Đại Lưu nói: “Cái này ông không hiểu rồi, cái đáng giá không phải bản thân bình gốm, mà là giá trị văn hóa nó để lại. Haizzz, nói ông cũng không hiểu.

Hơn nửa giờ kế tiếp, ông Đinh Đầu gần như sống một ngày bằng một năm, ông ấy khẩn cấp muốn về phòng chia sẻ tin tức này với vợ. Một cái bình gốm có thể đổi hai vạn nhân dân tệ, sáu cái chính là mười hai vạn! Bệnh của vợ được cứu rồi!

Chờ đám đàn ông uống rượu giải tán, ông Đinh Đầu dọn dẹp qua loa đống bát đũa, gấp bàn lại tựa vào tường, chờ hàng xóm đều trở về phòng đóng cửa, ông mới cẩn thận cầm bình gốm trở lại phòng, sau đó khóa cửa chạy đến bên giường, nhìn đứa con trai đang ngủ say nằm dưới đất, ông lay vợ dậy, thấp giọng nói: “Ngọc Hoa, chúng ta có tiền rồi!”

Lý Ngọc Hoa trong mắt mờ mịt: “Ông nói cái gì vậy?”

Ông Đinh Đầu đem chuyện Tỉnh Bác thu hồi bình gốm nói cho bà biết: “Có một lần tôi đi qua trường trung học Yến Hoa, vừa vặn bảo vệ không có ở đấy, tôi liền đi vào lắc lư một vòng muốn nhặt chút bình, kết quả thấy mấy cái bình gốm, thuận tay mang về. Ngày mai tôi phải đi lấy tiền, sau đó dẫn bà đi trị bệnh.

Lý Ngọc Hoa cũng không có nhiều hứng, trên người bà ấy già nua trầm lặng giống bà lão tám mươi tuổi, bà trầm mặc một hồi lâu: “Bệnh này của tôi không chữa được, ông đem tiền cho Tiểu Vĩ giữ lại làm vốn đi… Ông Đinh Đầu không muốn, kiên định tỏ vẻ nhất định phải dẫn bà đi chữa bệnh, hai người thấp giọng tranh chấp.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, ông Đinh Đầu thấy vẻ mặt trở nên hoảng sợ của vợ, đột nhiên quay đầu lại, con trai không biết lúc nào tỉnh, trong tay giơ một cái búa đứng ở phía sau ông, ông ấy đến cái gì cũng không kịp nói, cái búa đã bị đập xuống trước mặt.

*

Lúc Ngô Lão Lục gọi điện thoại tới, Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đang ôm nhau ngủ ngon lành, hai người bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức. Thẩm Như Như mơ mơ màng màng nhận điện thoại, nghe được Ngô Lão Lục nói bình gốm gây ra tai nạn chết người, lập tức rời giường mặc quần áo.

Từ Dẫn Châu từ trên giường ngồi dậy, chăn rơi xuống lộ ra cơ ngực trắng nõn, anh mặc thêm quần áo hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Như Như: “Bình gốm tìm được rồi, nhưng đã làm chết vài người. Hiện tại phạm nhân đang bị giam giữ ở cục cảnh sát, Ngô Lão Lục quen biết người của cục cảnh sát, hỏi thăm được trạng thái phạm nhân rất không ổn, mời chúng ta đi xem thử Hai người vội vàng rời khỏi Huyền Thiên Quan, lái xe suốt đêm tới tỉnh thành, đến nơi cũng là lúc mặt trời vừa mới bắt đầu ló dạng.

Từ Dẫn Châu dừng xe ở gần cục cảnh sát, cùng Thẩm Như Như vào cục cảnh sát tìm người. Tối hôm qua Ngô Lão Lục cả một đêm không nghỉ ngơi, nhận được tin tức đó liền nắm lấy tay bạn già đang ở Huyền Thiên Quan mua bùa hộ mệnh tức tốc chạy tới cục cảnh sát, lúc này đang canh giữ ở cửa lớn, nhìn thấy hai người xuất hiện, lập tức nghênh đón: “Hai vị đại sư, 2 người đến rồi!”

Thẩm Như Như đi theo ông ấy vào cửa: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô Lão Lục giải thích cặn kẽ: “Những cái bình gốm kia là bị một công nhân vệ sinh mang đi, con trai ông ấy biết được bình gốm là văn vật thì lấy búa đập chết ông ấy và vợ ông, làm kinh động đến hàng xóm bên cạnh, thế là cậu ta đả thương hàng xóm, ôm theo bình gốm chạy trốn, sau đó không biết như thế nào lại liên lạc với người mua bán văn vật, lúc giao dịch xảy ra vấn đề, tên tiểu tử này đột nhiên phát điên đánh người, những tên buôn kia cũng trúng tà, đánh rất hung, chết vài người, chỉ còn lại hai người sống. Đang bị nhốt ở bên trong”

Mặt Thẩm Như Như cứng lại, cái mộ này sát khí cũng quá hung tàn, không bình thường chút nào, cô hỏi: “Bên trong mộ có tình huống gì, ông biết không?”

