Tám giờ sáng, Thẩm Như Như mở cửa Kính Hoa Duyên buôn bán, hiếm khi Từ Dẫn Châu không bị Bách Lý Vô Thù kéo đi, anh theo cô đến cửa hàng, ngồi bên cửa sổ, lấy ngọc thạch ra và bắt đầu chạm khắc. Thẩm Như Như liếc nhìn tay anh vài lần nhưng vẫn không nhìn ra hình dạng gì. Gần đây, lúc nào cô cũng thấy anh cầm thứ gì đó để chạm khắc, nhưng vẫn chưa thấy thành phẩm, cũng không biết anh đang khắc thứ gì.
Cô đang muốn lại gần Từ Dẫn Châu để hỏi thì mấy người Hermann từ ngoài cửa bước vào, vẻ mặt của ông ta vô cùng kích động đi đến trước quầy hàng và nghiêm túc nói: “Thẩm quan chủ, tôi muốn xuất gia tại Huyền Thiên Quan, xin hỏi trong quan có yêu cầu đặc biệt gì đối với người xuất gia không?”
Thẩm Như Như có chút sững sờ, hôm qua còn đào góc tường của cô cơ mà, vậy mà hôm nay đã đến nhờ vả cô, chuyển biến này có phải quá nhanh rồi không…
“… Ông Hermann, đạo quan của chúng tôi tạm thời không nhận người nước ngoài xuất gia, nếu ngài có tâm nguyên ở phương diện này thì có thể đến Tam Thanh Cung ở thành phố B hỏi một chút, có lẽ nơi đó sẽ nhận Hermann rất kiên định, ánh mắt rực cháy nói: “Không, tôi rất yêu không khí ở đây, còn có bùa chú của Huyền Thiên Quan, tất cả mọi thứ đều là thần kỳ như vậy, xin cô hãy thu nhận tôi, cho dù chỉ làm một người nông dân trồng hoa giúp cô cũng được.
Ông ta bị viêm thanh quản mãn tính rất nghiêm trọng, căn bệnh này đeo bám ông ta đã lâu mà chữa mãi không khỏi. Hơn nữa sau khi ngủ ở khách sạn đêm qua, buổi sáng thức dậy, bệnh viêm thanh quản của ông ta đã đỡ hơn rất nhiều, sau khi nhớ lại, ông ta cảm thấy đó là do không khí trong lành ở thị trấn Mộ Nguyên, ngoài ra còn có nguồn nước đã được tinh lọc nhờ ‘bùa tịnh thủy và ‘bùa ích khí giúp tăng cường sức mạnh cho cơ thể.
Không chỉ có ông ta cảm nhận được điều đó, những người bạn của ông ta cũng vậy, mấy chứng bệnh vặt trên người bọn họ cũng đã thuyên giảm ở những mức độ khác nhau. Những hiện tượng này đủ để chứng minh chỗ thần kỳ của Huyền Thiên Quan, ông ta đã hoàn toàn bị văn hóa Đạo giáo thần bí chinh phục, thậm chí còn muốn xuất gia tại đây.
Cho dù là một người nông dân trồng hoa miễn phí, Huyền Thiên Quan cũng không cần. Thẩm Như Như từ chối ông ta một cách kiên quyết hơn, cũng bày tỏ nếu ông ta thích nơi này thì có thể di dân đến định cư ở đây, bùa chú trong quan lúc nào cũng hoan nghênh bọn họ đến mua. Hermann thất vọng nhưng cũng không quá bất ngờ, ông ta và mấy người bạn già của mình mua thêm một ít bùa chú, sau đó xin hòm thư của Thẩm Như Như, cuối cùng mới miễn cưỡng rời đi.
Thẩm Như Như thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Chỗ ở trong quan bây giờ chật như vậy, phòng ở cho nhân viên còn đang thiếu đây này, không cắt giảm biên chế chính là lòng tốt cuối cùng của tôi rồi đấy”
Ở bên kia, Từ Dẫn Châu đột nhiên dừng động tác trên tay lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, hơi giơ tay lên vẫy cô: “Như Như, em đến đây”
Thẩm Như Như đi tới: “Có chuyện gì vậy?”
“Ngồi xuống, thử thứ này? Từ Dẫn Châu kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình rồi nói: “Quay lưng sang đi, anh đeo giúp em.
Thẩm Như Như lặng lẽ liếc nhìn tay anh nhưng lại không nhìn thấy gì, đành phải quay lưng về phía anh: “Thứ gì vậy, thần thần bí bí…”
Một lát sau, hai bàn tay hơi lạnh đặt vào giữa cổ của cô, một sợi dây chuyền ấm áp được đeo trên xương quai xanh của cô. Thẩm Như Như cúi đầu nhìn thấy một viên ngọc thạch hình tròn bằng phẳng treo trên một sợi dây chuyền mỏng bằng vàng, màu vàng ấm áp, những điểm sáng mờ nhạt thỉnh thoảng lại hiện lên ở bên trong viên ngọc. Cô ngạc nhiên nói: “Đây không phải là Nhật Quang trong bộ sưu tập mà anh đã mang đi tham gia triển lãm sao?”
“Đúng vậy? Từ Dẫn Châu nhẹ giọng đáp: “Đó là để tặng em”
Bộ Nhật Quang và bộ Âm Nhãn là hai bộ tác phẩm hoàn chỉnh duy nhất của Từ Dẫn Châu, sau khi tham gia triển lãm, cả hai đều gây được tiếng vang rất lớn, đặc biệt là bộ Nhật Quang, nó được nhóm tiểu thư danh viện nhiệt tình săn đón, bọn họ nói rằng mình cảm nhận thấy tình yêu khi nhìn thấy những điểm sáng tỏa ra trên trang sức.
Hầu hết những người đã xem hai bộ tác phẩm này đều suy đoán liệu có phải Từ Dẫn Châu đang yêu hay không, bởi vì phong cách của Âm Nhãn và Nhật Quang thực sự rất khác nhau, bộ trước giống như là tác phẩm của một người u ám thiếu tình yêu, trong khi bộ sau thì hoàn toàn ngược lại, trong sự ấm áp ẩn chứa tình yêu, giống như mặt trời ấm áp.
Giờ phút này, Thẩm Như Như cảm thấy toàn thân như được bao bọc bởi ánh mặt trời ấm áp, tâm trạng rất vui vẻ, cô cầm viên ngọc bích nhìn một hồi rồi hỏi: “Những món trang sức khác trong bộ sản phẩm này đâu?”
“Ở đây? Từ Dẫn Châu từ trong hộp đựng dụng cụ nhỏ mang theo bên người lấy ra một hộp trang sức bằng nhung, anh mở nắp lấy ra hai chiếc khuyên tai hình tròn cùng màu, một chiếc trâm cài tóc khảm phỉ thúy và một chiếc lắc tay bằng vàng, trên lắc tay xuyên vài viên ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, ánh sáng màu vàng như ẩn như hiện bên trong phỉ thúy khiến người ta chỉ cần liếc nhìn một cái là không thể rời mắt, muốn trầm mê vào trong đó.
“Đẹp quá…” Thẩm Như Như đưa hai ngón tay cẩm lấy cây trâm và giơ nó lên dưới ánh mặt trời cẩn thận ngắm nhìn, phía trên của khối ngọc bích được đính mấy chiếc lá cây bằng phỉ thúy trong suốt như pha lê, chúng được quấn thành hình cầu và tạo hình giống như một nụ hoa, bên trong lại khảm một viên trân châu hoàng ngọc, toàn thân cây trâm được viền các họa tiết đám mây mờ ảo bằng các sợi chỉ vàng, ở một số góc độ nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ và ấm áp.
Sau khi ngắm nghía một hồi lâu, cô cẩn thận đặt cây trâm vào hộp trang sức và cất đi, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với Từ Dẫn Châu để vẽ bùa, trên mặt là nụ cười hạnh phúc. Từ Dẫn Châu bị cô ảnh hưởng, trên mặt cũng hiện lên ý cười.
Hai người ngồi đối diện nhau bên cạnh cửa sổ, giữa cửa sổ đặt một chiếc bình Cảnh Thái Lam, trên miệng bình là những đóa mẫu đơn phú quý đang nở rộ giống như một đám mây đủ màu sắc.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu tới một nửa cái bàn, Thẩm Như Như ở nơi sáng, Từ Dẫn Châu ở trong bóng tối, một người cầm bút lông, một người cầm dao khắc, mỗi người đều làm việc của mình. Nhìn từ bên cạnh, nó giống như một bức tranh cổ điển loang lổ vẽ về những tháng năm tươi đẹp.
Cảnh Thái Lam (Đồ đồng tráng men): là một trong những sản phẩm thủ công mỹ nghệ trứ danh của Trung Hoa, tên gốc của nó là: “Đồng thai cáp ti pháp lang” (men tráng cẩm thạch đồng), tên tục là: “Pháp lam” hoặc là: “Khảm pháp lam”
Đúng lúc này, Mạch Mạch đột nhiên từ cửa sau chạy vào, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của căn phòng, anh ấy mang đến một bức thư và đưa cho Thẩm Như Như.
Trên bức thư không đề tên người gửi, chỉ có năm chữ ‘Thân gửi Thẩm quan chử được viết bằng nét bút mạnh mẽ và có lực.
Thẩm Như Như mở thư ra xem, thư do ông cụ Dư viết, ông ấy bày tỏ mình rất có hứng thú đối với bùa chú mà cô tặng, nghe nói còn có những lá bùa khác với tác dụng khác nhau, ông ấy muốn mua mỗi loại một lá. Ngoài ra còn một chuyện khác, Thẩm Như Như nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Ông cụ Dư mời em tham gia đại thọ tám mươi tuổi của ông ấy”
Tiệc mừng thọ bình thường đều là mở tiệc chiêu đãi bạn bè và người thân, cô và ông cụ Dư còn chưa nói chuyện với nhau câu nào, vậy mà lại nhận được lời mời tham gia tiệc mừng thọ của ông ấy, xem ra ông ấy thực sự cảm thấy hứng thú đối với bùa chú của cô…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT