Xuyên Không Thành Cô Hàng Xóm

Chương 3


1 tháng


Xuyên thành cô hàng xóm trong truyện ngôn tình (Phần 3)

------

13. (Góc nhìn của Tống Yến Xuyên)

Sau khi Trần Lê đi tư vấn tâm lý, trợ lý đưa bóng đèn đến cho Tống Yến Xuyên.

Trợ lý hỏi: “Bóng đèn nào hỏng? Để tôi thay cho”

Tống Yến Xuyên xua tay, hắn muốn tự thay bóng đèn, mà phải đúng lúc cho Trần Lê nhìn thấy.

Trợ lý đi rồi, Tống Yến Xuyên mới cầm ghế đi vào phòng cho khách, đứng trên ghế xoay đủ mọi góc để làm sao cho Trần Lê có thể liếc mắt một cái là nhìn thấy trạng thái hoàn mỹ nhất của hắn.

Tống Yến Xuyên xoay thế nào cũng không hài lòng, cuối cùng đơn giản cởi luôn áo ra, cả người dùng sức khiến đường cong cơ bắp càng thêm hoàn hảo.

Tống Yến Xuyên đứng trên ghế chờ mãi cũng không thế Trần Lê về.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh máy sưởi chưa bật, Tống Yến Xuyên nhìn cái áo trên giường, khẽ cắn môi nhìn sang chỗ khác.

Muốn bắt được sói thì phải kiên trì, hắn nói với bản thân.

Lúc hắn vừa xuống khỏi ghế, định vào bếp uống miếng nước thì nghe thấy ngoài cửa nhà có động tĩnh.

Trần Lê về rồi.

Tống Yến Xuyên vội vàng leo lên ghế lại, không quên lấy nước vẩy lên cổ mình, hắn hơi ngẩng cổ, lộ ra hầu kết, gồng người lên, làm bộ không biết Trần Lê về, thay bóng đèn.

Sau khi thay bóng đèn xong, hắn quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt mê muội vì hắn của Trần Lê.

Hắn liền biết mình ăn chắc rồi!

Bé c/â/m cũng dễ bị dụ đấy chứ.

14.

Hai ngày nữa trôi qua, Tống Yến Xuyên không hề có ý định rời đi, còn tôi dù sao cũng lấy tiền của người ta rồi, cho nên chỉ có thể cung phụng hắn như thiếu gia. Hơn nữa tôi đã bắt đầu quen với việc hắn ở trong nhà.

Ít nhất là ngày nào tôi cũng được ăn thực phẩm lành mạnh, làm việc và nghỉ ngơi cũng lành mạnh hơn rất nhiều.

Tình yêu của người trưởng thành là cái gì đó rất mãnh liệt, trai đơn gái chiếc ở chung một nhà muốn không có lửa cũng khó.

Huống chi người đàn ông này còn có cơ bắp đẹp như trong tranh, và cả gương mặt đẹp đến mức dù ngồi yên không làm gì cũng có thể câu dẫn người khác kia nữa.

Tôi có cảm giác chó đớp phải ruồi, ngày nào cũng được nhìn gương mặt đẹp trai như vậy, bảo tôi trúng được tờ vé số trị giá năm ngàn vạn tôi cũng đồng ý.

Ăn cơm tối xong, chúng tôi ngồi trên sô pha xem phim điện ảnh, bộ phim này do Tống Yến Xuyên chọn, là một bộ phim chủ đề tình yêu.

Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ màn hình TV.

Vào lúc nam nữ chính ôm hôn mãnh liệt, nhiệt độ không khí trong phòng vô hình trung tăng lên, tôi quay đầu nhìn Tống Yến Xuyên, vừa hay đối diện với đôi mắt đen nhánh sâu hun hút của hắn.

Ngay lập tức, hắn ôm lấy cổ tôi, hôn xuống.

Hắn đè lên người tôi, từng nụ hôn tinh tế rơi xuống cổ tôi: 

“Bé ngoan, chúng ta thử xem lần này em có thể kêu ra tiếng không nhé?”

Tôi đưa tay xuống dưới, ấn vào miệng vết thương của hắn một cái, hắn lập tức rên lên một tiếng, cả người cứng đờ.

Cái tên này chưa có khỏi bệnh đâu, sao quên đau nhanh thế?

Tôi đẩy hắn ra, tiếp tục xem phim.

Hắn xấu hổ sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi yên nhìn về phía màn hình TV.

Phần cuối phim có hơi nhạt, nam nữ chính cùng nhau vượt qua trở ngại, câu chuyện dần đi về hướng kết thúc có hậu, nữ chính đang kể về cuộc sống của mình trước khi gặp nam chính.

Tôi coi mà thất thần, đột nhiên Tống Yến Xuyên đưa cho tôi một tờ giấy ghi chú, bên trên viết một câu: “Anh cũng chưa từng nghe em kể chuyện quá khứ, ví dụ như vì sao em lại không nói được?”

Không biết có phải Tống Yến Xuyên bị ảnh hưởng bởi phim tình cảm trên TV hay không lại đột nhiên hỏi tôi về vấn đề này, hay là do mấy ngày nay ở chung với nhau, hắn cảm thấy quan hệ giữa tôi với hắn đã thân thiết đến mức có thể kể cho nhau những chuyện như vậy.

Tôi viết vào tờ giấy ghi chú: “Tờ giấy này quá nhỏ, không thể viết hết câu chuyện của em.”

Viết xong, không đợi Tống Yến Xuyên phản ứng đã đứng dậy đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng.

15.

Tôi ngồi dưới đất, nhìn ra ngoài cửa sổ, quá khứ trong dĩ vãng hiện lên như thước phim quay chậm.

Từ nhỏ tôi đã là thần đồng trong miệng mọi người, học giỏi, còn liên tục nhảy lớp, ngoại trừ việc không thích nói chuyện ra thì không có bất kỳ một tật xấu nào.

Đối với phụ huynh Đông Á mà nói, nếu bạn có điểm số mà họ có thể lấy ra khỏe thì bạn đã là một đứa con hoàn mỹ không có khuyết điểm rồi.

Cho nên tôi lớn lên trong lời khen của mọi người.

Chưa bao nhiêu tuổi tôi đã học tới cấp ba, nhưng một lần đi chơi xuân đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời thuận buồm xuôi gió của tôi.

Lúc đi chơi về chúng tôi gặp t/a/i n/ạ/n, cả gia đình đều bị thương rất nặng.

Ba mẹ tôi đều là bác sĩ nhưng cuối cùng đều ch ết ở trên bàn mổ.

Tôi vừa tỉnh lại liền nghe thấy tin hai người họ đã t/ử v/o/n/g.

Tôi muốn khóc, nhưng chỉ cần động đậy một chút là cơn đau đớn lại ập đến, tôi đau như muốn ch ết đi sống lại, cho nên tôi chỉ có thể nuốt nước mắt lại vào bụng.

Ba mẹ tôi đều là trẻ m/ồ c/ô/i, hai người lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện, cùng giúp đỡ nhau trở thành bác sĩ, cùng tạo nên một cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.

Cho nên không còn người thân nào có thể nhận nuôi tôi, lúc này hàng xóm của nhà chúng tôi xuất hiện ở bệnh viện, nói với tôi đừng lo lắng, họ sẽ đưa tôi về nhà, chăm sóc tôi.

Chú Hoàng là đồng nghiệp của ba tôi, bình thường lúc ba mẹ đi trực, tôi sẽ đến nhà của chú để ăn cơm và làm bài tập.

Ngày tôi mất đi ba mẹ ruột, tôi có thêm ba mẹ mới.

Hai vợ chồng đối xử với tôi rất tốt, vốn hai người không có con, nên từ lâu đã xem tôi như con mà chăm sóc.

Hai người dốc lòng chăm sóc cho tôi, còn chi tiền cho tôi đến Mỹ, sau khi tôi về nước, chú Hoàng đã truyền lại cho tôi tất cả kiến thức cả đời của chú.

Kỹ thuật của tôi tiến bộ rất nhanh, thăng chức cũng vậy, trong tay toàn là bằng cấp, tương lai sáng lạn.

Người khác mỗi khi nhắc đến tôi đều nói tôi là ngôi sao mới trong lĩnh vực phẫu thuật tim.

Nhưng hình như ông trời không quen nhìn cuộc đời tôi cứ thuận lợi như thế, chú Hoàng đột nhiên phát bệnh tim té xỉu, được đưa đến bệnh viện.

Hôm đó tất cả các bác sĩ có kinh nghiệm đều có ca phẫu thuật khác, chỉ còn lại mình tôi.

Đây không phải là cuộc phẫu thuật đầu tiên tôi mổ chính nhưng lại là cuộc phẫu thuật đau khổ nhất trong cuộc đời tôi.

Mỗi một bước tôi đều nghiêm khắc làm y như lời dạy dỗ của chú Hoàng, chỉ tiếc động mạch chủ bị rách quá nghiêm trọng, đến thần linh cũng phải bó tay không còn cách nào.

Tôi bất lực mà nhìn đồng hồ, báo lại thời gian t/ử v/o/n/g.

Chú Hoàng đã ch ết dưới d/a/o của tôi.

Sau khi t/a/n/g lễ kết thúc, tôi nhốt mình trong phòng.

Tôi kiểm tra đi kiểm tra lại nhật ký phẫu thuật, nhớ lại vô số lần quá trình phẫu thuật hôm đó.

Mỗi một phán đoán của tôi đều không sai, thao tác phẫu thuật cũng không hề có một chút sai lầm nào nhưng tôi không có cách nào có thể dừng việc tự trách.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi mổ chính, chú Hoàng đã nói với tôi: “Con là bác sĩ phẫu thuật có thiên phú nhất mà chú từng gặp, đây là món quà ba mẹ con đã để lại cho con, là phần thưởng của trời cao, con nhất định sẽ trở thành một bác sĩ phẫu thuật xuất sắc mà khi những bác sĩ khác được nhìn con mổ là vinh hạnh của họ”

Sau đó, tôi nhìn vào gương, phát hiện mình không thể phát ra tiếng được nữa.

Tôi trở thành một người c/â/m.

Làm sao người c/â/m có thể lên bàn phẫu thuật? Làm sao có thể sai ý tá lấy dụng cụ được? Chẳng lẽ dùng ngôn ngữ cơ thể?

Bệnh viện cho tôi nghỉ phép, nói rằng chờ tôi buông được vết thương trong lòng thì tự nhiên sẽ khỏi, nói rằng bọn họ mong tôi trở về.

Dì Hoàng vốn sức khỏe đã không tốt, từ khi chú Hoàng qua đời, dì cũng ngã bệnh.

Ngày nào tôi cũng chăm sóc dì, không bao lâu, dì cũng đi theo chú.

Trước khi mất, dì nắm lấy tay tôi, nói với tôi: “Không phải là lỗi của con, đừng tự trách bản thân”

Sau khi dì Hoàng qua đời, tôi vẫn sống như trước.

Chẳng qua tôi bắt đầu không ngủ được, ban đầu tôi uống rươu, sau đó tôi phát hiện tay mình vì uống quá nhiều rượu mà trở nên run rẩy, tôi đã từng có một đôi tay vững như Thái Sơn, cũng là niềm kiêu ngạo của chú Hoàng.

Tôi cai rượu, lúc này mới kinh ngạc mà phát hiện ra cuộc sống trước đây của mình nhàm chán đến thế nào, trước đây tôi luôn đặt toàn tâm toàn ý lên việc học, căn bản không hề biết như thế nào gọi là gi ết thời gian.

Cho nên tôi bắt đầu lên mạng tìm cách để gi ết thời gian, sau đó bắt đầu những ngày tháng đọc tiểu thuyết.

Vào một đêm rất bình thường, tôi đọc tiểu thuyết xong thì tắt điện thoại đi ngủ.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã xuyên vào quyển tiểu thuyết đó.

Ngay sau đó, người đàn ông không thích mặc áo này bước vào cửa.

Giống như vận mệnh, không thể kháng cự nổi.

16.

Tôi và Tống Yến Xuyên đều không nhắc lại chuyện ngày đó.

Giữa tôi và Tống Yến Xuyên dường như quay về lúc bắt đầu, có hơi xa cách.

Tôi đeo giày chuẩn bị ra ngoài, Tống Yến Xuyên hỏi tôi đi đâu.

Tôi viết lên giấy: “Đi mua đồ ăn”

Tống Yến Xuyên mặc áo khoác vào: “Anh đi cùng em”

Tôi hỏi hắn: “Anh có thể ra ngoài sao?”

Hắn nhìn tờ giấy ghi chú, nhún vai: “Chỉ đi dạo quanh quanh, không sao đâu?”

Tống Yến Xuyên bình tĩnh hơn người đang lo lắng là tôi nhiều.

Lúc Tống Yến Xuyên mua đồ ăn còn biết trả giá: “Dì ơi, cho cháu thêm một củ hành nữa được không?”

Tôi nhếch miệng, quả nhiên càng giàu càng keo.

Dì bán hàng rất sảng khoái tặng hành, còn tặng thêm ít rau xanh, lúc đưa túi cho Tống Yến Xuyên tiện tay sờ luôn tay hắn.

Khóe miệng của dì bán hàng đã cong lên tới mang tai: “Thằng nhóc này đẹp trai thế”

Anh đẹp trai - da mặt dày- Tống Yến Xuyên thản nhiên nhận lời khen của dì bán hàng, đưa tôi đi thẳng đến sạp tiếp theo.

Tôi và Tống Yến Xuyên thắng lợi trở về, thần kinh của tôi cũng được thả lỏng.

Sau khi đi vào tiểu khu, lúc đi qua chỗ ngoặt, Tống Yến Xuyên đang đi bên cạnh tôi đột nhiên như bị ai túm lấy, tôi đột nhiên quay người, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang dùng dao đâm mạnh lên ngực hắn hai nhát.

Máu nóng bắn lên mặt, lên người tôi.

Tống Yến Xuyên che lấy ngực ngã xuống đất.

Tôi trợn to hai mắt mà nhìn, như bị ai bóp chặt lấy cổ, mắt tôi mờ đi như bị thứ gì đó che phủ.

Tôi hét lên: “Tống Yến Xuyên!”

Sau đó vội chạy đến dùng tay bịt miệng vết thương của hắn, một tay khác lấy điện thoại ra khỏi cấp cứu.

Tống Yến Xuyên bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái mét, tôi năn nỉ: “Anh chịu đựng một chút, xe cứu thương tới liền rồi, em nhất định sẽ cứu được anh!”

Tống Yến Xuyên nhếch môi, giọng nói yếu ớt: “Bé… bé c/â/m… em nói được… rồi”

“Anh còn đang nghĩ lúc em nói chuyện nghe sẽ như thế nào… không ngờ… không ngờ,,, còn hay hơn… cả tưởng tượng của anh…”

Hắn khép hờ mắt, không cần phải nói tôi cũng biết hắn đang phải chịu đau đớn như thế nào.

Hô hấp của hắn càng ngày càng yếu, tôi cảm nhận được sinh mệnh của Tống Yến Xuyên đang dần biến mất, trong lòng đau đớn không thôi, như thể đang bị lăng trì vậy.

M áu chảy quá nhiều, làm cách nào cũng không thể ngăn được.

Xe cứu thương tới rất nhanh, tôi bảo bọn họ đến bệnh viện mà nguyên chủ đang công tác.

Tới bệnh viện, tôi nói với bác sĩ về bệnh sử của hắn, mấy bác sĩ trẻ tuổi khác thấy tôi thì vui vẻ: “Bác sĩ Trần, cô khỏi bệnh rồi!”

Y tá nói: “Bác sĩ mổ chính trong bệnh viện đều đang có ca phẫu thuật hết rồi, làm sao bây giờ?”

Tôi đứng dậy: “Tôi mổ chính”

Đi vào phòng phẫu thuật, tôi nắm con dao phẫu thuật hít một hơi khiến đầu óc tỉnh táo thêm một chút.

Giây phút rạch mở vết thương trên ngực của Tống Yến Xuyên, tôi liền biết mình có thể cứu sống hắn.

Tôi không nhớ mình ra khỏi phòng phẫu thuật như thế nào, chỉ biết khoảnh khắc ra khỏi phòng phẫu thuật đó, cả người tôi như bị rút cạn sức lực, suýt nữa thì ngã ngồi trên mặt đất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play