Luật sư của Lâm Hạo đã kiện bọn họ ra tòa, bọn họ phải ra tòa với tư cách bị cáo, không thể rời khỏi thành phố C trong một thời gian ngắn.

*Kim quy tế: con rể giàu có.

Trong Kính Hoa Duyên, Tiểu Bối ngồi vào bàn, trong lòng rối loạn không yên: “Như Như, hắn ta thật sự sẽ bỏ qua như vậy sao?”

Thẩm Như Như nhớ lại nhất cử nhất động của Trần Pháp vừa rồi, lắc đầu nói: “Khó mà nói được, thái độ rất thành khẩn, không biết vị đại sư mà hắn ta nhắc đến là vị nào…”

Hiệp hội Đạo giáo có văn bản quy định rõ ràng, đệ tử Đạo gia không được vô cớ làm hại người thường, người này dám giúp Trần Pháp mượn hoả, lá gan đúng là không nhỏ.

Một lát sau, Từ Dẫn Châu lại mang một bát tổ yến đến đây, khi anh bước qua cửa thì hơi dừng lại một chút, sau đó đi đến cạnh bàn đặt tổ yến trước mặt Thẩm Như Như: “Ngoài cửa có một sợi tử khí, người đó tới đây?”

“Đúng vậy? Thẩm Như Như nhắc lại lời của Trần Pháp.

Từ Dẫn Châu lắc đầu: “Hắn ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn ta không còn nhiều thời gian nữa. Càng là người sắp chết, càng không nỡ từ bỏ khi biết mình vẫn còn cơ hội sống.

Chập tối, cha mẹ của Tiểu Bối gọi điện thoại tới nhờ cô ấy đến khách sạn thu dọn hành lý, vì chuyện kiện tụng, bọn họ muốn vào nội thành của thành phố C tìm chỗ ở. Tiểu Bối đi giúp họ dọn đồ, thuận tiện gọi xe giúp bọn họ. Không biết vì sao bọn họ lại mang theo rất nhiều hành lý, giống như đang chuyển nhà.

Sau khi bận rộn xong liền trở lại đạo quan, cô ấy cảm thấy hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi sớm, ngay cả bữa tối cũng không ăn. Đêm khuya, đèn trong Kính Hoa Duyên đều tắt, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu vừa tiễn một khách hàng đi, khi bọn họ tắt đèn chuẩn bị về phòng ngủ, Từ Dẫn Châu bỗng nhiên đẩy cô vào phía sau cánh cửa của cửa hàng và hôn môi, cô mơ màng vươn tay ôm lấy cổ anh, hơi thở của hai người ngày càng nóng bỏng.

Bỗng nhiên, động tác của Từ Dẫn Châu dừng lại, Thẩm Như Như sửng sốt, lập tức nghe thấy ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng: “bịch bịch bịch” kỳ quái, giống như có thứ gì đó đang nhảy trên mặt đất, từng chút từng chút tiến lại gần đây.

Trong đêm tối, âm thanh trầm đục đó có vẻ đặc biệt vang vọng, cảm nhận được nó đang đến gần, Thẩm Như Như và Từ Dẫn Châu nhìn nhau, bàn tay lên nắm cửa, lặng lẽ mở ra một khe cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, tiếng: “bịch bịch bịch” nặng nề càng thêm rõ ràng, dưới ánh trăng, một bóng người màu đỏ từ phía sân sau từng bước nhảy ra, chậm rãi tới gần cửa hông phía đông trên bức tường bên trái Kính Hoa Duyên.

Thẩm Như Như cúi người nhìn qua khe cửa, cô hít vào một hơi, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, Từ Dẫn Châu ghé vào phía trên khe cửa cùng nhìn lén lập tức duỗi tay bịt miệng cô lại, ra hiệu cho cô im lặng. Hai người tiếp tục xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy Tiểu Bối vẻ mặt đờ đẫn đang mặc một bộ váy cưới màu đỏ quỷ dị, tứ chi cứng ngắc, mặt không có cảm xúc nhảy về phía trước.

Trên mặt cô ấy vẽ một lớp trang điểm cô dâu rất đậm, nhìn giống như một chiếc mặt nạ, hà quan trên đầu lắc lư theo từng bước nhảy của cô ấy, những sợi dây trang sức bằng kim loại va chạm vào nhau phát ra âm thanh nho nhỏ. Sau khi Tiểu Bối đi đến cửa hông phía đông, cô ấy nâng bàn tay cứng ngắc lên chậm rãi mở cửa, động tác từng chút từng chút giống như một con rối đang bị sợi tơ điều khiển trong vở kịch rối.

Thẩm Như Như híp mắt quan sát, nhưng cô không tìm thấy bất cứ thứ gì giống như sợi tơ trên người Tiểu Bối, cô do dự một hồi nhưng vẫn không tùy tiện lao ra đánh thức cô ấy. Trạng thái của Tiểu Bối quỷ dị như vậy, trên người cô ấy chắc chắn đã bị ai đó động tay động chân, đột nhiên bị cắt ngang không biết cô ấy có bị phản phệ hay không

Thấy Tiểu Bối rời khỏi Huyền Thiên Quan, hai người từ sau cánh cửa đi ra và lặng lẽ đi theo, bám sát ở phía sau. Màn đêm đen tối, không biết ánh trăng đã bị đám mây che khuất từ khi nào, con đường đá hai bên bờ sông vắng tanh, từng chiếc đèn lồng đỏ được treo cao trên cửa của các cửa hàng nhỏ ven đường, chiếu sáng cả con phố yên tĩnh.

Tiểu Bối lắc lư lảo đảo nhảy dưới hành lang tránh mưa cho đến khi đến lối vào một con ngõ nhỏ hẻo lánh. Ngõ nhỏ này không sâu, trong đó chỉ có một hộ gia đình ở cuối ngõ, một cửa một sân, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, phía trên cửa sân còn treo một ngọn đèn lồng màu đỏ đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trên cánh cửa có dán hai chữ hỷ.

Tiểu Bối dừng ở đầu ngõ, bỗng nhiên lấy ra một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đội lên, sau đó mới tiếp tục nhảy vào ngõ nhỏ. Gió đêm thổi qua, nhấc lên làn váy của cô ấy, dưới tà váy cưới màu đỏ lộ ra một đôi giày thêu hoa văn tinh xảo, người rối nhỏ trên gót giày thêu chợt lướt qua.

Thẩm Như Như chớp chớp mắt, khi nhìn lại thì giày thêu đã bị tà váy che khuất, cô lập tức bám theo, thanh phi kiếm nhỏ trong tay luôn ở trong tư thế sẵn sàng. Ngõ nhỏ trống không, không có bất cứ thứ gì che chắn, bước vào nhất định sẽ bị phát hiện ngay lập tức, cô suy nghĩ một chút, lấy ra hai lá ‘bùa biến sắc dán lên người mình và Từ Dẫn Châu.

‘Bùa biến sắc là một loại bùa biến ảo cao cấp, sau khi sử dụng, chỉ cần ở gần vật thể nào thì sẽ biến đổi thành màu sắc của vật thể đó và hòa vào làm một, tương tự như tắc kè hoa. Bùa chú này nằm trong ( Huyền Thiên Chú), hiệu quả công kích không đáng kể, hiệu quả chủ yếu là phụ trợ khi đánh nhau, thích hợp nhất là dùng khi đánh lén.

Hai người dán ‘bùa biến sắc lên rồi dựa sát vào vách tường, sau đó chậm rãi tiến vào ngõ nhỏ, cả cơ thể giống như dung hòa với vách tường, toàn thân một màu xám xịt, trong bóng tối, hoàn toàn không thể phân biệt đâu là người đâu là tường.

Tiểu Bối vẫn vẫn duy trì dáng vẻ quỷ dị đó, nhưng khi bọn họ lại gần, cô ấy bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua phía bọn họ, sau đó lại quay trở về.

Thẩm Như Như ở phố cổ lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng đến nơi này, cô thậm chí còn không biết ở đây còn có một con ngõ nhỏ, trạch nam* thâm niên như Từ Dẫn Châu thì càng không cần nhắc đến, tất nhiên là anh cũng không biết. Hai người bước vào ngõ nhỏ không lâu liền cảm thấy không ổn, bọn họ quay đầu lại nhìn thì thấy lối vào ngõ nhỏ đã biến mất, phía sau không có đường, chỉ có một con sông đen nhánh.

*Trạch nam là từ để nói về các chàng trai chỉ muốn được ở một mình trong không gian riêng của bản thân. Xem ra vị đại sư này không chỉ giỏi các thủ đoạn mê hồn, mà còn am hiểu trận pháp… E là bọn họ vừa đặt chân tới đây thì đối phương đã phát hiện, bởi vì thuật che mắt này không có tác dụng đối với trận pháp.

Trong đầu Thẩm Như Như nhanh chóng liệt ra mấy vị đại sư nổi tiếng của Đạo gia, nhưng mà cô lập tức phủ định. Thực sự không có nhiều đại sư am hiểu trận pháp, sau khi loại trừ một số người này, cô nhất thời cũng không thể nghĩ ra khả năng nào khác, vì vậy, cô đành phải kìm nén sự hoang mang trong lòng, dùng phi kiếm cắt bỏ váy của Tiểu Bối, để lộ đôi giày thêu bên trong.

Con rối gỗ trên gót giày thêu lập tức lộ ra, con rối đó chỉ bằng nửa ngón tay út, quần áo và lớp trang điểm của nó giống hệt với Tiểu Bối hiện tại, vừa nhìn là biết nó không phải chỉ là vật trang trí bình thường. Thẩm Như Như nhanh chóng lôi ‘bùa trấn tà ra và dán lên con rối đó, nhưng mà nó không có phản ứng gì cả.

Tiểu Bối vẫn duy trì vẻ mặt đờ đẫn, con ngươi đen nhánh vô hồn, cô ấy đứng yên trước cửa, động tác cứng ngắc gõ vang cửa, lớn tiếng nói: “Cô dâu tới rồi, mau mở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play