Con ngươi nhóc ta nhỏ giọt lưu chuyển, nhìn thấy Từ Dẫn Châu một lúc vẫn là không tự giác sẽ toát ra vẻ e ngại, đó là trong tiềm thức đối với người lớn đều cảm thấy sợ hãi. Chả qua vì đồ ăn, nên nhóc ta vẫn dũng cảm kiên trì. Thẩm Như Như nấu mì xong bưng ra cho nhóc ta, nhóc ta một chút cũng không sợ nóng, nhào lên ăn từng miếng lớn, đem mì trở thành nước uống, ngay cả đũa cũng không cần.

Có lẽ là bởi vì ăn được quá vui vẻ, nên nhóc ta đã quên che dấu thân hình, để lộ dưới khóe mắt của Lý Thông. Lý Thông vừa rồi vẫn không nhìn thấy tiểu quỷ, chỉ có thể thông qua lời nói cử chỉ của Thẩm Như Như để phán đoán lớn nhỏ cùng thái độ của đối phương. Lúc này cuối cùng cũng nhìn thấy chân thân - -

Đứa bé bụng lớn màu xám trắng ghé vào bàn nhà mình ăn mì.

Anh ta sợ tới mức thiếu chút nữa bĩu môi.

Bụng tiểu quỷ như một cái động không đáy, nhìn cái bụng chỉ to từng vậy, nhưng mà ăn hơn mười bát mì ăn, ngay cả mắt cũng không thấy chớp một cái. Chờ nhóc ta cảm thấy mỹ mãn ngừng ăn, vỗ bụng căng ở trên mặt bàn thì lương thực dự trữ trong phòng bếp cũng đã thấy đáy.

Lý Thông trốn thật xa nhìn cái gì cũng không dám nói, sợ chọc giận tiểu quỷ khiến nhóc ấy ngay cả anh ta cũng muốn ăn.

Thẩm Như Như kéo cái ghế ngồi xuống chuẩn bị thừa dịp tiểu quỷ tâm tình tốt lại nói ra, Từ Dẫn Châu chủ động đi lên đem chén đũa dọn xuống phòng bếp rửa, Lý Thông lập tức gọi anh lại. “Từ đại sư! Đừng, chén đũa tôi không cần, trực tiếp vứt đi!”

Bộ đồ ăn tiểu quỷ đã dùng qua, cho anh ta mượn thêm một lá gan cũng không dám tiếp tục dùng nữa.

Từ Dẫn Châu biết nghe lời phải, mũi chân vừa bước chuyển liền lưu loát ném chén đũa vào trong thùng rác, sau đó đi đến bên bồn rửa tay, rồi trở lại bàn đánh giá tiểu quỷ.

Tiểu quỷ lật bụng nằm ở trên bàn, cái bụng tròn vo theo hô hấp nhấp nhô, cái yếm đỏ lộ diện ra, một khối vải nho nhỏ, bên trên thêu một chút hình vẽ tinh xảo khoá Trường Mệnh, bên cạnh còn đường vẫn, thêu vô cùng tỉ mi.

Thẩm Như Như nhìn mấy kiểu dáng trên yếm, đầu năm nay có rất ít người mặc loại yếm đỏ kiểu cũ này cho trẻ con, nữ chủ nhân nhà này ngược lại rất chú ý.

“Tiểu bằng hữu, nhóc vì sao không vào luân hồi? Nhóc với anh trai nhóc âm dương cách biệt, tiếp xúc lâu sẽ ảnh hưởng khí vận của cậu ấy, dễ dàng sinh bệnh lắm nha.

Tiểu Quỷ quay đầu nhìn cô, không cho là đúng nói: “Không đâu, anh ấy nói không sao, em muốn ở cùng với anh trai”

Thì ra đứa bé duy nhất còn sống kia biết tiểu quỷ tồn tại, vậy thì dễ giải quyết rồi……

Thẩm Như Như gật đầu không nhắc lại chuyện luân hồi, ngược lại nói đến vấn đề ăn cơm: “Vậy sau này nhóc muốn ăn thì làm sao bây giờ? Đến nhà người khác ăn gọi trộm, là phạm pháp, hơn nữa sẽ dọa đến người khác, anh trai nhóc nếu có chuẩn bị đồ ăn cho nhóc, nhất định cũng không đồng ý loại hành vi này của nhóc đâu.

Cô chỉ là một người thừa kế đạo pháp bình thường, đối với những thiện quỷ không muốn đầu thai này, không có hứng thú khuyên giải từng người một. Chỉ cần bọn họ không hại người không gây chuyện, cô cũng sẽ không can thiệp, tựa như những con quỷ nửa đêm canh ba đến cửa hàng mua đồ, một người chỉ để ý mua, một người chỉ để ý bán, hòa khí, giúp đỡ lẫn nhau cùng có lợi.

Hiện tại điều cấp thiết nhất chính là ngăn chặn hành vi tiểu quỷ này đến nhà người khác ăn vụng.

Tiểu Quỷ bĩu môi, trong hốc mắt nổi lên nước mắt, bộ dạng vô cùng đáng thương. “Anh trai không cho em ăn nhiều, anh ấy chê em béo quá.

Để cho một con quỷ phải khống chế bản năng khát cầu thức ăn đã ẩn sâu trong linh hồn nó, quả thật là một yêu cầu vô cùng không hợp lý.

Nhưng mà……

Ba người ở đây không hẹn mà cùng dời ánh mắt đến cái bụng kinh người của nhóc ta, sau khi ăn mì xong, so với lúc trước lại lớn hơn một chút. Không biết tiếp tục ăn, cuối cùng sẽ biến hóa như thế nào.

Lý Thông cố lấy dũng khí nói: “Quả thật quá béo, nhóc nên nghe lời anh trai, nhanh chóng giảm béo” Sau này ngàn vạn lần đừng đến nhà anh ấy nữa.

Tiểu Quỷ tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, trở mình muốn ngồi dậy, bất đắc dĩ bụng quá vướng víu, tứ chi ngắn ngủn quơ một hồi lâu cũng không thể đứng lên, cuối cùng tức giận đến lên tiếng khóc lớn, tiếng khóc sắc bén truyền khắp cả tòa biệt thự.

Lý Thông: “..” Con quỷ này hình như không khủng bố như trong tưởng tượng, mà chỉ biết khóc. Thẩm Như Như vội vàng ân cần an ủi trong chốc lát, chờ tiểu quỷ khôi phục tỉnh táo thì mới bảo nhóc ta về nhà.

Tiểu Quỷ chớp nước mắt do dự: “Sau này các chị còn ở đây không? Em có thể tới tìm các chị chơi cùng không, ở nhà một mình rất nhàm chán, cũng không được ăn mì ngon”

Thẩm Như Như nói: “Em về trước đi, buổi tối chúng ta đến nhà em chơi.”

“Thật sao? Vậy em về chờ các chị.” Tiểu quỷ vui vẻ cười rộ lên, khuôn mặt xám trắng cuối cùng cũng có thêm chút sắc thái, nhóc ta chống mặt bàn cùng sự trợ giúp của Thẩm Như Như đã đứng lên được, sau khi đứng lên động tác của nhóc ta lập tức trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, mang thai nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, nhảy nhót chạy về nhà.

Tiểu quỷ vừa đi, Lý Thông liền không nhịn được, anh ta lập tức tiến lên đóng cửa sổ phòng bếp lại, cửa cũng kéo lại, vẻ mặt phát điên: “Thẩm đại sư, sao cô không thu nhóc ta lại? Nếu nhóc ta lại đến thì làm sao bây giờ, tôi không muốn trong nhà có một tiểu quỷ tự do ra vào đâu.

“Chỉ cần tiêu trừ sự thèm ăn của nhóc ta, nhóc ta sẽ không tới ăn vụng nữa” Từ Dẫn Châu không để ý tới anh ta, nhìn Thẩm Như Như nói. “Nhóc ta ăn như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện Thẩm Như Như gật đầu. “Bụng của nhóc ta quả thật không bình thường, buổi tối chờ anh trai nhóc ta trở về, mình sẽ tới xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

*

Đúng bảy giờ tối.

Thẩm Như Như cùng Từ Dẫn Châu mang theo đồ ăn vừa mới làm xong đi tới cửa nhà Tiểu Quỷ, trong phòng sáng đèn, anh trai Tiểu Quỷ đã tan học trở về.

Bọn họ nhấn chuông cửa, một lúc lâu sau, một cậu bé gầy yếu mở cửa đi ra, cảnh giác nhìn bọn họ. “Các người tìm ai?”

Thẩm Như Như chỉ chỉ chỗ ở của Lý Thông nói: “Chúng tôi là khách của gia đình kia, hôm nay làm thêm một ít đồ ăn, đưa tới cho hai anh em cậu.

Trong mắt cậu bé trong chốc lát tràn đầy sự ngạc nhiên và kinh ngạc, sau đó lập tức thu lại cảm xúc, hờ hững lui về phía sau cửa, không mang theo bất kỳ cảm tình nào nói: “Em trai tôi hai tháng trước qua đời, cám ơn ý tốt của hai người, không cần” Nói xong liền muốn đóng cửa.

Từ Dẫn Châu tiến lên đưa tay chặn cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cất bước bước vào: “Tiểu quỷ kia biết chúng tôi, em không cần lo lắng”

Thẩm Như Như đi vào thuận tay đóng cửa lại, thấy vẻ mặt của đứa trẻ kia dại ra, không kịp phản ứng, nên cô cười đem chuyện buổi chiều nói với cậu ta một lần. “Này hai tháng này nhóc kia đến nhà Lý tiên sinh ăn không ít đồ, làm cho Lý tiên sinh sợ tới mức ăn ngủ không yên, chúng tôi tới tìm cậu chính là vì đặc biệt muốn nói với cậu chuyện này.

Tùy tiện lấy đồ của người khác không phải là một thói quen tốt, nếu về sau cứ bị người khác phát hiện như vậy, gây ra hỗn loạn lớn nhóc ấy có thể bị âm sai bắt đi chịu phạt, đến lúc đó phải chịu đau khổ. Mặt cậu bé đỏ bừng lên, giống như một quả cà chua chín, theo lời cô nói lại từ từ trở nên tái nhợt, anh lắp bắp nói: “Chị đang nói, nói cái gì thế, tôi nghe không hiểu, trên đời này nào có quỷ, đừng, đừng nói hươu nói vượn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play