【444: đinh, độ hảo cảm mục tiêu +10, trước mắt độ hảo cảm là 50. 】

【444: kí chủ đại đại ngài rốt cuộc đã làm như thế nào thế á á á, nghĩ mãi cũng không ra! 】

【Tạ Hà : lạt mềm buộc chặt ấy mà, không cần phải ngạc nhiên. Hơn nữa chỉ có 50 điểm hảo cảm thì tính là cái gì, đàn ông đối với bạn tình, bạn tốt, đồng nghiệp, thậm chí là nhìn kẻ nào đó thuận mắt cũng có thể cho 50 điểm hảo cảm. 】

【444: (⊙o⊙) woah ~ 】

【 Tạ Hà : nếu dựa theo tiêu chuẩn của hệ thống, giả sử các kí chủ khác lăn giường với tôi, trên cơ bản tôi đều có thể cho bọn họ hơn 50 điểm hảo cảm, đảm bảo không thể thấp hơn, đây chính là thể hiện sự tôn trọng với đối phương. So với Chu Diệc Triết, y đã xem như keo kiệt rồi, còn cần tôi phải dùng thêm thủ đoạn mới được. 】

【444: . . . . . . 】 nó không nên ôm bất kì ảo tưởng gì đối với tiết tháo của kí chủ đại đại _(:зゝ∠)_

【 Tạ Hà : đàn ông trời sinh là vậy đấy, chỉ cần sử dụng cách thức công lược phù hợp thì cọ lên 80 điểm không có gì khó khăn hết.】

【444: vậy trên 80 thì sao ạ?】

【 Tạ Hà : trên 80 thì có một chút khác biệt, khi đó đàn ông sẽ bắt đầu dùng não để suy nghĩ, muốn làm một người đàn ông trăng hoa thì dễ, nhưng muốn làm cho một người đàn ông chung tình lại rất khó, khiến một người đàn ông yêu một người khác không từ thủ đoạn, thông thường còn cần phải có vận may. 】

【444: Vận may! Cửa hàng hệ thống cũng có bán nha! BUFF may mắn cấp E chỉ cần một vạn thôi ạ! 】

【Tạ Hà : bảo bối, không phải cứ có nhiều tiền là để tiêu pha như vậy, ý tôi muốn nói là mấy thứ đó phải cần có vận may, nhưng tôi có nói là tôi cần sao?】 hơn nữa cái vận may cấp E này, nghe thôi cũng cảm thấy chẳng có gì tốt lành rồi. . . . . .

【444: +_+】

【Tạ Hà : so với vận may, tôi lại càng thích cảm giác nắm trong tay tất cả hơn : )】

444 : cảm thấy kí chủ đại đại quá thô bạo thì phải làm sao bây giờ…

Đương nhiên Tạ Hà sẽ không ở lại khách sạn này, cậu thu dọn đồ đạc của mình, bắt một chiếc taxi, sau đó tìm một nhà nghỉ nào đấy không gây chú ý rồi ở tạm, dứt khoát ở lại luôn năm ngày.

Năm ngày này cậu cũng không mở điện thoại, mỗi ngày đều xem bản tin thời sự mới nhất ở trên mạng, sẵn tiện kêu 444 mở phim cho cậu coi, trong cửa hàng hệ thống có rất nhiều phim điện ảnh, kịch truyền hình và tiểu thuyết của các thế giới khác nữa, giá cả cũng phải chăng, đã vậy còn có thể xem trực tiếp ở trong đầu, rất tiện lợi.

Tạ Hà vô cùng hài lòng với cuộc sống bây giờ, nhưng 444 lại có chút nôn nóng.

【444: kí chủ đại đại, ngài thật sự không lo một chút nào hay sao? Ngài đã mất tích năm ngày rồi đó! 】Đảm bảo bây giờ Chu Diệc An đang cuống lên đến điên rồi.

【Tạ Hà: em xem cái bảng tin này nè, thanh niên họ Đinh cưỡng gian không thành còn bị hình sự tạm giam.】

【444: ngài còn có tâm trạng quan tâm mấy chuyện này? 】 chỉ là một tin tức xã hội không đáng nhắc tới của thế giới này mà thôi, không chú ý thì sẽ không nhìn thấy được… Càng không liên quan đến bọn họ.

Tạ Hà thở dài, cậu không nên ôm hi vọng vào chỉ số thông minh của 444, thôi, cứ xem nó như  linh vật đi, biết nghe lời là được.

【 Tạ Hà : tôi dám cá, lần sau gặp lại độ hảo cảm của Chu Diệc Triết sẽ tăng thêm 10 điểm. 】

【444: tại sao ạ. . . . . . 】

【 Tạ Hà cười sâu xa: bởi vì y nhớ mãi không quên tôi chứ sao. 】 mới đó mà đã ra tay trừng trị tên Đinh Minh kia rồi, có thể thấy y đã đặt cậu vào trong lòng, ít nhất đã xem cậu là hoa trong lãnh địa của y, đương nhiên y sẽ không tha thứ cho kẻ nào dám xâm phạm vào nó. Hiểu được điều này là có thể tiến hành công lược rồi, cái gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này nói miệng thì đơn giản đấy, nhưng người bình thường chưa chắc đã chơi được.

Thật ra đến ngày thứ ba, dấu vết trên người Tạ Hà đã gần như biến mất toàn bộ rồi, không hổ là ‘huyết thống vạn nhân mê’, trừ tạo ra sức hút ở bên ngoài còn tặng kèm thêm cả năng lực tự phục hồi nữa, tất cả thuộc tính đều được tăng lên đáng kể.

Chẳng qua Tạ Hà vẫn bình chân như vại trong suốt năm ngày này, mãi đến khi cậu cảm thấy đến lúc rồi, mới chậm rì rì trở về nhà của cậu và Chu Diệc An.

Lúc cậu trở về thì trời đã tối đen, Chu Diệc An không có ở nhà.

Không ngờ mới rời khỏi nhà có năm ngày mà từ một cái ổ nhỏ ấm áp đã trở thành một cái ổ chó loạn tùng phèo hết cả lên, đâu đâu cũng có quần áo của Chu Diệc An, phòng bếp cũng không thèm dọn dẹp, có thể nhìn ra được mấy ngày nay Chu Diệc An không có tâm tư làm ba cái chuyện vặt vãnh này, chắc chắn là dồn hết tinh lực đi tìm cậu.

Tạ Hà xắn tay áo lên bắt đầu dọn cái này dọn cái kia, sau một tiếng đồng hồ, rốt cuộc căn nhà cũng sạch sẽ trở lại.

Kế đó cậu trở về giường của mình thản nhiên đánh một giấc.

【444: kí chủ đại đại, ngài không gọi điện thoại cho Chu Diệc An sao? 】

【Tạ Hà : đừng ầm ĩ, em cứ chờ ở đó mà xem đi.】

Chu Diệc An lê bước từng chân nặng nề về nhà, Triệu Thanh đã mất tích được năm ngày, hắn chỉ biết nơi cuối cùng cậu xuất hiện chính là tại khách sạn mà cậu đang làm công, nhưng tiệc rượu vẫn còn chưa kết thúc thì cậu đã rời đi trước rồi, sau đó có người bảo nhìn thấy cậu rời khỏi khách sạn vào buổi sáng ngày hôm sau… Cuối cùng không còn ai nhìn thấy cậu nữa, cậu giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Chu Diệc An uể oải siết chặt nắm đấm, cực kì hối hận và bất an khiến hắn đau đớn vô cùng, tại sao trước kia hắn có thể sơ ý đến vậy, sao lại có thể để Triệu Thanh làm việc ở những nơi như thế chứ, tại sao không chịu bảo vệ cậu ấy cho thật tốt.

Bây giờ Triệu Thanh đang ở đâu, có phải cậu ấy đã gặp chuyện gì bất trắc rồi hay không? Hắn sẽ mất cậu ấy sao?

Chu Diệc An nghĩ đến đây, cảm thấy lồng ngực khó chịu đến không thể thở nổi.

Hắn đẩy cửa ra, lần mò tìm kiếm công tắc đèn trong bóng tối, “Tách” một tiếng ánh đèn sáng lên, hắn chớp chớp đôi mắt, mãi đến khi nhìn thấy rõ tình huống ở trong nhà, hô hấp của hắn bỗng nhiên dồn dập hẳn lên.

Tất cả mọi thứ đều giống như lúc Triệu Thanh còn ở đây…

Ánh mắt của Chu Diệc An thay đổi, vọt nhanh vào phòng ngủ, nhưng đến khi để tay lên chốt cửa, hắn lại chần chờ, cảm giác sợ hãi và bất an như bao trùm lấy hắn. Lỡ như Triệu Thanh không có ở bên trong thì sao? Cậu ấy đã trở lại rồi ư? Tất cả những chuyện này… Có phải là ảo giác của hắn hay không?

Hắn cắn răng, chậm chạp xoay chốt cửa.

Bên trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt trên đầu giường, thanh niên nằm nghiêng người, thân thể hơi co lại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, hình như cậu ngủ không được an giấc cho lắm, mi tâm còn khẽ nhíu lại, giống như đang gặp ác mộng vậy.

Chu Diệc An nhẹ nhàng bước đến, vươn tay ra vuốt ve gương mặt của đối phương, xúc cảm ấm áp và nhẵn nhụi từ lòng bàn tay truyền đến, khiến nỗi bất an trong lòng hắn cuối cùng cũng chịu vơi bớt đi.

Tất cả không phải là ảo giác.

Chu Diệc An cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Đối phương ngủ không sâu, như cảm nhận được điều gì đó Tạ Hà chậm chạp mở mắt ra, nhìn thấy Chu Diệc An, ánh mắt của cậu vẫn chan chứa vô vàn yêu thương như trước kia, chỉ có điều vùi sâu dưới lớp yêu thương ấy lại chính là áy náy và xấu hổ, nhưng Chu Diệc An không có phát hiện ra điều ấy.

“Em rốt cuộc cũng trở về, anh thật sự rất lo lắng cho em.” Chu Diệc An ôm thật chặt Tạ Hà vào trong lòng, giọng nói của hắn cũng khàn đi.

【444: đinh, độ hảo cảm Chu Diệc An +5, trước mắt độ hảo cảm là 90. 】

“Em xin lỗi…” Tạ Hà buông hàng mi của mình xuống, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được nó đang run lên, môi cậu tái nhợt, chần chờ một chút mới lắp bắp nói: “Em, điện thoại của em hết pin, cho nên không nhận được điện thoại của anh…” Lời nói dối này quả thật là vụng về, nhưng cũng đã là cực hạn của cậu rồi.

Chu Diệc An có thể cảm nhận được người trong lòng đang dè dặt, hắn cảm thấy rất đau lòng, ôn nhu nói: “Không sao cả, anh chỉ lo em không trở về nữa mà thôi, không nhận được thì không nhận được, em trở về là tốt rồi.”

Tạ Hà nghe vậy lại càng thêm áy náy, người yêu của cậu tốt như vậy, mà cậu lại có thể cùng một người đàn ông khác làm ra loại chuyện kia, lúc trở về còn dùng sự dối trá để lấp liếm nó nữa. Đây chính là lần đầu tiên cậu nói dối Chu Diệc An… Trái tim Tạ Hà như bị ai nhéo mạnh một cái, giọng cũng run lên hỏi: “Anh không hỏi em đi đâu sao?”

Chu Diệc An làm như thoải mái nói: “Chờ khi nào em muốn nói thì hẵng nói.” Hắn có thể cảm nhận được đối phương đang lo lắng, bộ dáng này giống như động vật nhỏ sợ bị vứt bỏ vậy.

Nhất định cậu ấy đã trải qua chuyện gì đó rất khó nói, trong mắt của Chu Diệc An hiện lên một tia tàn bạo, hắn nhất định phải biết rõ mọi chuyện, nhưng hắn không thể đứng trước mặt cậu thể hiện ra điều này được, lại càng không thể ép cậu cho hắn một lời giải thích, hắn không muốn làm mọi chuyện tồi tệ thêm nữa.

Lần này hắn nhất định sẽ bảo vệ người yêu của mình thật tốt.

Tạ Hà vươn tay ra, ôm lấy Chu Diệc An, vùi mặt thật sâu vào ngực hắn. Khi đứng trước mặt người cậu yêu nhất, cậu vẫn không thể kiềm chế được sự yếu ớt của bản thân, nhưng cậu cũng không muốn để cho Chu Diệc An nhìn thấy nước mắt của cậu.

Lời nói dối ấy cứ như một miếng xương cá mắc ngang cổ họng cậu vậy, lại hệt như một trái bom hẹn giờ chôn ở giữa cậu và Chu Diệc An.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy tình yêu của bọn họ bị bịt kín trong một tầng sương mù không có cách nào thoát ra được.

Muốn thẳng thắn hết tất cả, lại sợ bị đối phương chán ghét, bị vứt bỏ, sợ hãi khiến cậu không dám nói ra sự thật.

Ngày hôm đó qua đi, hai người đều làm như không có gì xảy ra, khôi phục lại sinh hoạt như trước đây.

Chu Diệc An cũng không nhắc đến chuyện Tạ Hà mất tích, thật giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, Tạ Hà cũng không muốn nghĩ về ngày đó, cố gắng biểu hiện như không có gì cả, nhưng cậu vẫn mang trong mình nỗi áy náy không sao dứt ra được, cho nên cậu lại càng thêm ân cần với Chu Diệc An hơn, cậu muốn bù đắp lại cái gì đó cho hắn, Chu Diệc An thì sợ Tạ Hà nhớ lại những chuyện không được vui, vì vậy cũng ra sức săn sóc cậu hơn trước kia nữa.

Nhìn từ bên ngoài, hai người gắn bó như keo sơn, lại hệt như tiểu biệt thắng tân hôn[1].

[1] tiểu biệt thắng tân hôn : có thể hiểu là vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp nhau còn ‘mạnh mẽ’ và say thắm hơn đêm tân hôn

Nhưng ai cũng biết, chỉ cần chân tướng vẫn chưa được phơi bày, thì những ngày tháng ngọt ngào này đều có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, tựa như một trái bom hẹn giờ vậy.

Mấy ngày nay Chu Diệc An cũng chẳng vui vẻ gì, hắn vẫn cố gắng nghĩ cách thăm dò Tạ Hà xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cảm giác bứt rứt khó chịu ấy tựa như một bàn tay to lớn siết chặt lấy tim hắn, có vài lần hắn thiếu chút nữa đã hỏi thẳng ra… Nhưng chỉ cần đối diện với đôi mắt dịu dàng, trong sáng và mềm mại kia của đối phương, hắn lại có cảm giác nếu tổn thương cậu một chút thôi thì cậu chắc chắn sẽ vỡ tan ra ngay vậy, vì thế câu nghi vấn ấy vẫn không tài nào nói ra khỏi miệng được.

Hơn nữa hắn phát hiện kể từ sau khi trở về, đời sống tình dục giữa hai người cũng không còn hài hoà như trước nữa, bình thường cậu ấy vẫn luôn dịu ngoan, bây giờ lại bắt đầu tránh né những động tác thân mật của hắn.

Tạ Hà cũng nhìn thấy sự ấm ức dần tích tụ nơi đáy mắt của Chu Diệc An, cậu cũng rất là khổ sở, không phải là cậu không muốn thân mật với Chu Diệc An, chẳng qua là… Cậu không thể. Chỉ cần cậu nhắm mắt lại, sẽ nhớ đến buổi tối điên cuồng kia, nhớ tới người đàn ông xa lạ đó ở trên người cậu… Cướp đoạt lấy cậu… Bối rối, xấu hổ, sợ hãi làm cậu không thể toàn tâm toàn ý tiếp nhận Chu Diệc An được. Rõ ràng đây chính là người đàn ông cậu yêu nhất, nhưng chỉ cần hắn gần gũi với cậu một chút thôi sẽ khiến cậu nhớ lại đoạn kí ức tồi tệ kia, loại dày vò này khiến cậu thật sự rất đau đớn.

Chu Diệc An nhìn thấy cậu như vậy cũng đau lòng không kém, vì thế cũng không yêu cầu chuyện đó nữa, cho dù nhẫn nại đến khó chịu, thì cùng lắm chỉ ôm đối phương vào trong lòng, hôn hôn một chút mà thôi.

【444: kí chủ đại đại, mới có mấy ngày trôi qua, hơn nữa ngài còn từ chối hắn nhiều lần như vậy, thế mà độ hảo cảm hắn còn tăng đến 92 điểm! 】

【 Tạ Hà : bình thường thôi, hắn từ đầu đã yêu tôi rồi, chẳng qua là chuyện tình cảm của bọn tôi quá bình lặng không sóng gió, hiện tại đã bắt đầu lo được lo mất, độ hảo tăng lên cũng là chuyện đương nhiên. Đàn ông ấy mà, không thể quá chiều chuộng bọn họ được. 】

【444: cả điều này cũng nằm trong dự liệu của ngài sao? Mắt lấp lánh ~ ing. 】

【 Tạ Hà : em đoán xem : )】

【444: nhưng mà Chu Diệc An cũng đâu phải đối tượng công lược đâu, có cọ hảo cảm cao bao nhiêu cũng vô dụng ài~】

【Tạ Hà : con người ai cũng có một thói hư tật xấu… Đồ vật có người tranh cướp thì mới là thứ tốt nhất, còn có tác dụng gì hay không thì em sắp được nhìn thấy rồi. 】

Hai người vừa mới ăn sáng xong, Chu Diệc An cười nói: “Tối nay anh đưa em ra ngoài ăn cơm, anh trai của anh muốn gặp em.”

Tạ Hà nghi hoặc nhìn hắn: “Anh trai của anh?”

Chu Diệc An ngượng ngùng cười cười: “Đúng vậy, anh còn có một người anh nữa, trước kia vẫn chưa nói với em.” Hắn cũng không ngờ Chu Diệc Triết lại muốn gặp Triệu Thanh, dù sao hắn vẫn luôn sùng bái người anh này của mình, vừa có xuất thân tốt lại vừa có năng lực, tuy lớn lên không còn hợp nhau nữa, nhưng hắn vẫn rất kính trọng y. Chu Diệc Triết bằng lòng gặp Triệu Thanh làm hắn rất vui mừng, nếu Chu Diệc Triết có thể chấp nhận chuyện này thì cũng tương đương với việc chiếm được sự đồng ý trong nhà, đến lúc đó Triệu Thanh sẽ không còn lo được lo mất nữa, không phải sao?

Hắn thật sự rất muốn ở bên Triệu Thanh cả đời, hắn không thể đánh mất Triệu Thanh được. Đây có lẽ là cơ hội để hắn thẳng thắn về thân phận thật của mình luôn…

Tạ Hà lập tức cảm thấy khẩn trương như chuẩn bị ra mắt cha mẹ chồng, cậu không yên lòng nói: “Anh trai anh… Lỡ không thích em thì sao…” Bởi vì trước đó Tống Như Di cũng không có thích cậu, cái loại ta đây cao sang với không tới rồi còn xem thường cậu như vậy vẫn luôn khiến cậu rất để bụng… Cậu còn chưa kịp thẳng thắn với Chu Diệc An về việc ấy thì đã xảy ra biến cố kia rồi.

Chu Diệc An véo má cậu, yêu thương nói: “Em tốt như vậy, anh ấy nhất định sẽ thích em.”

Nói thì nói như vậy, nhưng Tạ Hà vẫn rất lo lắng, cậu sửa soạn thật tốt lại bản thân, mặc một bộ quần áo đoan trang ngay ngắn, so với đi phỏng vấn còn để tâm hơn, có điều vẫn không tài nào giấu nổi sự khẩn trương dưới đáy mắt.

Chu Diệc An dở khóc dở cười, nhưng hắn luôn chiều chuộng Triệu Thanh, cho nên cũng không có nói gì, cho dù kết có ra sao đi nữa thì hắn đều cảm thấy cậu đẹp nhất.

Nhà hàng mà Chu Diệc Triết hẹn gặp hai người rất sang trọng, vị trí ngồi là tại bên cạnh một toà non bộ, không có xanh vàng rực rỡ, nhưng lại mang theo một nét cổ điển, yên tĩnh nhã nhặn, làm cho người ta đi đứng đều phải cẩn thận hơn một chút, hiển nhiên nơi này không phải là nơi mà người bình thường có thể tới được.

Tạ Hà khẩn trương đến mức tay chân đều luống cuống, nghi ngờ nhìn Chu Diệc An, tại sao anh trai Chu Diệc An lại chọn một nơi như thế này?

Chu Diệc An cũng có chút chột dạ, hắn nắm chặt tay Tạ Hà, cười nói, “Đừng sợ, chỉ là anh trai anh thôi mà.”

Tạ Hà cũng không muốn ném đi mặt mũi của Chu Diệc An, lại càng không muốn bị anh trai của Chu Diệc An khinh thường, cậu bắt bản thân phải nặn ra một nụ cười xán lạn, “Ừm.” Hôm nay cậu nhất định phải thể hiện thật tốt!

Chu Diệc An ôn nhu nhìn cậu, nắm tay cậu đi vào chỗ ngồi.

“Anh, bọn em đến rồi.”

Người đàn ông đang ngồi tại chỗ của mình, nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ừ.”

Tạ Hà nghe thấy giọng nói đã xuất hiện vô số lần trong ác mộng của cậu, lại nhìn thấy gương mặt anh tuấn gần như máu lạnh kia của đối phương, cảm thấy dòng máu trong người mình như bị đông băng lại.

【444: đinh, trước mắt độ hảo cảm của mục tiêu là 60. 】

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play