Doãn Đình không dám phụ lòng quản gia Hàn liền cầm lấy ly trà nóng hỏi mà uống thử một ngụm. Quả nhiên loại trà đắt tiền này lại có thể khiến cơ thể trong người cô thoải mái hơn một chút.
“ Thoải mái quá đi” Doãn Đình thoải mái đến mức than thở
Nhìn bộ dạng cô bây giờ thật sự rất mắc cười. Lần đầu được uống trà ngon như vậy à mà vẻ mặt lại vui vẻ như vậy? Nói hắn không nhìn thì cũng không đúng, hắn khẽ liếc qua cô một chút rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại
Đúng lúc Bạch Nguyệt Lâm vừa đi mua sắm về nhìn thấy cảnh tượng hắn cùng cô ngồi chung một cái ghế, miệng bất giác tạo thành đường công
“ Hôm nay hai đứa về sớm vậy?”
Giọng nói của Bạch Nguyệt Lâm khiết Doãn Đình có một chút giật mình chưa kịp trả lời bà lại bị tên khó ưa bên cạnh trả lời thay
“ Cậu ấy không khoẻ nên con đưa cậu ấy về đây”
Bạch Nguyệt Lâm nghe thấy trong lòng như đang phất cờ khởi nghĩa, có phải hai đứa này đang giấu bà bước thêm một tiến triển mới không? Nghi lắm nha
Bà giấu đi cảm xúc mừng rỡ của mình thay vào đó là tỏ ra vẻ mặt lo lắng, giọng hỏi thăm “ Sao vậy? Tại sao lại không khoẻ?”
Cô liếc xéo hắn. Tên thần kinh này, ăn nói bậy bạ gì vậy? Chẳng phải là một tay hắn lôi về đây à?
Cô giả vờ ho nhẹ, lắc đầu từ chối “ Cháu chỉ bị đau đầu với khô cổ họng một chút không sao đâu ạ”
Thái độ của hắn vừa nghe cô nói liền tỏ ra cảm phục cô gái này khi gặp mẹ hắn lại giả vờ đóng kịch giỏi thật.
Không phải lúc ở trường còn mạnh miệng nói bản thân không có bệnh còn làm ầm ĩ trên xe chỉ muốn quay về lớp học. Vậy giờ là ai đứng trước mặt mẹ hắn thì nói mình có bệnh? Thật nực cười
Bạch Nguyệt Lâm thấy vậy cũng chẳng hỏi gì nữa, bà cầm đồ đạc định quay vào phòng trả lại sự riêng tư cho hai bọn họ thì quên mất có chuyện cần nói
“ À phải rồi, ngày mai Lưu Gia sẽ có buổi tiệc ra mắt sản phẩm mới cùng với Ninh Gia, hai đứa mau đi chuẩn bị đi”
Đối với hắn mấy cái buổi tiệc công ty hắn chẳng có hứng thú gì mấy nên hắn cũng không thèm để ý đến lời của Bà Bạch
Bạch Nguyệt Lâm biết hắn sẽ không đi nhưng vì bà muốn cô đi cùng để sẵn tiện giới thiệu cô cho mấy người bạn biết nhưng cũng vì một phần bà lo sợ cô đi một mình sẽ ngại và không an toàn đành phải lôi kéo hắn đi đến đó
Bạch Nguyệt Lâm nhìn thấy thái độ thờ ơ của hắn, bà bước đến cái ghế bên cạnh cầm lấy cái gối nằm chội thẳng vào người hắn. Cô ngồi bên cạnh cũng giật mình bởi hành động đột ngột của bà
“ Con có nghe mẹ nói không?”
Hắn nhăn mày kiên quyết trả lời “ Con không đi”
Bà hết cách đành phải dùng cách để đe doạ hắn “ Được, hình như là chiếc xe mô tô mới của con chuẩn bị về nước mẹ không chắc sau khi nó về đây thì còn nguyên vẹn đâu…”
Lưu Văn đen mặt. Chết tiệt! Mẹ hắn dám lấy điểm yếu của hắn ra uy hiếp! Lưu Văn trước giờ cứng đầu chẳng quan tâm đến ai vậy mà giờ lại sợ Bạch Nguyệt Lâm làm gì chiếc xe yêu quý của hắn… không thế được, hắn không cho phép.
Cả người hắn đứng dậy, cầm lấy chìa khoá rồi đi thẳng ra ngoài không quên quay đầu lại gọi tên cô
“ Doãn Đình cậu mau lẹ cái chân một chút”
“ Hả?” Doãn Đình từ nãy giờ chẳng biết gì, đơ mặt nhìn Bạch Nguyệt Lâm
Bạch Nguyệt Lâm hài lòng, cười mỉm rồi phất tay kêu cô đi theo hắn “ Đi đi”
Doãn Đình đành nghe theo, cô bước ra khỏi cửa đã thấy chiếc xe thể thao đậu trước cửa. Hắn hạ kính xuống rồi nói
“ Nhanh lên, còn đứng đó”
Cô kéo mạnh cửa rồi ngồi vào “ Vậy giờ chúng ta đi đâu”
Hắn tuỳ tiện trả lời “ Trung tâm thương mại”
Nửa tiếng sau, hai người có mặt ở trung tâm thương mại. Doãn Đình to mắt nhìn toàn nhà đứng trước mặt cao lớn chớp chớp mắt, hắn đút tay vào túi quần đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn về phía cô
“ Bộ cậu lần đầu thấy à”
Doãn Đình gật đầu nhưng đầu vẫn ngước nhìn toà nhà cao tầng trước mặt. Hắn thầm thở dài lắc đầu tiến lên phía trước nhưng không hề quay đầu lại mà lên tiếng
“ Đi thôi”
Cô mỉm cười gật đầu rồi chạy theo sau lưng hắn,đôi chân dài của hắn đứng lại một tiệm quần áo nữ hắn xoay người đối diện trước người con gái sau lưng
“ Vào lựa đi”
“ Hả?”
Thấy cô lề mê, hắn kéo nhẹ cánh tay cô vào trong. Cô nhìn một loạt phát hiện giá của những bộ đồ này mắc như vậy làm sao cô có thể mua nổi?
Nữ nhân viên tươi cười bước ra “ Cô bé em cần gì?”
Doãn Đình cười ngại, mất tự nhiên kéo tay hắn. Hắn nhướng mày nhìn cô nhưng bản thân hắn lại biết cô đang muốn nói gì đành nghiêng người về phía cô thấp một chút.
Doãn Đình thấy vậy liền nói thầm vào tai hắn đủ để hai người nghe “ Đồ ở đây mắc quá chúng t qua bên cạnh coi có được không?”
Hắn cười trừ, lưng đứng thẳng ánh mắt hướng về phía nữ nhân viên giọng lạnh nhạt ra lệnh “ Cô lấy cho cậu ấy bộ váy kia đi”
Nữ nhân viên gật đầu làm theo lời hắn. Doãn Đình giật mình, cô vừa nói hắn là ở đây mắc mà? Sao giờ biến thành hắn lựa đồ cho cô rồi?
Nữ nhân viên mỉm cười đưa chiếc váy đi đến trước mặt hắn. Lưu Văn nhận lấy nhét toàn bộ váy vào người Doãn Đình
Doãn Đình cau mày “ Làm gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT