Tuy tính cách Vu Vũ khiến ai cũng ái ngại, nhưng dù sao cậu ta chưa từng làm chuyện ác, không nên chịu hậu quả nghiêm trọng như vậy. Nhưng lúc ấy cô cũng đâu thể cưỡng ép nhét bùa chú cho người không tin tưởng mình, cho dù chuyện này tái diễn thêm lần nữa, thì rất có thể vẫn là kết quả này.

Thẩm Như Như lặng lẽ thở dài chấm dứt dòng suy nghĩ miên man, nhấc bút tiếp tục làm bùa.

Vẽ xong mười lá bùa, cuối cùng tâm trạng của cô cũng ổn định lại, có một chú trung niên da rám nắng đi vào cửa hàng, vừa vào cửa đã gân cổ kêu to: “Bà chủ Thẩm, nghe nói chỗ cô có nhận pháp sự siêu độ? Bao nhiêu tiền một đơn thế?”

Người này buôn bán đồ ăn ở chợ trong phố cũ, lúc trước Thẩm Như Như từng mua đồ vài lần, bởi vậy cũng có mấy phần ấn tượng với ông ta: “Chú Lưu à, nhà chú cần làm pháp sự? Chỗ tôi chi phí làm pháp sự tính theo số ngày, một ngày năm trăm, pháp sự siêu độ ít nhất cần ba ngày, một ngàn rưỡi.

Chú Lưu nghe thấy giá cả cũng được, lập tức đặt một tràng pháp sự siêu độ, ông ta móc năm trăm đồng làm tiền đặt cọc, thúc giục nói: “Bà chủ Thẩm, tốt nhất ngày mai bảo thầy pháp tới luôn, con trai tôi gấp lắm, nhà nó mở homestay, kết quả hai ngày trước khách nhảy lầu tự sát chết người, mấy ngày nay làm ăn rất kém, trên mạng không có ai đặt phòng cả…”

Ông ta huyên thuyên oán trách một lúc, Thẩm Như Như vừa nghe thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, sau đó ghi chép lại thời gian và địa điểm để sắp xếp. Chờ chú Lưu nói chưa đã thèm nhưng vẫn ngừng lại, cô móc ra một lá “bùa chuyển vận” cho ông ta: “Chú Lưu, tôi thấy gần đây vận số con trai chú không tốt lắm, nhà gặp tai họa vấy máu, có thể sẽ ảnh hưởng đến vận thế cả năm, chú có thể mua một lá bùa chuyển vận về mang theo bên người, xua đi khí mốc”

Chú Lưu rúng động: “Ảnh hưởng cả một năm sao? Vậy tôi mua ba lá, con dâu và cháu tôi cũng phải mang” Người dân phố cũ vẫn rất tin tưởng Thẩm Như Như, biết đồ nhà cô bán đều là hàng tốt, tuyệt đối không lừa gạt. Chú Lưu lập tức móc điện thoại ra chuyển hai ngàn bốn cho Thẩm Như Như, kèm thêm ba chữ bùa chuyển vận, sau đó vội vàng ra về.

Giờ ăn cơm trưa ở nhà ăn, Thẩm Như Như nhắc lại chuyện này với mọi người, còn đặc biệt dặn dò Tuệ Trí: “Lần pháp sự này là mối làm ăn đầu tiên của chúng ta, cậu phải biểu hiện rất tốt, nhất định không thể làm bậy, chuyện này liên quan đến thành tích sau này của chúng ta!”

Tuệ Trí cũng không căng thẳng lắm, có vẻ đã dự đoán từ trước: “Quan chủ cứ yên tâm, tôi đã làm hơn một ngàn tràng pháp sự siêu độ rồi, có nhắm mắt cũng không xảy ra lỗi”

Thẩm Như Như thấy anh ta tự tin như vậy, vui mừng vỗ bả vai của anh ta, cổ vũ nói: “Làm cho tốt, sau sẽ trích sáu mươi phần trăm cho anh, bốn mươi phần trăm còn lại giữ làm công quỹ.

“Được rồi! Bây giờ tôi đi chuẩn bị!” Tuệ Trí trở nên vui mừng, đến cơm còn chẳng muốn ăn, về phòng chuẩn bị pháp khí và dụng cụ.

Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Tuệ Trí đã xách theo một túi đồ to ra cửa, Mạch Mạch đi phía trước dẫn đường cho anh ta, thuận tiện đi theo làm người hỗ trợ.

Chuyến này đi mất cả ngày, chạng vạng khi hai người trở về thì Thẩm Như Như đã đóng cửa hàng, đứng trong bếp đang định làm bánh bơ su kem. Đã lâu không làm đồ ngọt, cô có hơi cứng tay, bánh su kem nướng ra có màu sắc và hình dạng không đẹp như trong dự đoán.

Từ Dẫn Châu ngồi trên ghế bên cạnh, cầm một con dao nhỏ và một củ khoai lang tím to bằng bàn tay, khắc ra hình dáng một chùm nho tím.

Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ thủy tinh, rọi lên hai người. Tuy không có mối liên hệ với nhau, nhưng không hiểu sao hai người lại toát lên cảm giác ấm áp, hòa hợp.

Tuệ Trí và Mạch Mạch đứng bên ngoài nhìn một lúc, suy nghĩ mãi cuối cùng quyết định không đi vào làm bóng đèn.

Thẩm Như Như không phát hiện ra hai người nhìn lén bên ngoài, cô đẩy khay su kem cuối cùng vào lò nướng, rồi ấn công tắc, phủi tay sau đó đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh Từ Dẫn Châu: “Anh Từ, chuyện đó anh đã suy nghĩ tới đâu rồi?”

Sáng hôm qua trở về từ bệnh viện, cô chủ động đưa ra lời mời cộng tác với anh, lúc ấy anh chỉ nói cần suy nghĩ, đến bây giờ còn chưa có đáp án.

Từ Dẫn Châu khắc nhát cuối cùng, đưa tay đánh giá chùm nho tím đã hoàn thành, anh đặt củ khoai lang lên bàn, thả dao khắc xuống, cầm khăn ướt nghiêm túc lau tay, động tác thong thả mà tinh tế.

“Cô Thẩm, chỗ cô nhận người ngoài không phải đạo sĩ vào sống không?”

Thẩm Như Như hoàn toàn không ngờ anh sẽ hỏi câu hỏi này, hiểm khi tỏ vẻ thiếu nữ xấu hổ, cứng họng nói:

“Vậy, vậy thì nhanh quá rồi…”

Nhưng vẻ mặt Từ Dẫn Châu rất nghiêm túc: “Cũng không quá lâu, nhiều lắm là hai ba tháng, hoặc là cô cho tôi thuê căn nhà của ông ngoại cô cũng được”

Lúc này Thẩm Như Như mới phát hiện mình nghĩ sai rồi, lập tức sửa lại vẻ mặt, trong lòng cô thấy hơi xấu hổ, thế mà trên mặt lại vờ như không có việc gì: “Ở nhà cũ nhà họ Từ không thoải mái sao, tại sao bỗng nhiên muốn dọn ra ngoài?” “Nhà cũ có vài người tới” Từ Dẫn Châu khẽ nhíu mày, không hề che giấu sự phản cảm với những người đó: “Huống chi, chúng ta hợp tác, đương nhiên là ở càng gần càng tốt.

Tục ngữ nói, gần quan được ban lộc, hơn nữa trong nhà ông ngoại để rất nhiều di vật của ông, nên không tiện cho thuê, vì thế Thẩm Như Như lập tức đưa ra quyết định: “Thế này đi, anh lấy danh nghĩa cư sĩ cầu phúc ở đây, mỗi tháng quyên góp ít tiền đầu mè cho Tổ Sư.

Huyền Thiên Quan là địa bàn Vô Lượng Tổ Sư, nếu muốn vào ở, đương nhiên phải lấy lòng ông mới được.

Nỗi buồn bực trên nhân trung của Từ Dẫn Châu tan đi, vui vẻ gật đầu: “Nên vậy, như vậy thích hợp nhất.

Sức khỏe của anh không tốt, chuyển vào sống ở đạo quan là để cầu phúc cho mình, là chuyện hợp tình hợp lý danh chính ngôn thuận, vừa lúc có thể bịt miệng những người đó, để họ khỏi tới trước mặt anh nhảy nhót lung tung.

Hai người vui sướng đạt được ước định, sáng sớm hôm sau Từ Dẫn Châu xách theo va li đến đây sống. Hôm nay anh cố tình thay đổi một bộ trang phục nhà Đường xanh nhạt, trên vạt áo thêu hoa văn màu xanh đen, ưu nhã, khiêm tốn, màu sắc này rất gần với đạo bào của Huyền Thiên Quan. Anh đi tới trước đại điện dâng hương tiến rượu cho Vô Lượng Tổ Sư, quyên một khoản tiền dầu mè, sau đó mới đến chỗ Mạch Mạch đăng ký thông tin cá nhân, chính thức trở thành cư sĩ Huyền Thiên Quan.

Tối hôm qua Mạch Mạch đã chong đèn suốt đêm dọn dẹp một căn phòng, nằm ở sát vách phòng Tuệ Trí. Lúc Từ Dẫn Châu đến chỗ ở đặt hành lý, vừa lúc Tuệ Trí ăn sáng xong, bước ra từ nhà ăn phía đối diện, vừa liếc mắt đã thấy anh, anh ta lập tức cười tủm tỉm đi lên chào hỏi: “Cư sĩ Từ, tôi sống phòng sát bên, sau này chúng ta chính là hàng xóm, mong anh giúp đỡ nhiều hơn”

Từ Dẫn Châu gật đầu, anh mở cửa vào trong nhìn một vòng, mở hành lý ra, móc từng bộ quần áo được gấp chỉnh tề lên giá áo, treo trong tủ quần áo. Tuệ Trí cũng không bị thái độ lạnh nhạt của anh dọa chạy, ngược lại dựa lên cánh cửa âm thầm đánh giá anh, trong lòng không ngừng lắc đầu, tràn ngập đồng tình. Đêm qua quan chủ đã nói với bọn họ, sức khỏe Từ Dẫn Châu không tốt, muốn đến đạo quan bọn họ cầu phúc tĩnh dưỡng mấy tháng. Thời buổi này, có bệnh nhất định phải đến bệnh viện thăm khám, bệnh viện không chữa được mới đi tìm thầy bà,bái thần tiên, chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play