Ngô Lão Lục vẫn theo dõi chặt chẽ, đối với bất cứ tin tức gì về ngôi mộ đều rất rõ: “Bên trong có vài tên trộm mộ chết, theo suy đoán là chia của không đều dẫn đến tự giết lẫn nhau.

“Trách không được.” Thẩm Như Như gật đầu, cổ mộ đã lâu không thấy ánh mặt trời, dễ dàng tụ tập tà khí, hơn nữa thấy máu, nên hóa thành huyết sát.

Ba người đi tới một gian phòng làm việc, Ngô Lão Lục giới thiệu Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu cho bằng hữu: “Đây chính là hai vị đại sư tôi đã nói, có bản lĩnh thật sự.

Cảnh sát Kiều quét mắt nhìn hai người, chần chừ nói: “Lão Ngô, ông không thể lừa tôi, chuyện mê tín truyền ra ngoài tôi chắc chắn sẽ bị xử phạt. Tôi đây là đang mạo hiểm làm việc.

Ngô Lão Lục vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, hai vị đại sư này tuyệt đối đáng tin cậy”

Cảnh sát Kiều gật đầu, dẫn đầu đi về phía bên kia hành lang.

Bốn người đi vào phòng thẩm vấn, Đinh Vĩ vốn tựa vào ghế bất động, nghe được động tĩnh mở cửa hắn lập tức ngẩng đầu, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn cửa.

Từ Dẫn Châu ngăn cảnh sát Kiều và Ngô Lão Lục lại: “Xin hai vị dừng bước.

Cảnh sát Kiều và Ngô Lão Lục đứng ở cửa nhìn, Từ Dẫn Châu và Thẩm Như Như đi vào phòng, Đinh Vĩ nhìn hai người bọn họ, tròng mắt đỏ rực, hai tay dùng sức giãy dụa cố gắng thoát khỏi còng tay nhào tới. Bước chân của Từ Dẫn Châu không ngừng, trực tiếp đi tới trước mặt hắn, đưa tay đè lại ót hắn, hắc khí từ đỉnh đầu hắn toát ra, tràn vào lòng bàn tay Từ Dẫn Châu.

Ngoài cửa, cảnh sát Kiều nhìn chằm chằm bên trong không dám thả lỏng chút nào: “Bọn họ rốt cuộc trừ tà như thế nào? Bùa chú cẩu huyết cũng không cần sao?”

Ngô lão Lục tập trung tinh thần nhìn, nói: “Tôi cũng không biết, đại sư rất lợi hại, lần trước chỉ sờ sờ cổ tôi đã cứu tôi trở về từ tay thần chết”

Mới vừa nói xong, bên trong Từ Dẫn Châu đã thu tay về, Đinh Vĩ dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt hung ác bị hoảng sợ thay thế. Cảnh sát Kiều ồ một tiếng, đẩy cửa đi vào: “Cậu ta thật sự trúng tà sao?”

Từ Dẫn Châu thản nhiên lên tiếng: “Nhưng cái này không có nghĩa là hắn vô tội, sát khí chỉ là phóng đại ác niệm của hắn, lúc ban đầu khởi ý niệm kia vẫn là chính hắn Cảnh sát Kiều trầm mặc gật đầu. Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh, Đinh Vĩ thấp giọng nức nở, hắn nhớ rõ mỗi một việc mình đã làm mấy ngày nay, biết mình đã giết vài mạng người. Hắn là một kẻ ngang ngược, trên thực tế là một người rất nhu nhược, lúc này vừa sợ vừa hối hận: “Cảnh sát, tôi biết sai rồi, van xin các anh đừng bắn tôi… Cảnh sát Kiều không thèm liếc hắn một cái, xoay người ra cửa.

Tiếp theo Từ Dẫn Châu lại sang phòng bên cạnh thanh trừ sát khí trên người một phạm nhân khác, còn có mấy cái bình gốm tạm giữ trong cục, cũng đều được thanh trừ sạch sẽ. Hai tên phạm nhân khôi phục trạng thái bình thường sau đó thẩm vấn, công tác có thể thuận lợi triển khai, cảnh sát Kiều sắp xếp bốn vị cảnh sát nhân dân tiến hành thẩm vấn, chính ông cùng Ngô lão Lục cùng nhau đưa Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đến của cục cảnh sát, ông ấy lòng tràn đầy tò mò: “Từ tiên sinh, anh là làm thế nào mà chỉ cần đụng đến đụng một cái đã khiến bọn họ khôi phục trạng thái tỉnh táo vậy?”

Ông ấy vẫn không tin trên đời này có chuyện mơ hồ như vậy, khẳng định Từ Dẫn Châu dùng bí quyết gì đó. Từ Dẫn Châu: “Ông có thể lý giải thành khí công của đạo gia.

Cảnh sát Kiều như có điều suy nghĩ nói: “Nghe nói nhiều năm luyện khí công có thể khiến người ta thân nhẹ như yến, đầu óc thanh minh, hóa ra thật sự hữu hiệu như vậy sao?”

Thẩm Như Như lấy ra một lá bùa (bùa hợp nhất) đưa cho ông ấy: “Cảnh sát Kiều, ông có thể cho phạm nhân uống nước đạo bùa này, thẩm vấn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play