Từ Dẫn Châu bình tĩnh nói: “Bởi vì người đứng đầu của nhà kia từng công khai nói rằng thích tác phẩm chạm ngọc của tôi. Anh dừng một chút, nói tiếp: “Sinh hoạt cá nhân của người nọ nổi tiếng hỗn loạn, nam nữ đều ăn, có điều cũng rất bắt bẻ. Từ Viên Viên đã từng chủ động lấy lòng người đó, nhưng bị từ chối.
Thẩm Như Như: “…”
Chim Hạc còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Tuệ Trí lập tức nói to: “Cho nên nhớ tới anh? Đúng là mở mang tầm mắt, ai đắc tội người đó chịu trách nhiệm chứ, một ma ốm như anh thể làm gì, cho dù được coi trọng thì cơ thể cũng có chịu được đâu, mới một giây đã phải nhập viện rồi!” Trong lúc kích động, anh ta đã nói luôn cả biệt danh ngầm của Từ Dẫn Châu ra.
Từ Dẫn Châu hơi nhướng mày, nhìn anh ta, gật đầu: “Anh nói không sai, sức khỏe của tôi không tốt cần tĩnh dưỡng, cũng vì điều này nên bọn họ mới không gióng trống khua chiêng cử người đến đón tôi, ngược lại để Từ Viên Viên âm thầm trở về làm thuyết khách, hy vọng tôi có thể chủ động đi.
Vậy thì đúng là mặt dày không biết xấu hổ! Bình thường mặc kệ không quan tâm người ta thì thôi, gặp vấn đề lại còn không biết xấu hổ tìm về xin giúp đỡ, hơn nữa khí thế kiêu ngạo, da mặt dày bằng cả tường thành rồi. Ấn tượng về cả nhà họ Từ trong Thẩm Như Như lập tức biến thành số âm, cũng rất đau lòng với cảnh ngộ mà Từ Dẫn Châu gặp phải. Người lớn trong gia đình bình thường có ai nỡ lòng để con cái bán thân vì tương lai của nhà, huống hồ lại là một chàng trai sức khỏe ốm yếu sống một mình bên ngoài bao năm, sợ là ông cụ Từ không có tình nghĩa cha con với anh. Thậm chí rất có thể ông ta còn chẳng biết thể chất Từ Dẫn Châu vốn chẳng thể tự tiện tiếp xúc da thịt với người khác.
Nghĩ đến đây, cô cố chịu đựng cơn lạnh vỗ bả vai Từ Dẫn Châu, cổ vũ nói: “Anh đừng lo lắng, trong quan chúng ta có rất nhiều phòng, anh muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, tuyệt đối không thành vấn đề. Bọn họ không gặp được anh chắc chắn sẽ không cố chấp được lâu đâu.
“Đúng vậy” Cuối cùng Chiêm Hạc đã hiểu được hàm nghĩa trong lời nói, ông ấy căm phẫn vén tay áo để lộ cánh tay khô quắt khô queo nhăn nhúm: “Nếu cô ta còn dám tới, tôi thay cậu đuổi đi! Đúng là không biết xấu hổ, tới đạo quan nói mấy lời dơ bẩn đó! Tổ Sư nên cho cô ta vài bài học”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mọi người trên bàn cơm lần lượt sỉ vả xong rồi mới kết thúc bữa cơm tối, sau đó từng người về phòng rửa mặt nghỉ ngơi.
Thẩm Như Như về phòng gội đầu tắm rửa thay một bộ quần áo giữ ấm ở nhà, sau đó cầm điện thoại đi đến cửa hàng bên hông cửa đông. Tôi nay có khách tới nhận hàng, cô phải ra canh chừng.
Cửa hàng dán mấy cái “bùa gió mát”, hiệu quả của bùa chú giống như máy sưởi, càng tiết kiệm điện bảo vệ môi trường hơn, hơn nữa không tốn tiền. Trong phòng ấm áp, cô ngồi trên bàn thuận tay cầm bút vẽ bùa. Trên WeChat càng ngày càng nhiều người tìm cô mua bùa, số lượng bạn tốt đã đạt tới giới hạn, có lẽ thêm một thời gian nữa phải đăng ký thêm số điện thoại mới, đây là nhờ bạn bè cô từ từ giúp cô lan truyền tiếng tăm. Mấy hôm trước Vương Tây Nhã còn nói với cô bây giờ cô là thần côn nổi tiếng trong các bạn học. Được đồn đãi vô cùng kỳ diệu, gì mà khởi tử hồi sinh, điều trị vô sinh rất giỏi.
Cô chỉ hy vọng lời này đừng lan đến tai giáo sư, nếu giáo sư biết chuyện này chắc sẽ tức tới mức trợn mắt.
Mười một giờ đêm, khách hàng Tiểu Mễ xách bánh kem và bia tới, đây là lần đầu tiên cô ấy tới đây mua đồ nên rất nhát gan, đến cửa cửa hàng cũng chẳng dám bước vào, sợ xúc phạm tới Vô Lượng Tổ Sư. Thẩm Như Như dùng “bùa dẫn đường” đốt cho cô ấy thì phát hiện dưới chân cô ấy có một luống khói đen nhạt.
Đây là biểu hiện của quỷ có chấp niệm rất sư, nếu không thể giải trừ có thể sẽ biến thành oán khí.
Thẩm Như Như lẳng lặng đảo mắt đi, lúc lấy tiền còn lắm miệng hỏi một câu: “Tiểu Mễ, cô đã chết rồi tại sao còn muốn ăn sinh nhật?”
Tiểu Mễ xấu hổ cười nói: “Lúc tôi còn sống chưa từng ăn sinh nhật, sau khi chết rất muốn tổ chức cho mình một lần, tiếc là tôi không có bạn, chỉ có thể đón sinh nhật một mình, đến quà cũng không được nhận.
“Thì ra là thế.” Thẩm Như Như gật đầu, hiểu được chấp niệm của cô ấy là gì: “Cô chờ đã?
Cô đi đến ngăn tủ lấy ra một con búp bê vải to bằng bàn tay, dùng bùa đốt cho cô ấy: “Tặng cho cô, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn bà chủ Thẩm!” Tiểu Mễ nhận lấy món quà, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
Thẩm Như Như thấy khói đen dưới chân cô ấy đã nhạt đi không ít, khẽ thở phào: “Sau này cô có chuyện gì cần giúp cứ tới tìm tôi, có buồn thì tới đây chơi cũng được, lúc nào cũng hoan nghênh cô?
Cô suy nghĩ rồi nói thêm: “Hôm nay trong nhà không đủ nguyên liệu, ngày mai cô đến nhé, tôi sẽ nấu cho cô một bát mì trường thọ bổ sung!”
Khuôn mặt Tiểu Mễ ngập tràn không dám tin: “Có được không?”
Thẩm Như Như gật đầu.
“Bà chủ Thẩm đúng là người tốt!” Tiểu Mễ hưng phấn quay vài vòng, xách bánh kem và bia vui vẻ ra về.
Thẩm Như Như nhìn theo bóng lưng của cô ấy, làn khói trắng dưới chân đã nhạt đến mức gần như không thấy, đúng là một cô gái ngây thơ. Cô cười đóng cửa, mang theo thẻ người tốt mới ra lò về phòng ngủ.
*
Sáng hôm sau, cô Thanh và chị họ của cô ta là cô Dương đến quan từ sớm. Sắc mặt hai người đều không tốt lắm, dưới mắt còn có quầng thâm rất rõ. Thẩm Như Như đang tưới hoa ở hậu viện, thấy hai người họ tới thì mời cả hai đến nhà ăn bữa sáng sau đó xuất phát đi vào nội thành, hai người họ liếc nhìn nhau, tỏ vẻ không muốn ăn uống.
Mặt mày cô Thanh mày xanh xao: “Đại sư Thẩm, đêm hôm qua hai chúng tôi đều mơ thấy rết, chúng nho nhỏ, bò khắp giường, bò lên cắn chúng tôi, ít nhiều nhờ bùa trấn tà của cô.”
Nói rồi cô ta móc lá “bùa trấn tà” trong túi ra, chỉ thấy chính giữa lá bùa tam giác nho nhỏ bị cháy một lỗ: “Tối hôm qua tôi ngủ có mang bùa theo bên cạnh, sau khi gặp ác mộng bừng tỉnh thì phát hiện lá bùa đã bị thiêu cháy một lỗ!”
Thẩm Như Như nhìn lỗ nhỏ trên lá bùa, vẻ mặt nặng nề, lập tức về phòng lấy giấy vàng chu sa ra vẽ hai bản “bùa trấn tà” mạnh hơn cho họ, dặn dò: “Khi vào nội thành nhất định phải đi theo tôi và đạo trưởng Bách Lý, nhất định không được đi lạc, cô giữ bùa trong người cẩn thận, không được để nó rời khỏi cơ thể”
“Đạo trưởng Bách Lý là vị nào, cũng là đại sư trong quan sao?” Cô Thanh hỏi.
Thẩm Như Như giải thích: “Là người tôi mời từ ngoài tới, cô yên tâm, tuyệt đối chuyên nghiệp đáng tin cậy.”
Đoàn người đi đến cửa đạo quan, Từ Dẫn Châu đã đỗ xe ở ven đường, Bách Lý Vô Thù cũng vừa lúc chạy tới, đoàn người chuẩn bị lên xe xuất phát. Bởi vì cô Dương tự mình lái xe đến đây, suy xét từ phương diện an toàn, Thẩm Như Như và Bách Lý Vô Thù đều ngồi trên xe cô ta, còn Từ Dẫn Châu một mình lái xe theo ở phía sau.
Sau khi xe lên đường, Bách Lý Vô Thù đã nhanh chóng vào trạng thái, cởi giày ra, chân xếp bằng, kiếm dài đặt ngang trên đùi, tay bấm ngón niệm thần chú mở ra hình thức đả tọa. Thẩm Như Như lặng lẽ liếc anh ta một cái, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời mây đen nặng nề, trông như trời sắp đổ mưa. Cô nhớ lại số rau phơi khô ở hậu viện Huyền Thiên Quan, không biết có ai gom chúng vào không.
Trong bầu không khí căng thẳng, yên tĩnh, bọn họ đã tới nội thành.
Cô Dương lái xe đi thẳng tới lớp yoga, càng đến gần, cô ta càng căng thẳng, liên tục nhìn vào gương chiếu hậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT