuyện gì, khóe mắt cô len lén liếc nhìn Cận Triều, tay phải của anh đặt ở trên mép bàn, còn tay trái ở gần cô thì buông thõng xuống ghế. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Khương Mộ không khỏi cúi đầu nhìn bàn tay trái của anh đang buông thõng gần mình, các khớp xương thon dài khỏe mạnh, cơ bắp trên mu bàn tay cũng hiện lên rõ ràng, cô rất ít khi chú ý đến những đặc điểm nhỏ nhặt của người khác, trước đây cô từng bị sốt, y tá đều luôn nói rằng đường ven máu của cô không rõ ràng, nếu không may gặp phải một y tá có ít kinh nghiệm, chắc chắn cô sẽ cô sẽ bị chọc kim thêm vài lần, nhìn những đường gân xanh hơi phồng lên của Cận Triều, cô thấy thật mới lạ, sau đó cô thực sự đưa tay ra và chọc vào tĩnh mạch trên mu bàn tay của anh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT