Bùi Y nói với vẻ nghiêm túc: “Hắn là quỷ nha, chỉ là cưỡng chiếm thân thể của người khác mà thôi. Chuyện này thật ra không hề phức tạp, hắn nhìn trúng cậu, kết quả lại bị cậu phản kích chiếm tiện nghi, hắn giận quá nên muốn báo thù”
Thẩm Như Như thật sự không nghe nổi Bùi Y khoác lác nữa, bảo ông ấy ngậm miệng lại, giải thích với anh: “Châu Châu, anh đừng nghe ông ấy nói bậy, chuyện không phải như vậy…”
Từ Dẫn Châu khoát tay nói không cần giải thích: “Đại khái tôi đã hiểu tình huống hiện tại rồi.
Anh hiểu cái quái gì chứ? Trên đầu Thẩm Như Như xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
Từ Dẫn Châu duỗi ra một ngón tay gõ lên bàn trà, giọng điệu tràn ngập khí phách: “Vậy thì nhanh chóng tìm ra Liên Vụ rồi giải quyết hắn đi, về chuyện chuẩn bị mang thai…” Anh nhìn về phía Thẩm Như Như: “Tạm thời thư thả lại”
Thẩm Như Như: “… Đúng, việc giải quyết Liên Vụ khá là quan trọng” Cô phải làm thế nào mới có thể uyển chuyển biểu đạt rằng bọn họ ngay cả người lớn hai bên đều chưa gặp đây.
Trên chiếc sô pha bên cạnh, Bùi Y, người khởi xướng của chuyện này được dịp bật cười ha hả.
Đêm đã khuya, bên trong nhà ăn của Huyền Thiên Quan vẫn sáng đèn.
Kết cục của việc mồm mép ba hoa chính là Bùi Y phải xuống bếp nấu mỳ cho mọi người. Buổi chiều mắc kẹt trên núi gần nửa ngày trời, lúc vội vã trở về, trong nhà ăn đã chẳng còn gì ăn được nữa, Thẩm Như Như đã đói đến mức ngực dán vào lưng.
Cách một cánh cửa thủy tinh có thể thấy động tác nấu nướng của Bùi Y cực kỳ thuần thục, nhìn cứ như đầu bếp vậy.
Không lâu sau, anh ta đã bưng mấy bát mì đi ra, dọn ra bàn mỗi người một bát, rồi hô lên: “Đã để mọi người phải đợi lâu, hì hì, nhanh đến thưởng thức tay nghề của tôi nào. Thẩm Như Như dẫn đầu húp một ngụm canh, mì cà chua trứng gà nóng hổi thơm ngon vô cùng, húp một ngụm trong bụng có cảm giác ấm áp dễ chịu, cơn đói lập tức được xoa dịu. Cô gắp mì lên cắn một miếng, mì được đầu bếp đặc biệt chuẩn bị sẵn trước khi tan làm, tính để lại sáng mai làm mì trộn, sợi mỳ vừa dai vừa đàn hồi, nước dùng nấu từ cà chua cũng cực kỳ hợp khẩu vị, là một bát mì cà chua trứng gà xuất sắc.
“Ăn ngon lắm, Bùi Y à, khi nào không muốn ngây người ở Tam Thanh Cung nữa thì cứ đến tìm tôi, dựa vào bát mì này, tôi nhất định sẽ thu lưu anh Bùi Y cười ha hả nói: “Hôm nay vốn định tìm cô nói chút chuyện, suýt chút nữa là quên luôn rồi. Căn nhà đó của ngũ thúc đã đến kỳ hạn trả phòng, chủ nhà không muốn cho thuê nữa, nói là muốn đổi sang hình thức nhà trọ
tư nhân (//), ba người chúng tôi sắp lưu lạc đầu đường rồi, chỗ này của cô có phòng trống nào có thể thu lưu chúng tôi không?”
(//) nhà trọ tư nhân (E1F): nhà trọ của dân cho khách du lịch thuê.
Thẩm Như Như nghĩ ngợi rồi nói: “Có thì có, nhưng khá là eo hẹp, phải hai người ở một phòng, ba người dư ra một người phải ở chung phòng với một đạo hữu khác.
Ký túc xá mới của Huyền Thiên Quan được đặc biệt xây thành ba tầng, mỗi tầng có khoảng hai mươi phòng, các phòng đều đã đầy người, chỉ còn lại hai căn nằm trong góc ở tầng một hơi bị thiếu sáng. Mấy ngày trước vừa có một người mới chuyển đến một trong hai căn đó, bây giờ vừa vặn vẫn còn ba giường trống.
Bùi Y làm dấu tay OK tỏ vẻ không có vấn đề gì: “Vậy để tôi ở chung với vị đạo hữu đó, Thanh sư huynh với ngũ thúc sẽ ở chung một phòng”
Sau khi lấp đầy bụng, đoàn người hẹn nhau sáng mai xuất phát đi tìm Liên Vụ, sau đó ai về phòng nấy.
Từ Dẫn Châu vô thức đi theo nhóm người Bách Lý Vô Thù, sâu trong trí nhớ anh vẫn còn sống ở nhà cũ của nhà họ Từ.
Thẩm Như Như kéo anh lại, chỉ chỉ về phía sân sau: “Hiện tại anh sống ở nơi đó.
Từ Dẫn Châu nhìn theo hướng tay cô chỉ, sau đó bình tĩnh nhấc chân đi qua.
Thẩm Như Như đi theo anh, quan sát vẻ mặt anh: “Anh đừng tin lời Bùi Y nói, tính anh ta thích đùa, chúng ta.”
“Tôi biết. Từ Dẫn Châu ung dung rảo bước, ánh mắt dần ấm áp lên: “Ngay từ đầu tôi đã chắc chắn rằng chúng ta chưa kết hôn, nhưng lại không rõ lắm quan hệ giữa chúng ta, nhưng bây giờ đã có nắm chắc rồi. Anh tạm dừng một lát, rồi lại nói: “Cô Thẩm, chúng ta… đang quen nhau phải không?” Nói đến cuối, trong giọng nói bình tĩnh ấy lộ ra một chút cảm xúc dao động không dễ phát giác.
Thẩm Như Như khẽ “ừ” một tiếng, tò mò hỏi: “Sao anh lại nhận ra, là đột nhiên nhớ ra gì đó sao?” “Trong đầu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài cảnh tượng mơ hồ, đứt quãng và không có ý nghĩa gì? Từ Dẫn Châu dừng bước, quay người lại đối diện với cô, ánh mắt sáng trong, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu bóng hình cô: “Sở dĩ anh có thể chắc chắn như vậy là vì vẫn còn thiếu một chút”
Thiếu một chút? Thẩm Như Như ngẫm lại rồi bật cười, gật gù nói: “Cũng đúng, năng lực quan sát của anh tốt như vậy, sao có thể dễ dàng bị lừa chứ”
Thấy cô cười, Từ Dẫn Châu vô thức đưa tay lên xoa đầu cô, ngay khoảnh khắc vừa chạm vào tóc cô, trong đầu anh chợt hiện lên một vài cảnh tượng tương tự.
“Năm nay có lẽ là một năm mà anh trôi qua rất vui vẻ. Anh thu tay lại, khóe môi khẽ cong lên.
Thẩm Như Như nghĩ ngợi rồi nói: “Ừ, quả là không tệ.
Hai người vừa nói vừa chậm rãi di chuyển về hướng sân sau, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Hắc từ trong hàng rào bay ra và ngã sóng soài trên mặt đất, nó vội vàng đứng dậy, nhìn về phía hai người kêu hai tiếng “cạp cạp” rồi chui vào chiếc lồng bên cạnh.
Thẩm Như Như chợt nhớ rằng Tuệ Trí đã từng đề cập đến chuyện Tiểu Hắc luôn luôn nhân lúc Tiểu Hoàng đang nghỉ ngơi để lẻn vào hàng rào ăn sạch thức ăn nước uống của Tiểu Hoàng, còn đồ ăn y sì được đặt bên cạnh chiếc lồng của mình thì lại không hề động đến.
Cô đến bên cạnh hàng rào, dõi mắt nhìn vào trong thăm dò, quả nhiên hộp thức ăn đã trống không.
Cái tật xấu quỷ quái gì vậy trời.
Thẩm Như Như vào trong đổ đầy thức ăn cho Tiểu Hoàng, sau đó đặt thức ăn của Tiểu Hắc vào trong chiếc lồng của nó, tiện tay khóa cửa lồng lại, vỗ vào lồng nói: “Nếu không ăn hết chỗ này thì đừng hòng ra ngoài. Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh phản xạ những tia sáng nhỏ vụn của ánh đèn, cũng không biết nó có nghe hiểu lời cô nói hay không, ấy thế mà im lặng không họ he tiếng nào đã thu mình lại nghỉ ngơi.
Từ Dẫn Châu vẫn luôn chờ ở bên cạnh, thấy Thẩm Như Như chuẩn bị về phòng, dở khóc dở cười nhắc nhở cô:
“Cô Thẩm, cô muốn để tôi ngủ ở ngoài sân sao?”
Thẩm Như Như bừng tỉnh vỗ trán: “Xem trí nhớ của tôi này, căn phòng thứ hai tính từ bên trái qua chính là phòng của anh, có lẽ chìa khóa vẫn còn trên người anh đấy.
Cô nhìn anh bước đến trước cửa phòng, móc chìa khóa ra mở cửa, rồi lại nhìn anh tiến vào bên trong, sau đó đèn trong phòng sáng lên.
“Đã biết người ta là bạn gái còn mở miệng gọi cô Thẩm này cô Thẩm nọ.” Thẩm Như Như khẽ lẩm bẩm mấy tiếng rồi thu hồi ánh mắt, sau đó mở cửa vào phòng.
Sáng tinh mơ, Bách Lý Vô Thù và những người khác xách theo hành lý đến Huyền Thiên Quan tìm Thẩm Như Như nương tựa.
Sau khi sắp xếp phòng ở đâu vào đấy và ăn sáng xong xuôi, nhóm người lên xe của Từ Dẫn Châu xuất phát đến nội thành. Bọn họ đã báo cáo chuyện hôm qua với Ban Đặc Biệt, tổ khắc phục hậu quả tiếp nhận vụ án từ phía cảnh sát, lấy danh nghĩa của tổ điều tra đặc biệt nhảy dù đến đồn cảnh sát thị trấn Mộ Nguyên. Cảnh sát Triệu là người phụ trách chính của vụ án này, ông ấy đã giao hết tất cả những thông tin mà cảnh sát điều tra được cho bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT