Sau khi kết thúc buổi ăn không khí giữa họ vẫn nặng nề và căng thẳng như vậy. Tịch Ngưng thấy anh không muốn nói chuyện với mình thì cũng không dám chủ động hỏi gì thêm.

Lặng lẽ đi phía sau anh.

Cô không biết có phải vì tức giận nên bước chân của anh chậm hay không mà tốc độ đi thật sự rất chậm rãi, còn chậm hơn cả lúc cô đi bình thường.

Tịch Ngưng vẫn giữ một khoảng cách không gần không xa. Khi cô không phát hiện thì Thương Mộ Nghiêm quay đầu sang nhìn cô, cứ thế nhìn cô mấy lần liền.

Khi cô bước đến gần thì cửa thang máy đã được mở ra, bên trong đã có hai người khác, lúc họ đang định tiến vào thì cùng thời điểm đó từ phía xa có một người đàn ông đang gấp gáp khiêng đồ chạy vào trong thang máy, vô tình bả vai cô lại bị góc nhọn của thùng đụng phải, vì tốc độ chạy khá nhanh nên khi đụng trúng mày cô bất giác nhíu lại, người đàn ông đó khi biết bản thân đụng trúng người khác bước chân cũng không có ý định dừng lại, chỉ loay hoay tìm chỗ đứng của mình trong thang máy.

Cô khi đó có chút thất thần, lại không chú ý nên khi bị đụng trúng có hơi loạng choạng một chút, may là có bàn tay to lớn vững chắc của anh đỡ lấy vai cô, kéo cô đứng vào trong bức tường thang máy.

Tịch Ngưng đưa mắt nhìn người đó, vô tình phát hiện đối phương cũng đang nhìn lại mình, trong vài giây người đó đã sững sờ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô nhóc trước mặt, im lặng không lên tiếng

Cô im lặng, cuối cùng cũng không nói gì.

Bàn tay Thương Mộ Nghiêm đặt lên bả vai cô xoa dịu, nhìn cô hỏi:’‘Có sao không?’’

Cô nhìn sườn mặt anh, sau đó cười tươi với anh, lắc đầu:’‘Không sao. Không sao đâu.’’

Thật sự là cô không để ý quá đến mấy trường hợp này, thấy bả vai mình chỉ đau trong vài giây ngắn ngủi cũng không thích làm mọi thứ ồn ào lên, cũng không khó chịu khi người đàn ông đó không lên tiếng xin lỗi.

Cô chỉ đơn giản nghĩ là người đàn ông đó không nhận ra thùng hàng đụng trúng cô thôi.

Nhưng Thương Mộ Nghiêm lại khác, mày cô vừa nhíu lại là anh đã liếc mắt lạnh lùng nhìn sang người đàn ông đó, đương nhiên sẽ nhìn thấy người đó biết bản thân đụng trụng người nhưng vẫn không chịu xin lỗi.

Ngược lại là cô nhóc này, tại sao lại dễ tính đến thế?

Cửa thang máy vừa mở ra, vì người đàn ông đó đứng gần cửa nên là ra ngoài trước, quẹo sang hướng bên trái đi vào trong cánh cửa kho hàng. Cô và anh là người thứ hai ra bên ngoài, nhìn hướng đi người đàn ông đó rời đi, bước chân Thương Mộ Nghiêm dừng lại, ánh mắt sâu thẳm có sự sắc bén.

Nhưng lúc nhìn xuống cô gái nhỏ, trong mắt đã trở về dáng vẻ trầm ổn bình thường.

Thương Mộ Nghiêm:’‘Ra ngoài đợi anh, anh đi vệ sinh.’’

Tịch Ngưng ngoan ngoãn “Vâng” một cái, rồi đi đến quầy thanh toán bàn ăn của hai người. Vừa đọc số phòng thì nhân viên phục vụ nhìn cô cười như người đã quen biết từ trước.

‘‘Chào em, phòng số 243 đã được thanh toán rồi ạ.’’

Tịch Ngưng hơi kinh ngạc, nhíu mày suy nghĩ.

Suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu cô chính là vẻ buồn rầu. Dù sao cô cũng đã nói là sẽ mời anh ăn xem như xin lỗi chuyện tối qua. Anh trả tiền như thế chẳng khác nào món nợ đó vẫn chưa được giải quyết xong.

Tịch Ngưng mỉm cười cảm ơn chị nhân viên, mở cửa bước ra ngoài.

Khi thấy bóng cô đã thật sự khuất đi xa họ với dám thảo luận:’‘Chị, có thật đó là bạn gái của con trai cả của Tập Đoàn Tinh Châu không?’’

‘‘Ừ, chính là con bé đó.’’

‘‘Oa! Em cũng muốn được con trai lớn ông chủ mời đi ăn như thế. Anh ấy có phải sau này sẽ là Gia Chủ đời thứ 22 của Thương Thị không ạ?’’

Chị gái gật đầu:’‘Ừm, là người đó.’’

Lại cất giọng đánh tan sự mơ mộng.

‘‘Em cũng nằm mơ. Trong vòng gia tộc ấy rất phức tạp, huống chi Đại Thiếu Gia Thương Thị đó tính cách không dễ gần. Còn em gái kia, tuy mặc đồng phục học sinh nhưng khí chất hơn người, vừa nhìn đã biết là một tiểu thư của nhà nào rồi.’’

‘‘Thật…Ưm…’’

Chị gái thấy đầu cầu thang xuất hiện thân ảnh chàng thiếu niên cao ráo đẹp trai liền đưa tay vội bịt miệng đối phương lại.

Đợi bóng dáng thiếu niên lướt qua quầy nhân viên, hai người đều cảm thấy luồng sát khí lạnh lẽo và bức người toả ra từ trên người anh. Thoáng cái rùng mình.

Một hồi sau, chị gái mới buông tay ra, trừng mắt cảnh cáo:’‘Sau này nhỏ tiếng một chút.’’

Em gái hiểu ý đàn chị, ngại ngường mà cười một cái.

Lúc anh đến nhà xe ngay vị trí mình đậu thì từ xa đã thấy Tịch Ngưng đứng dựa lưng vào cánh cửa ghế phụ, an tĩnh mà im lặng đứng đó, chính là một bộ dáng ngoan ngoãn không gì so sánh được.

Nhưng sự ngoan ngoãn đó lại là lớp vỏ bọc cho tính cách thật ở bên trong cô, Tịch Ngưng là kiểu nổi loạn ngầm, anh đã sớm nhận ra điều đó thì lần đầu gặp cô, dù anh chưa từng trực tiếp đối diện với mẹ Tịch Ngưng nhưng qua lời cô nói thì bà ấy rất quan tâm đến kết quả học tập và quản lý cô rất chặt. Cũng có thể vì thế mà tính cách cô đã bị bà ấy kiềm lại trong chiếc lồng, đến lúc tự do liền vươn cánh bay cao ra ngoài.

Bà ấy không muốn cô yêu đương sớm nên đã cho cô học trường nữ sinh.

Lại không có người anh trai nào bên cạnh khi đang trưởng thành nên cô hoàn toàn không đoán được tâm tư của đàn ông.

Chính vì thế khi cô thẳng thắn nói mình không nhớ đã đồng ý cái gì, anh thật sự tức giận.

Anh đi đến chỗ cô, khẽ hỏi:’‘Đã đưa chìa khoá cho em, vì sao không vào?’’

Tịch Ngưng gãi đầu:’‘Em đợi anh mà.’’

Anh vươn tay dùng lực nhẹ bóp bả vai mảnh mai của cô:’‘Vai còn đau không?’’

Khi không đụng thì không sao, vừa đụng đúng là có chút đau, nhìn vẻ mặt cô, sắc mặt anh trầm xuống:’‘Lên xe, anh chở em đến bệnh viện.’’

Tịch Ngưng buồn cười với sự nghiêm túc này của anh.

Gương mặt anh không cảm xúc, khí tràng lạnh lẽo tỏ ra, anh u ám nhìn cô:’‘Rất vui à?’’

Nghe ra giọng nói lạnh lùng của anh nụ cười trên môi cô chợt thu lại, nhịn cười, lại không nhịn được cong môi lên. Cô nhẹ nhàng giải thích:’‘Bị đụng nhẹ một cái thôi, thật sự không cần phải đến bệnh viện.’’

Thương Mộ Nghiêm:’‘Lên xe đi, trở về anh chườm đá cho em.’’

Nói xong Thương Mộ Nghiêm lấy chìa khoá xe từ trên tay cô, mở cửa ghế phụ rồi kéo Tịch Ngưng ngồi vào, đóng cửa xe lại, vòng qua ghế lái rồi ngồi vào vị trí.

Một loạt hành động thế mà anh làm vô cùng tự nhiên, nhanh nhẹn và dứt khoát.

Trên xe, khi chiếc xe ra đến bên ngoài hoà vào dòng đường tấp nập, Tịch Ngưng đột nhiên nhớ ra một chuyện:’‘Đúng rồi! Anh có thể chở em đến gần trường Đại học A không? Em còn phải lấy xe nữa.’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, im lặng một lúc, đáp:’‘Ừm.’’

Không hiểu tại sao cô có cảm giác giống như anh đang giận dỗi ấy nhỉ?

Đang trong lúc phân vân không biết có nên hỏi lại chuyện vừa nãy hay không thì chuông di động Thương Mộ Nghiêm vang lên.

Anh không nhanh không chậm cầm di động lên, nhìn tên người gọi rồi nhanh chóng kết nối cuộc gọi.

‘‘Ông nội.’’

Biết anh đang nói chuyện với người lớn, Tịch Ngưng cũng không vô ý thức tới mức đó, cô nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn thành phố.

Dù sao trong khoang xe rất yên ắng, không có âm thanh nào ngoài động cơ và giọng nói của anh.

Cô loáng thoáng nghe được hai chữ “A Nghiêm” từ trong loa di động.

Không biết vì sao khi cái tên A Nghiêm đó đặt lên người Thương Mộ Nghiêm lại thấy vô cùng buồn cười, gương mặt anh đã mang nét của người đàn ông đang trưởng thành, ngũ quan mạnh mẽ gần như hoàn hảo, khí chất anh lại trầm ổn bình tĩnh, tính cách lạnh lùng ít nói.

Thế mà khi ghép với từ “A Nghiêm” trông anh lại như một cậu nhóc đáng yêu vậy.

Giọng ông nội Thương lại vang lên:’‘A Nghiêm, nhanh thu xếp mọi thứ ở Giang Lâm rồi trở về đi. Năng lực làm việc cháu không tồi, thời gian thử việc đã sắp hết, ông sẽ thu xếp vị trí ấy cho cháu, để cháu bắt đầu làm quen.’’

‘‘Vâng.’’

Ông nội Thương nói thêm vài câu nữa thì liền tắt máy.

Anh để di động lên bàn trung tâm của chiếc xe, gương mặt vẫn không đổi sắc, trong xe có mùi hương quen thuộc nhè nhẹ, anh đưa tay sờ lên mũi anh, đưa ánh mắt trầm ổn nhìn cô.

Cô gái bên cạnh vẫn không nhận ra ánh mắt của chàng trai, vẫn vô tư mà chìm trong suy nghĩ của mình, lặng lẽ cong môi cười trộm.

‘‘Đang vui à?’’

Tịch Ngưng nhìn anh, ý cười càng sâu hơn, cười tươi đến mức má lún đồng tiền cũng xuất hiện rõ ràng, ánh mắt trong veo, nụ cười cứ như là loài hoa nở rộ.

Cô nhẹ nhàng nói:’‘Anh Mộ Nghiêm, nếu ông nội anh gọi anh là A Nghiêm, vậy sau này em cũng sẽ gọi anh là A Nghiêm.’’

‘’…’’

Đột nhiên cô rất muốn trêu anh

‘‘A Nghiêm, A Nghiêm ~’’

‘‘Câm miệng!’’

‘‘A Nghiêm tức giận rồi hả?’’

‘‘Bảo em im miệng.’’

‘‘Vâng, em không nói nữa. A Nghiêm đừng giận.’’

Nghe ra giọng nói cô nhóc này cố ý muốn trêu chọc anh, Thương Mộ Nghiêm nhíu mày nhìn cô, thật sự không biết cách nào để trị cái miệng đó bớt nói lại.

Lại khẽ thở nhẹ một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play