Thẩm Như Như bỏ sách xuống đánh giá hai ứng viên, trong lòng thấy hơi bất ngờ.

Hai người một già một trẻ này chênh lệch quá lớn! Người bên trái tóc đã bạc hết, người bên phải lại giống như học sinh cấp hai, hoàn toàn không khớp với thông tin trong sơ yếu lý lịch!

“Khụ, cả hai ngồi đi. Xin hỏi ai là Chiêm Hạc?” Ông cụ tóc trắng xoá run rẩy giơ lên tay: “Là tôi”

Thẩm Như Như nhìn bộ dáng của ông ấy mà sầu não: “Ừm… Xin hỏi năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?” Trong hồ sơ người này điền là bốn mươi sáu tuổi, nhưng nhìn tình huống thực tế của ông ấy, nói sáu mươi bốn tuổi còn thấy nghi là ông ấy nói dối.

Có lẽ không chỉ một mình cô hỏi câu hỏi này, Chiêm Hạc trông có vẻ hơi sốt ruột, kích động đứng lên giải thích: “Tôi không khai man hồ sơ! Năm nay tôi bốn mươi sáu tuổi thật! Khụ khụ khụ! Thật đó, quan chủ tin tôi đi! Tôi biết chủ trì đạo tràng và pháp hội, kinh nghiệm phong phú!”

Thẩm Như Như thấy ông ấy trở nên kích động, sợ ông ấy ngất xỉu, vội vàng trấn an ông ấy: “Được được được, tôi biết rồi, ông đừng kích động, nào, uống miếng trà làm ấm người”

Cô lại nhìn sang một người giống như học sinh chưa đủ tuổi vị thành niên, người này tên là Tuệ Trí, trên hồ sơ có để năm nay ma mươi mốt tuổi, tự xưng đã có hai mươi năm kinh nghiệm đi hết nhà này đến nhà kia làm pháp sự siêu độ, là người từng trải. Cô còn chưa kịp hỏi gì thì Tuệ Trí đã chủ động nói: “Quan chủ Thẩm à, năm nay kẻ hèn thật sự ba mươi mốt tuổi đó, chẳng qua được di truyền mặt trẻ con của dòng họ, hơn nữa chăm sóc tốt nên mới có vẻ khá trẻ, nếu có cơ hội chúng ta có thể trao đổi với nhau về bí quyết chăm sóc.

Thẩm Như Như nhìn cần cổ và cánh tay bóng loáng của anh ấy, không thể không nói, đúng là cô đã rung động rồi.

“Phiền hai vị lấy căn cước công dân và chứng nhận đạo sĩ cho tôi xem thử.”

Căn cước công dân của Chiêm Hạc và Tuệ Trí không có vấn đề, một người thật sự chỉ mới bốn mươi sáu tuổi, chứng nhận đạo sĩ cũng là giấy chứng nhận do Hiệp hội ban hành thật, có thể tra được tên trên official website. Thẩm Như Như lại hỏi riêng hai người một vài câu hỏi về mặt nghiệp vụ, đãi ngộ và tiền lương, cảm thấy đã ổn rồi thì để hai người trình diễn tài năng ngay tại chỗ.

Bởi vì đạo cụ ở đây có hạn, cho nên hai người chỉ có thể cố gắng hết sức thể hiện công lực và chiêu số của bản thân. Chiêm Hạc biểu diễn đạo tràng cầu an, bấm tay niệm thần chú, Tuệ Trí biểu diễn một đoạn pháp sự tụng kinh siêu độ.

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Thẩm Như Như để hai người họ về chờ thông báo.

Cô chưa từng thấy các đạo sĩ khác làm thế nào, nhưng xem qua biểu hiện của hai người họ, cô thấy rất hài lòng, cảm thấy rất chuyên nghiệp! Trình độ nghiệp vụ của hai người họ đều không tệ, yêu cầu đãi ngộ cũng không quá đáng, nếu tuyển họ vào, có lẽ sẽ rất có lợi cho sự phát triển của Huyền Thiên Quan. Có điều trạng thái cơ thể của Chiêm Hạc, không biết có chịu nổi hay không, làm pháp sự cần nhiều thể lực, một buổi đơn giản cũng phải kéo dài hai ba tiếng mới kết thúc, còn gặp phiền phức có khi làm hai ba ngày liên tục, không có thể lực là không được.

Đêm đó Thẩm Như Như cầm ipad viết viết vẽ vẽ, liệt kê ra các điều kiện tất yếu để phát triển đạo quan, sau đó tra xét lại sơ yếu lý lịch của hai người kia xem có phù hợp với điều kiện nào, tính đi tính lại vẫn chỉ có Chiêm Hạc và Tuệ Trí là phù hợp yêu cầu nhất.

Hết cách rồi, Huyền Thiên Quan không có danh tiếng, không có tài nguyên, trấn Mộ Nguyên lại là một thị trấn nhỏ lạc hậu, không hấp dẫn được nhân tài. Những nhân tài mũi nhọn sẽ thích đến thành phố S, thành phố B lộng lẫy hơn, còn nếu không có tài năng thì đến Tam Thanh Quan làm việc, dù thế nào cũng là làm việc cho nhà nước, không đến mức chết đói.

Mà những sơ yếu lý lịch cô nhận được phần lớn đều là đạo sĩ nông thôn, không được Hiệp hội cấp chứng nhận, thiếu điều kiện này đã bị cô đánh rớt.

Cô thở dài một hơi, lần đầu tiên cảm nhận được khó xử của bà chủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Như Như lần lượt gọi cho Tuệ Trí và Chiêm Hạc thông báo đi làm, hai người họ ở nhà trọ gần đây, vừa nhận được thông báo đã chạy ngay trong vòng một tiếng, sau lưng hai người cõng ba lô hành lý, ngoại từ cái này ra thì là hai bàn tay trắng, trông khá là khó coi.

Sau khi đệ trình thông tin hai nhân viên sẽ nhận chức lên official website của Hiệp hội, Thẩm Như Như sắp xếp họ ở hai căn phòng sát phòng Mạch Mạch, còn chưa kịp dặn dò những điều cần lưu ý, đã thấy trên mặt Chiêm Hạc chảy hai dòng nước mắt, khóc hu hu.

“Có chuyện vì vậy?” Thẩm Như Như hoảng sợ, đang yên đang lành khóc cái gì?

“Chưa từng được ở trong căn phòng nào tốt như vậy, tôi cảm động quá” Chiêm Hạc lau nước mắt giải thích.

Lão Quan giàu nức khố đổ vách, cho nhiều tiền, bởi vậy chỗ nghỉ ngơi ở Huyền Thiên Quan rất tốt, không chỉ ở phòng một người, hơn nữa mỗi phòng đều có nhà vệ sinh và máy điều hòa độc lập, chớp mắt đã hạ gục hơn một nửa quan đạo trong nước. Tuệ Trí cũng khá hài lòng về môi trường sống mới, hai người mới nhanh chóng thích nghi với nhịp sống và hoàn cảnh sống ở Huyền Thiên Quan.

Có hai vị đạo sĩ chính quy mới nhậm chức, Mạch Mạch không cần tiếp tục canh giữ trong đại điện nữa, để hai người kia chịu trách nhiệm đón tiếp tín đồ đến dâng hương, còn anh ấy chuyên phụ trách những việc vặt như đưa hoa và bếp núc.

Buổi chiều, Từ Dẫn Châu xách hai hộp dâu tây tới cửa, nhìn thấy trong quan có thêm hai đạo sĩ, một già một trẻ, làm anh thấy hơi bất ngờ: “Cô Thẩm, mới tuyển nhân viên sao? Sao lại…”

“Yên tâm, là đạo sĩ có chứng nhận đạo sĩ thật? Thẩm Như Như giải thích: “Đạo quan không thể không có đạo sĩ, hai vị này đều có năng lực không tệ, vì thế tôi tuyển vào.

Thật ra trong lòng cô còn có tính toán, nếu nhân phẩm của Chiêm Hạc và Tuệ Trí tốt, cô sẽ nhận họ vào Huyền Thiên Môn, truyền thụ kỹ năng của Huyền Thiên Môn. Nhiệm vụ mà Tổ Sư cho cô, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Phát triển Huyền Thiên Môn sao tránh khỏi thu nhận đồ đệ, nhưng có cơ hội chạm vào ngạch cửa của đạo môn, thì phải xem chính bọn họ.

Từ Dẫn Châu gật đầu, đặt hộp dâu tây lên bàn rồi mở ra: “Dì Châu đi vườn trái cây nhà kính hái bơ dâu tây, hương vị không tệ, cô nếm thử”

Dâu tây rất to, quả lớn nhất bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, Thẩm Như Như chọn quả nhỏ một chút để ăn: “Rất ngọt.

Từ Dẫn Châu nhìn cô, ánh mắt trong trẻo lạnh lẽo dần trở nên dịu dàng: “Thích thì ngày mai lại mang tới cho cô nữa”

“Đừng làm phiền dì Châu? Thẩm Như Như vội vàng từ chối: “Trời lạnh như vậy mà phải chạy tới chạy lui rất phiền phức. Đúng rồi, tôi đang định hỏi gần đây anh và Bách Lý sao vậy, gặp phải phiền phức gì sao?”

Rõ ràng năm trước hai người vẫn chưa tiếp xúc với nhau nhiều, tại sao mới qua năm mới, ngày nào họ cũng kè kè bên nhau, không biết đang ấp ủ mưu đồ gì.

“Không có” Ánh mắt Từ Dẫn Châu lập tức trở nên ảm đạm, vẻ mặt khôi phục lại vẻ xa cách ngày xưa, tựa như cảm giác thân thiết vừa rồi chỉ là ảo giác: “Tôi có vài chuyện muốn học hỏi từ Bách Lí mà thôi”

Thẩm Như Như thấy anh không muốn nói, đành phải đổi đề tài khác, lúc mới nhắc đến chuyện ngày hôm qua có một nhóm học sinh ghé cửa hàng, sáng nay có một học sinh trong số đó nhảy lầu tự sát thì cảnh sát Triệu lại lái chiếc xe đạp điện của anh ta tới, xe còn chưa dừng ổn định thì đã hét to.

“Đại sư Thẩm, lại có học sinh xảy ra chuyện! Tôi cảm thấy chuyện này rất bất thường, cô mau đi cùng tôi xem xem!”

Nơi này không thích hợp, ngài mau cùng ta đi xem đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play