Tính đến nay cô đã học đến giữa năm hai đại học H.

Và cũng đã rời đi được ba năm rồi.

Bây giờ nghĩ lại cô chỉ khẽ cười một cái, mặc dù…thi thoảng cô sẽ nhớ tới Thương Mộ Nghiêm.

Cái tên Thương Mộ Nghiêm vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Đã ba năm rồi, có lẽ anh đã kết hôn rồi chứ nhỉ?

Sự nghiệp chắc đã rất vững chắc rồi, có khi đã là một trong những nhân vật lớn, là người mà cô trước đó đa khó với tới, giờ lại không đủ tư cách với tới.

Hẳn là một nhà ba người hạnh phúc rồi.

Cô bây giờ không còn nhiều hứng thú như tuổi trẻ nhiệt huyết trước đây.

Không đi bar và đi chơi. Nghĩ lại cô chỉ thấy thật hoài niệm và có quá khứ thật vui vẻ.

Cô hiện tại chỉ ở trong KTX học tập và xem lại bài giảng rồi lại đọc sách.

Hoàn toàn là bộ dáng điềm tĩnh lạnh nhạt mà học tập.

Cũng có khá nhiều nam sinh theo đuổi, nhưng cô vừa nhìn thấy họ có ý với mình lại nhớ tới chuyện của Thương Mộ Nghiêm, sự nhiệt tình tuổi mười bảy lúc đó…bây giờ vẫn còn là một cảm xúc giờ gì đó rất ám ảnh đối với cô, theo đuổi không được bao lâu đã bị cô phát hiện. Sau đó là cô lịch sự từ chối những nam sinh trong trường.

Tịch Ngưng năm nhất đại học vẫn bình thường, đột nhiên năm hai nhà trường trao cho cô vài xuất học bổng về tiền trợ cấp và những cuộc thi cứ liên tiếp kéo đến. Giáo sư nói đây là phần thưởng duy nhất mà nhà tài trợ trao cho sinh viên ưu tú, không ngờ lại rơi trúng vào người cô.

Tịch Ngưng lúc đó cũng không có nghi ngờ gì, bình thản tiếp nhận học bổng



Gần cuối năm hai.

Sinh nhật của cô năm nay được mẹ Tịch trở về tổ chức.

Lúc đầu bà nội Tịch quyết định sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng nghe thấy ý định tổ chức sinh nhật của mẹ Tịch, bà lại ngẫm nghĩ rồi lại thôi.

Tịch Ngưng đã rất lâu rồi không được mẹ tổ chức cho buổi sinh nhật nào

Vừa nghĩ cũng biết đứa cháu Tịch Ngưng ấy của mình chắc chắn rất mong chờ.

Cho nên bà quyết định sang đến năm sau sẽ tổ chức cho cô.

Sinh nhật cô được tổ chức tại dinh thự.

Trên bàn có rượu, hoa và nến. Ánh sáng mong lung vô cùng lãng mạn, còn có cả chiếc bánh kem hai tầng làm bằng dâu tây, bàn ăn được chuẩn bị những món vô cùng thịnh soạn.

Nhưng thứ nằm ngoài dự đoán và khiến cô bất ngờ nhất chính là Tịch Khải, em trai cô từ Trung Quốc qua Mỹ để đón sinh nhật cùng cô.

Tịch Ngưng sững sờ trong giây lát, cong môi mà nhìn Tịch Khải từ trên xuống dưới.

Mới chỉ thấm thoáng ba năm thôi mà nhìn cậu bé cao gầy giờ đã thay đổi rất nhiều, cậu mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp trên cánh tay cứng rắn săn chắn, khi đứng đối diện với cô, hơi thở nam tính kéo đến, đến cả khí chất cũng trông rất vương dã và kiêu ngạo.

Khuôn mày Tịch Khải sắc bén, ánh mắt đen láy trong veo, trước đó chiều cao của Tịch Khải và cô đã có sự khác biệt, bây giờ lại càng thêm sự áp bức hơn.

Chiều cao và tầm nhìn này, thật sự rất giống với Thương Mộ Nghiêm.

Ba giây sau cô bừng tỉnh lại, hít một hơi sâu rồi ném suy nghĩ đó ra sau đầu.

Tịch Khải cẩn thẩn ngắm nhìn cô, đã ba năm rồi cả cậu và anh trai đều rất nhớ chị gái, nhưng lại không có phương thức liên lạc nào, may mà cậu có nhắn tin cho mẹ Tịch, tuy có chút tốn thời gian chờ đợi tin nhắn từ bà nhưng vẫn đã thành công biết địa chỉ nhà của cô.

Chị gái đã thật sự trưởng thành, trên người mặc áo sơ mi lụa và quần tây trắng, chiếc cổ thon dài lộ ra, ánh mắt bình tĩnh khí chất, đến cả đôi mắt cũng cực kì long lanh mà động lòng người, vừa nhìn tim đã nhịn không được mà đập loạn.

Cậu vươn cánh tay dài ra, kéo chị gái vào lòng ôm chặt. Giọng nói trầm thấp từ tốn vang lên:’‘Chị, em rất nhớ chị.’’

Tịch Ngưng đứng đó im lặng cho cậu ôm, sau đó cũng vỗ lên tấm lưng to lớn của cậu.

Nhẹ giọng quở trách:’‘Đã lớn như vậy mà còn khóc nhè.’’

Tịch Khải cũng thức thời ra sự vô ý của mình, liền buông cô ra.

Tịch Ngưng nâng bàn tay, vươn ve gương mặt của em trai mình, cong môi cười:’‘Lớn thật rồi, không còn giống cậu nhóc trước đó nữa.’’

Tịch Khải nhìn cô, sau đó bật cười thành tiếng.

Cô nhìn đứa em trai này, hiếm thật cô cong môi cười tươi.

Tịch Khải khi còn nhỏ có vài lần đến Mỹ để chơi cùng chị gái, cho nên gọi là thân thiết với cô nhất trong ba anh em thì là Tịch Khải và Tịch Ngưng.

Trong buổi ăn, Tịch Khải lột cho cô không ít vở tôm, lại gắp cho cô không ít thứ, giọng nói cậu trầm thấp ôn tồn, lại mắng cô tại sao nhìn cô vẫn ốm như thế này.

Tịch Ngưng nghe cũng không đáp trả lại, chỉ nhẹ cong môi.

Buổi tối hôm ấy cô thổi nến chiếc bánh kem, cầu nguyện.

Mong rằng mọi chuyện về sau sẽ thuận lợi hơn hiện tại.

Tịch Khải lén giơ di động lên chụp, sau đó lại gửi vào một nhóm chat.

Trong nhóm đó có cậu, anh trai, Cố Quyền và ba người bạn cùng cùng KTX đại học với Tịch Khương, có luôn cả người chưa bao giờ tham gia nhắn tin trên nhóm chat, Thương Mộ Nghiêm.

Thương Mộ Nghiêm năm nay đã hai mươi năm tuổi.

Trong vòng ba năm đã nắm quyền cao nhất của Tập đoàn Tinh Châu của Thương Thị, vị trí cao nhất ông nội Thương đã giao cho Thương Mộ Nghiêm, và anh đã trở thành người có tài sản nhiều nhất trong gia tộc họ Thương.

Sau khi lên nắm quyền cái tên Thương Mộ Nghiêm được xem là một vị thần, là một gốc cây cổ thụ khiến người ta thèm khát mà muốn bám víu thật chặt.

Từ những người trên thương trường đến cả những người phụ nữ, từ minh tinh đến người mẫu. Đều đạp người này trèo lên người kia mà muốn đến gần anh.

Nhưng thái độ Thương Mộ Nghiêm cự tuyệt quá lạnh lùng, không thèm đặt ánh mắt lên họ dù chỉ một giây.

Anh được xem như một nhân vật lớn, toàn thân đều có khí chất mạnh mẽ lạnh lùng, gương mặt hoàn mỹ đẹp trai, đến cả hơi thở cũng tạo ra sự ngột ngạt khó thở, nhưng bộ dáng lại cấm dục đến mê hoặc người.

Đã không ít phụ nữ vì mê mẩn khuôn mặt của anh mà đã chủ động đến chỗ anh, đáng tiếc còn chưa đến cửa phòng, đã bị vệ sĩ tàn nhẫn lôi ra bên ngoài, còn làm một số việc khiến họ bị phong sát mà không thể tiếp tục công việc của mình.

Nên vì những điều đó những người phụ nữ vừa yêu lại vừa hận anh. Yêu gương mặt hoàn mỹ ấy, nhưng lại sợ khí chất lạnh lẽo và quyền lực phong sát người đó của anh.

Đối với một nhân vật lớn là anh, việc muốn phong sát người khác chỉ cần ra lệnh cho cấp dưới, một lời mà đã dễ dàng phán họ tội tử hình.

Đỉnh ngọn kim tự tháp như là vị trí anh đứng, bao nhiêu người đều phải tôn sùng mà ngẩng cao đầu lên nhìn.

Chỉ cần có thể hợp tác cùng anh, hoặc có chút quan hệ máu mủ thôi là đã có không ít sự ưu tiên trong nhiều trường hợp khác nhau.

Đều Tịch Khải biết thì chỉ có bấy nhiêu đó.

Cậu cũng đã thấy qua bộ dạng bị đánh thảm hại của anh trai mình, trong lòng cậu cũng có chút chột dạ.

Lại nhìn Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm bây giờ như hai người xa lạ, dù không gặp mặt chị gái thường xuyên nhưng cậu vẫn có thể cảm giác được cả hai đã không còn chút quan hệ gì nữa.

Tối hôm đó Tịch Ngưng và Tịch Khải tâm sự với nhau ở ngay sau vườn hoa rộng lớn, làn gió cứ kéo tới thổi ồ ạt, mùi hương thơm của hoa hoà trong gió lại đặc biệt dễ ngửi, trong lòng sảng khoái mà lâng lâng.

Trong suốt buổi tối nói chuyện, Tịch Khải và cô đều ăn ý không ai nhắc đến chuyện của Thương Mộ Nghiêm.

Chuyện vui vừa mới bắt đầu, rắc rối lại tự động ập tới.

Sáng ngày hôm sau, bà La Ái Tư Dĩnh - mẹ Tịch Ngưng bất ngờ nhận được một bản ký kết hợp đồng, khi bà xem nội dung của bản hợp đồng đó sắc mặt sau đó bà u ám cực kì lạnh lùng.

Mẹ Tịch tên thật là La Ái Tư Dĩnh, xuất thật gốc gác đến từ danh gia vọng tộc. Nhưng gia tộc ấy lại là một gia tộc cổ hủ và bảo thủ, có truyền thống trọng nam khinh nữ rất nặng.

Cho nên đến đời bà, bà không muốn con gái chịu thiệt không có tài sản như bà, cho nên bà cố gắng hơn cả đời người, cũng chỉ quan tâm và muốn để lại tài sản cho duy nhất một người, đó là Tịch Ngưng.

Nhưng, đứa con gái bé bỏng này của bà ngoài mặt thì nhu thuận ngoan ngoãn, bên trong lại âm thầm đăng kí vào một công ty thu âm lớn của chú ruột mình, âm thầm hành động dưới mí mắt mà qua mặt bà, đăng kí vào công ty thu âm cách đây hai năm trước.

Nhưng vì lịch học và thời gian không cho phép, cô đã phải đắn đo rất lâu giữa thời gian học song ngành và thời gian đến công ty thu âm, cứ trì trệ mấy năm liền cô mới gửi tin nhắn, sau đó họ mới gửi một bản ký kết hợp đồng cho cô.

Nhưng hợp đồng còn chưa đến tay cô, đã rơi vào tay của mẹ Tịch.

Trên tay bà là giấy xác nhận thông tin, cũng như là bản hợp đồng với công ty thu âm đó.

Giọng bà lạnh lẽo, kiềm chế sự tức giận:’‘Quản gia!’’

Bên ngoài ngay lập tức có người đẩy cửa bước vào, không đợi cho bà ta lên tiếng, ánh mắt Mẹ Tịch sắc bén, gằng giọng nói:’‘Đem con bé đến đây cho tôi!’’

Quản gia hiểu từ “con bé” ở đây là nói đến ai, cúi đầu rồi đáp vâng một cái lập tức ra khỏi phòng.

Bà cuộn chặt tay lại, móng tay đâm thẳng vào da thịt bà.

Tịch Ngưng là sự kỳ vọng duy nhất của bà.

Bà không thể để cho nó tiến vào cái giới giải trí rắc rối và phức tạp đó được!

Nó không được phép phụ sự kỳ vọng bà đặt cho nó.

Không được phép mà làm mấy thứ ngu xuẩn này!

Ước mơ là cái gì chứ? Kế thừa sự nghiệp bà không phải đã được rồi sao? Mấy cái ước mơ rẻ rách và phiền tạp đó không nên có trong đầu cô!

Đứa con của bà đang càng phản nghiệp làm trái ý bà rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play