Trần Ngọc Thanh lập tức gật đầu: “Nửa năm trước ông ấy đột nhiên thích ăn gạo nếp, trước đây chưa bao giờ ǎn.”
Từ Dẫn Châu: “Vậy thì đúng rồi, luồng tà ma này rất yếu, chỉ ngẫu nhiên dính vào một chút, không gây chết người, nhưng chắc chắn có ảnh hưởng đến cơ thể. Gạo nếp trừ tà, vì vậy ông ấy sẽ vô thức ăn nhiều gạo nếp. Ông nghĩ kỹ lại xem, sau khi xảy ra chuyện gì thì bắt đầu thích ăn gạo nếp?”
Trong lòng Ngô Lão Lục còn sợ hãi nhìn nắm gạo nếp, có lẽ là vừa mới bị nghẹn nên để lại bóng ma, cũng có lẽ là bởi vì tà ma bị đuổi đi, ông ấy hiện tại nhìn thấy gạo nếp một chút, khẩu vị cũng không có, thậm chí muốn nôn.
Ông ấy nghiêm túc hồi tưởng lại đầu năm trải qua mỗi một chuyện có chút ký ức, trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên vỗ
bàn hộ: “Tôi nhớ ra rồi! Là bình gốm phía sau tòa nhà dạy học.
Từ Dẫn Châu: “Bình gốm?”
Ngô Lão Lục gật đầu nói: “Lúc đó tôi còn đang dạy học ở một trường trung học tư nhân, lúc đi đến tòa nhà thực nghiệm của trường đi qua phía sau tòa nhà dạy học, phát hiện trong bồn hoa có mấy cái bình gốm, tò mò nhặt lên xem, sau đó lập tức đem về. Từ ngày đó trở đi thân thể tôi bắt đầu không ổn lắm, trí nhớ suy giảm, còn thích ăn gạo nếp, tôi vẫn cho rằng là do tuổi tác”
Từ Dẫn Châu hiểu rõ, bảo ông ấy để lại địa chỉ trường trung học tư nhân, suy nghĩ một chút còn nói: “Lớn tuổi trí nhớ suy yếu là hiện tượng bình thường, có thể mua một là bùa Minh Tâm, có trợ giúp phòng ngừa bệnh Alzheimer, tăng cường trí nhớ.
Các vị ông bà cụ già ở đây vừa nghe tất cả đều ầm ĩ muốn mua [bùa Minh Tâm]. Thẩm Như Như còn ở trong chính điện tiếp đãi tín đồ, cô tiếp đãi mấy vị cao tuổi do dự hơn nửa ngày này cuối cùng cũng quyết định mua một lá (bùa Minh Tâm) thử xem, không nghĩ tới bỗng nhiên thấy cửa xông vào một loạt các cụ già mong muốn Thẩm Như Như lấy cho 1 lá (bùa Minh Tâm).
Ông bà cụ nhất thời nóng nảy, lập tức bỏ tiền lấy đi bùa chú trên tay cô, xoay người ra khỏi chính điện, sợ bùa chú bị cướp đi.
Thẩm Như Như vẻ mặt mơ hồ lấy ra hàng tồn kho của bùa Minh Tâm lấy ra phân phát cho mọi người, sau đó lại lấy ra giấy vàng cùng chu sa vẽ một ít lá bùa mới cho đủ, chờ các vị cao tuổi cầm bùa chú cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài mới trở lại chỗ ngồi, Từ Dẫn Châu chậm rì rì đi vào cửa: “Thế nào, bùa Minh Tâm bán hết rồi sao?”
Thẩm Như Như nhìn anh: “ Tồn kho trống không còn phải bổ sung hơn hai mươi lá nữa, là anh vừa rồi đi ra ngoài nói cái gì thế?”
Từ Dẫn Châu đem chuyện vừa rồi nói với cô, sau đó đưa địa chỉ trường học Ngô Lão Lục viết cho cô, cô nhìn gật đầu nói: “Vậy chúng ta bớt chút thời gian đến trường học nhìn một lát, trường học người đến người đi, sát khí càng dễ dàng truyền ra, ý chí của học sinh yếu kém, vạn nhất xảy ra tai nạn mạng người hóa thành lệ quỷ thì phiền toái”
Từ Dẫn Châu tùy ý lên tiếng: “Anh đi với em.
*
Đoàn cao tuổi ở Huyền Thiên Quan ăn tiệc lưu động lại đến Lão Nhai dạo một vòng rồi mới an vị lên xe buýt trở về, các ông già bà già tinh thần mỗi người đều vô cùng phấn chấn, ngồi ở trong xe mở hí khúc nghe, tài xế âm thầm giật mình, chưa từng thấy đoàn cao tuổi nào có tinh thần sảng khoái như vậy.
Ngô Lão Lục ngồi ở chỗ ngồi nhìn Huyền Thiên Quan đi xa dần qua cửa sổ, tâm tình thư thái, làm đảng viên mấy chục năm, kiên định với chủ nghĩa duy vật cả đời, không nghĩ tới một bữa cơm đã bị đánh nát. Lá bùa Minh Tâm 1 xác thực rất tốt, ông ấy vốn cho là tâm lý bị ám thị bất đồng, giờ lại xác thực có thể cảm nhận được nó có tác dụng với việc tăng cường trí nhớ, vừa mới đi qua dãy số của mỗi một cửa hàng, ông ấy đều nhớ rõ ràng, mấy chục cửa hàng lận.
Đổi lại năm ngoái khi ông không bị tà ma quấy rầy thì cũng không đạt đến loại trình độ như này.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu đi tàu cao tốc tới tỉnh thành, đi tới trường trung học tư nhân mà Ngô Lão Lục nói.
Trường trung học Yến Hoa là trường trung học lâu đời của tỉnh, trường gần hồ Thủy Trạch, môi trường tuyệt đẹp. Hai người không thoát khỏi việc bị bảo vệ ngăn lại, không đi vô trường học bằng cửa chính, mà trực tiếp đi từ phía sau, tìm góc chỗ không có camera mà đi vào.
Nhìn động tác Từ Dẫn Châu lưu loát trèo tường, Thẩm Như Như cảm thấy vô cùng khôi hài: “Anh Châu, phỏng vấn một chút, lần đầu tiên vào trường học bằng phương thức này, anh có cảm nghĩ gì?”
Từ Dẫn Châu vỗ vỗ bụi trên tay, liếc mắt nhìn cô một cái, nghiêm trang nói: “Rất thú vị”
Thẩm Như Như nhịn không được cười ra tiếng, cười đủ rồi kéo anh đi tìm bồn hoa Ngô Lão Lục nhắc tới, hai người đi đường lén lút tránh né camera không ít, hai mươi phút sau mới thành công đến nơi.
Cũng may giờ là nghỉ hè, trong trường học không có học sinh đi học, bằng không bị đụng phải sẽ không dễ giải thích. Bình gốm trên bồn hoa không thấy đâu, có lẽ là bị học sinh mang đi chơi, cũng có lẽ là người lao công lấy đi mất, mặc kệ đó là kết quả nào tóm lại cũng không phải là chuyện tốt. Mà nơi từng chất đống bình gốm vẫn lưu lại một chút sát khí nhàn nhạt, Từ Dẫn Châu duỗi tay ra, một tia sát khí kia trong nháy mắt đã bị hút không còn một chút gì.
“Bình gốm mang sát khí hẳn là đào ra từ dưới đất, rất có thể là vật bồi táng” Thẩm Như Như suy đoán: “Chất đống ở đây, nhất định là đào được ở gần đây, chúng ta phải tìm một vòng trong trường học xem sao. Từ Dẫn Châu giơ tay lên, vươn ba ngón xoa xoa: “Âm u, đúng là đồ bồi táng”
Tia sát khí mà Ngô Lão Lục mang theo trên người quá lâu, đã không còn hơi của vật bồi táng, nhưng ở nơi này lại vô cùng rõ ràng.
Hai người bắt đầu vây quanh bồn hoa tìm kiếm đất bùn gần đó, nửa ngày trôi qua không thu hoạch được gì. Mắt thấy ánh nắng chiều phía chân trời đều bắt đầu tan biến, Thẩm Như Như có chút buồn bực: “Làm sao có thể không tìm thấy chứ? Có phải chúng ta đoán sai rồi không, mà trên thực tế những bình gốm kia là từ nơi khác đào lên rồi mang tới trường học.
Hai người đứng dưới tán cây đa phía trước tòa nhà thí nghiệm, dưới chân ngoại trừ một khu vực nhỏ mà cây đa cắm rễ, những nơi khác đều bị xi măng che lấp. Từ Dẫn Châu cúi đầu nhìn xi măng trầm tư một hồi nói: “Nửa năm có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Thẩm Như Như theo tầm mắt của anh nhìn thấy xi măng trên mặt đất, cẩn thận suy nghĩ lại những lời này, nhướng mày nói: “Đúng vậy, nửa năm trước là đất bùn, không nhất định bây giờ vẫn là đất bùn.
י
Cô quan sát mảnh đất xi măng mới tinh dưới chân, nói: “Chỗ này hẳn là xây trong vòng nửa năm, phạm vi cũng đúng… Nhưng phải xác định thế nào đây, xi măng không thể nói đào là đào được… Vừa dứt lời, liền thấy Từ Dẫn Châu đi về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống vươn một tay chạm xuống mặt đất, một lát sau, một loạt hắc khí nồng đậm từ dưới đất bay lên, tranh nhau chui vào lòng bàn tay của anh. Dưới lòng đất này không biết đến cuối cùng là cái mộ gì, sát khí vô cùng nồng đậm, quá trình này ước chừng giằng co khoảng mười phút, lúc Từ Dẫn Châu thu tay đứng lên, cả người đều tràn đầy cảm giác sung sướng ăn uống no đủ.
Thẩm Như Như: “.. Vậy là xong rồi?”
Từ Dẫn Châu lười biếng tựa vào vai cô, gật đầu nói: “Giải quyết xong rồi.
“Những bình gốm bị mang đi kia làm sao bây giờ?: “Thẩm Như Như nói: “Ngô Lão Lục chỉ là đụng một chút liền bị ảnh hưởng, nếu có người mang bình gốm về cất giữ, trong nhà phỏng chừng sẽ xảy ra chuyện”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT