Sau khi chạy ra khỏi cửa, hắn ta đã mất đi sức lực nằm rạp xuống đất, người phía sau cũng ngã theo, cả hai người đều bị khói hun đen như mực, thoạt nhìn giống như xác chết cháy thành than.
Từ Dẫn Châu đứng dậy đi qua kéo hai người đến một chỗ cách xa căn nhà một chút, lại dán cho bọn hắn hai lá ‘bùa mát mẻ’ rồi mới trở về bên người Thẩm Như Như. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn ngôi nhà đang rực cháy dần dần sup đổ.
Ngọn lửa cháy hơn một tiếng đồng hồ mới tắt, cả căn nhà bị thiêu rụi thành tro, chỉ còn lại bốn bức tường cháy đen.
Thẩm Như Như đã khôi phục một chút, cô nhìn Trần Pháp và kẻ điên thích chơi rối gỗ đang hôn mê bất tỉnh đó, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp hình hai người bọn họ để gửi cho Ban Đặc Biệt. Hai người đều bị khói hun đen kịt, ban đêm bật đèn flash cũng không nhìn rõ mặt bọn họ, cô thử mấy góc chụp cũng chỉ chụp được một mảnh tối thui nên đành bó tay.
Cô quay đầu tìm Từ Dẫn Châu, thấy anh đang tìm thứ gì đó trong đống đổ nát, cô lập tức tiến lại nhìn: “Anh đang tìm gì vậy?”
“Anh tìm thứ này, nó ở trên đôi giày đó, hẳn là vẫn còn một con khác, không biết bị rơi ở đâu. Từ Dẫn Châu đưa tay ra, để lộ một con rối gỗ nhỏ trong lòng bàn tay. Con rối gỗ nhỏ bằng nửa ngón tay út đang mặc một bộ váy cưới màu đỏ tinh xảo, trang trí trên đầu vẫn còn nguyên vẹn, không bị hư hại chút nào, nhưng đôi giày thêu đã hoàn toàn biến mất.
Thẩm Như Như cầm lấy con rối và quan sát cẩn thận: “Thứ này được làm từ nguyên liệu gì, vậy mà không bị đốt cháy.
“Không liên quan gì đến chất liệu, anh đã xem rồi, chỉ là loại gỗ bình thường” Từ Dẫn Châu cúi xuống tiếp tục tìm kiếm, hiếm khi anh không chê vấn đề vệ sinh, dọn dẹp đá và than khắp nơi để tìm: “Mấu chốt là người làm ra nó.”
Con rối lớn bị đốt nháy mắt chỉ còn lại một nắm tro đen, nhưng con rối nhỏ thì lại không sao, hiển nhiên không cùng đẳng cấp. Sau khi mất con rối, vị đạo hữu kia cũng chỉ biết giơ nắm đấm về phía cô, đánh nhau không hề có kết cấu, tám phần mười là người này không thể làm ra món đồ chơi cao cấp như vậy.
Trong đầu Thẩm Như Như hiện lên một cảm giác quen thuộc, dường như có thứ gì đó chợt lướt qua, nhưng cô còn chưa kịp bắt lấy thì cảm giác đó đã biến mất.
“Anh tìm thấy rồi? Từ Dẫn Châu đào ra một con rối nhỏ khác trong đống tro tàn, anh thổi sạch tro tàn trên đó và cầm nó đi ra khỏi đống đổ nát.
Trong sân, ba người nhà Tiểu Bối và hai người Trần Pháp vẫn hôn mê bất tỉnh, trận pháp bao trùm toàn bộ ngôi nhà này, ngăn cách bên trong và bên ngoài thành hai thế giới, vì vậy, mặc dù động tĩnh ở đây rất lớn nhưng mà vẫn không có ai phát hiện sự khác thường.
“Trói bọn họ lại mang về trước đi? Thẩm Như Như lấy hai lá ‘bùa định thân ra dán lên hai người Trần Pháp, sau đó cởi bộ quần áo chú rể trên người Trần Pháp ra, đặt tay hai người ở sau lưng rồi trói bọn họ lại với nhau. Sau khi Tiểu Bối mơ mơ màng màng tỉnh lại, đây chính là hình ảnh đầu tiên cô ấy nhìn thấy Trong bóng đêm, một người phụ nữ cả người bẩn thỉu đang hung hăng giẫm hai cái xác cháy sém dưới chân, hai tay nắm chặt sợi dây thừng, động tác gọn gàng siết chặt nút thắt.
Tiểu Bối theo bản năng nhanh chóng lùi lại, một tiếng hét nghẹn ở cổ họng, khi phát ra liền biến thành một câu hỏi: “A…? Như Như, cậu đang làm gì vậy?” Cô ấy hỏi xong mới cảm thấy không đúng, quay sang nhìn cha mẹ đang ngất xỉu, lại cúi đầu nhìn áo cưới đỏ thẫm trên người mình, hoảng sợ nói: “… Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì?” Thẩm Như Như buộc lại dây thừng, sau đó vỗ tay đi tới: “Hôn lễ chưa hoàn thành, mạng của cậu vẫn còn”
Cô đỡ Tiểu Bối dậy, thấy trạng thái tinh thần của cô ấy vẫn ổn, liền bảo cô ấy cởi giày trên chân cha mẹ của cô ấy, sau đó mỗi người bọn họ đỡ một người về Huyền Thiên Quan, còn hai người bị trói đó thì giao cho Từ Dẫn Châu.
Dọc theo đường đi ra khỏi trận pháp, bọn họ an toàn trở về đạo quan, trời lúc này đã tờ mờ sáng, gà trống của một số gia đình bên cạnh đã bắt đầu gáy sáng.
Đặt cha mẹ của Tiểu Bối trong phòng dành cho khách ở sân sau, Thẩm Như Như vỗ tay và thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi rót một ly trà để uống, vừa rồi ở trong đám cháy cô đã hít rất nhiều khói, cổ họng rất đau. Tiểu Bối ngây người đứng bên cạnh sô pha, ngơ ngác hỏi: “. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tớ bị mất não sao?”
Thẩm Như Như cũng rót cho cô ấy một ly nước, đang muốn giải thích thì Từ Dẫn Châu đã khiêng hai người kia bước vào, phía sau anh còn có Bách Lý Vô Thù.
Mái tóc dài của Bách Lý Vô Thù buông xõa, trên người mặc quần áo ngủ màu trắng, tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén quét qua nhìn những người trong phòng khách, cuối cùng dừng lại ở bộ váy cưới của Tiểu Bối, anh ta cau mày nói: “Cô thật sự quyết định gả à?”
Tiểu Bối lắc đầu như trống bỏi: “Không có, không có, bọn họ hại tôi, Như Như vừa cứu tôi về.
Từ Dẫn Châu trực tiếp thả hai người kia xuống đất, Thẩm Như Như lập tức đưa cho anh một ly nước, sau đó đi lấy một chiếc khăn ướt để lau mặt hai người kia, gương mặt của bọn họ vừa lộ ra, cô chỉ vào một trong hai người đó và hỏi Bách Lý Vô Thù: “Anh có biết hắn ta không?”
Bách Lý Vô Thù đi lên quan sát cẩn thận một hồi, sắc mặt cổ quái nói: “Tại sao hắn ta lại ở đây?”
Đúng là biết thật!
Thẩm Như Như hỏi: “Hắn ta là ai? Tôi luôn cảm thấy dường như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng mà nghĩ mãi cũng không ra. “Hắn ta là cháu trai út của ông cụ Dư, tên là Dư Ma Tử, hắn ta đã từng là thành viên của Ban Đặc Biệt.
Bách Lý Vô Thù nói: “Lần trước, hắn ta cũng có mặt tại Hội nghị giao lưu Đạo pháp, cô không nhớ sao?”
Thẩm Như Như nghe đến mấy chữ Hội nghị giao lưu Đạo pháp thì lập tức nhớ ra. Lúc đó, ông cụ Dư bán giỏ tre, cô cảm thấy vô cùng mới lạ, sau đó lại được biết Tam Thanh Trản cũng do ông cụ Dư chế tạo nên cô đã đặc biệt chú ý đến ông ấy. Khi đó đúng là có một người trẻ tuổi luôn đi bên cạnh ông cụ Dư, cẩn thận nhớ lại, đó chẳng phải là người này sao? Khó trách mấy con rối lại tinh xảo như vậy, hóa ra là tay nghề gia truyền.
Nếu vậy, chắc hẳn hai con rối phiên bản mini đó là do chính tay ông cụ Dư làm, cũng không biết ông ấy có biết chuyện lần này không…
Thẩm Như Như suy nghĩ một lúc rồi kể lại những gì đã xảy ra vào đêm qua, cô khó hiểu nói: “Nếu là thành viên của Ban Đặc Biệt, vậy càng không thể tùy tiện cướp mạng sống của người bình thường chứ, hắn ta làm như vậy, Ban Đặc Biệt không xử phạt hắn ta sao?”
Chẳng lẽ Đạo Môn cũng để ý quan hệ thân thích, Dư Ma Tử là đời thứ ba của Huyền Môn nên có đặc quyền? Bách Lý Vô Thù im lặng một hồi, biểu cảm có chút kỳ quái, khó khăn nói: “Dư Ma Tử này… Rất nổi tiếng trong Đạo Môn của chúng ta, hắn ta làm việc tùy ý, lúc chính lúc tà, vi phạm nội quy rất nhiều lần, khi nhận phạt cũng rất sảng khoái…”
Dư Ma Tử từng là cháu trai kiêm đệ tử mà ông cụ Dư tự hào nhất, hắn ta cực kỳ có thiên phú trong nghề thủ công, từ năm mười ba tuổi đã có thể tự mình chế tạo ra những món đồ thực dụng khác nhau, danh tiếng vang khắp cả nước. Nhưng mà tính cách cổ quái của Dư Ma Tử cũng tỷ lệ thuận với thiên phú của hắn ta, những thứ do hắn ta chế tạo chưa bao giờ mang ra bán, chỉ tặng cho người mà hắn ta thấy thuận mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT