Trong một thoáng xúc động, cô để lộ cả biệt danh mà mình dùng để gọi bạn trai khi bí mật nói chuyện phiếm với Vương Tây Nhã. Trong những cuộc nói chuyện phiếm, ngoại trừ công việc, học tập, chủ đề hai người thường bàn tán nhiều nhất là chuyện tình cảm, mỗi lần Vương Tây Nhã hỏi là cô không kìm lòng được mà khoe bạn trai nhà mình, mở miệng ngậm miệng lại “Châu Châu nhà tớ… Đúng vậy, Vương Tây Nhã đã tỏ vẻ mình ngứa tay muốn đánh người rất nhiều lần…
Cô cũng bó tay, có một người bạn trai vừa có gu thẩm mỹ vừa am hiểu trang sức DIY, thật sự quá hạnh phúc.
“Ừm, tôi biết sơ sơ. Từ Dẫn Châu bình tĩnh lên tiếng, dường như không hề phát hiện ra, cúi đầu tiếp tục khắc miếng ngọc màu vàng nhạt, thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, có điều đôi mắt lóe sáng và con dao chần chừ mãi vẫn không khắc được nét nào đã để lộ cảm xúc chân thật từ tận đáy lòng anh.
Thẩm Như Như cất miếng ngọc bình an đi, chống cằm, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh ý cười, gương mặt trong sáng, ngây thơ, đáng yêu làm lay động lòng người, thế nhưng lời nói thốt ra lại hoàn toàn khác: “Quả nhiên đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc làm việc”
Vừa thẳng thắn vừa ngây ngốc…
Rốt cuộc Từ Dẫn Châu không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, đỡ trán khẽ mỉm cười: “Như Như, em làm vậy khiến tôi rất khó tập trung được.
“Ồ, vậy tôi vào phòng bếp thu dọn bát đũa, anh cứ tiếp tục. Thẩm Như Như đứng dậy toan rời đi.
Từ Dẫn Châu giữ cô lại: “Từ từ, tôi có việc muốn nói với em?
Cô đã quen việc tiếp xúc với anh nên không bị hơi thở âm hàn bỗng dưng ập đến. Cô quay về chỗ ngồi: “Chuyện gì?”
“Lưu Tuyền có vấn đề? Từ Dẫn Châu buông tay ra: “Trên người anh ta có tử khí.
Tử khí là loại hơi thở đặc biệt, chỉ xuất hiện ở người sắp chết, thường thấy nhất ở những người mắc bệnh mạn tính, ví dụ như những người bệnh ung thư giai đoạn cuối, những người mắc bệnh mạn tính đến giai đoạn cuối vân vân… Thoạt nhìn Lưu Tuyền khỏe mạnh như vậy, cơ thể cường tráng, chẳng giống người sắp chết chút nào, tại sao trên người anh ta lại có tử khí được chứ?
Thẩm Như Như cực kỳ ngạc nhiên: “Có khi nào nhầm không? Trên người ông cụ, bà cụ Tây có không?” Từ Dẫn Châu khẳng định: “Chắc chắn là tử khí, chỉ có một mình anh ta có, hơn nữa tử khí trên người anh ta cực kỳ nồng nặc, không khác người chết là bao, chắc hẳn anh ta đã từng chết một lần. Tuy rằng không biết rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì, hiện tại có vẻ bọn họ cũng không có ác ý nhưng em chú ý vẫn hơn, để ý cẩn thận.
Một khi con người phát điên, bọn họ còn khó xử lý hơn quỷ.
Từng chết một lần, cách nói này khiến Thẩm Như Như cảm thấy cực kỳ khó chịu. Chẳng lẽ có người đã chết sống lại thật sao, vậy thì thế giới này loạn mất thôi?
“Tôi sẽ chú ý. Cô nghiêm túc gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hai hôm sau, Lưu Tuyền và vợ chồng ông cụ Tây lại ghé thăm Huyền Thiên Quan, chuẩn bị lập thẻ bài cầu phúc cho Lật Tử.
Thẩm Như Như đã thông báo chuyện này cho Lật Tử, Lật Tử chỉ cảm ơn cô, chẳng nói năng thêm gì nữa. Cô cực kỳ thấu hiểu phản ứng của Lật Tử, sinh thời bị hại thảm như vậy, ngay cả thây cũng chẳng còn, sau khi chết lại thành quái vật không có mặt mũi, ngày ngày chịu tra tấn. Nếu là cô, cô cũng không muốn người thân thấy bộ dạng hiện tại của mình, đau dài chẳng thà đau ngắn, chi bằng để bọn họ coi mình không còn tồn tại nữa lại tốt hon.
Mới sáng sớm những khách hành hương ra ra vào vào Huyền Thiên Quan đông nghìn nghịt, các đạo sĩ đang rèn luyện sáng ở điện chính. Đoàn khách hành hương cực kỳ tự giác đứng xếp hàng ở cửa chờ đợi, nhẹ nhàng thắp hương hoặc ngồi xuống lắng nghe, cố gắng không làm ồn ảnh hưởng đến các đại sư. Bây giờ vợ chồng ông cụ Tây mới biết Huyền Thiên Quan đông nhường nào, đồng thời cũng tin tưởng vào thẻ bài cầu phúc hơn.
Thẩm Như Như đưa bọ họ đến gặp Chiêm Hạc, công việc lập thẻ bài cho Chiêm Hạc phụ trách, lúc trước cô đã đánh tiếng với ông ấy, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ.
Sau khi hai vợ chồng trả tiền, Chiêm Hạc dẫn bọn họ đến phòng cầu phúc, để lại hai người Lưu Tuyền và Thẩm Như Như đợi ở phòng bên ngoài. Lưu Tuyền ngắm nghía khắp căn phòng, gợi chuyện: “Cô Thẩm, tuy Huyền Thiên Quan không lớn nhưng hương khói lại nghi ngút, tôi thấy nhiều nơi ở thành phố B hoành tráng nhưng lại không bằng nơi đây.
Thẩm Như Như âm thầm quan sát từng cử chỉ hành động của anh ta: “Cơ ngơi Huyền Thiên Quan cũng ổn lắm, khu nhà mới bên cạnh sắp xây dựng xong, chẳng bao lâu nữa diện tích sẽ tăng lên gấp đôi.
“Thật ư? Đó đúng là tin vui, tôi có thể đi dạo ở đây được không?” Lưu Tuyền hỏi.
Thẩm Như Như gật đầu: “Đương nhiên là được, tôi dẫn anh đi dạo một vòng”
Hai người đi dạo trong sân, thảnh thơi ngắm nhìn tán lá che rợp, mặt trời sớm mai chầm chậm nhô lên, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất, chiếu lên người bọn họ.
Thẩm Như Như vẫn luôn để ý đến Lưu Tuyền, tất cả biểu hiện của anh ta đều rất bình thường, khi đứng dưới ánh nắng cũng không hề sợ hãi. Hai người đi đến cửa hàng Kính Hoa Duyên, Mạch Mạch đã mở cửa, ngồi ở sau quầy luyện tập vẽ bùa, bên cạnh giàn trưng bày chậu hoa, có ba bốn khách hàng đang lựa chọn chậu hoa hợp ý mình.
Lưu Tuyền không có nhiều hứng thú với cây cối, nhìn lướt qua một lượt rồi quay ra ngoài tiếp tục đi dạo: “Cô Thẩm, Huyền Thiên Quan quả thật rất coi trọng xanh hóa, đây là đạo quan có tỉ lệ diện tích cây xanh cao nhất mà tôi từng thấy”
Thẩm Như Như cười: “Cây xanh nhiều thì bầu không khí sẽ trong lành, có lợi cho sức khỏe và tinh thần. Đúng rồi, nhắc đến cái này, tôi thấy sắc mặt anh hôm nay không ổn lắm, hai hôm nay nghỉ ngơi không tốt à?” Lưu Tuyền chống nạnh, nói: “Tôi hơi lạ giường, tối nay về ngủ một giấc là khỏe. Hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện câu được câu chăng, nửa giờ sau, vợ chồng ông cụ Tây đi ra. Nhìn theo bóng dáng ba người rời đi, Thẩm Như Như trầm ngâm, biểu hiện của Lưu Tuyền thật sự quá bình thường, rốt cuộc anh ta có biết vấn đề đang diễn ra trên người mình không…
*
Tin tức vụ kiện của Hướng Ân Trừng bước đến vòng xét xử cuối cùng nhanh chóng lan ra. Dưới sự chú ý của hàng nghìn cư dân mạng, phiên tòa xét xử diễn ra một cách thuận lợi. Hướng Ân Trừng bị phán tử hình, căn cứ theo mức độ phạm tội nặng hay nhẹ, mấy tên đồng lõa bị phán giam giữ trong tù mười năm hoặc chung thân.
Đến thời điểm này, rốt cuộc án tử cũng hạ màn, duy chỉ có vị Liên đại nhân đứng sau lưng vẫn không tìm được. Cùng lúc đó, Thẩm Như Như đang bận rộn di dời cây xanh trong nhà. Hạng mục xanh hóa đã hoàn thành được năm mươi phần trăm, hoa và thảm cỏ đã gần hoàn thiện, chỉ còn cây xanh là chưa trồng.
Lý Mạnh Huy chỉ đạo các nhân viên mang cả gốc cây giống di chuyển lên xe tải, từng cây được vận chuyển ra ngoài Huyền Thiên Quan.
“Thẩm đại sư, cây giống do cô chăm sóc đúng là khác hẳn, những cây non này mới trồng gần đây mà đã cắm rễ sâu như vậy!” Lý Mạnh Huy cười nói: “Những chậu hoa trồng tuần trước giờ tươi tốt lắm, nở hoa vừa đẹp vừa thom!”
Lý Mạnh Huy chỉ đạo nhân viên vận chuyển hết cây giống đi rồi đến điện chính dâng hương tạ lỗi với Vô Lượng Tổ Sư: “Rất xin lỗi Tổ sư gia, động tĩnh lớn như vậy làm phiền đến ngài rồi, ngài đừng nóng giận, cây giống của chúng ta không giống những cây giống thường, mang đi trồng sẽ được càng nhiều người ngắm nhìn hơn, sau này không lo ế cây nữa. Chúng tôi làm vậy để ngài kiếm thêm tiền hương hoa nhang đèn ạ…
Lý Mạnh Huy quỳ gối trước tượng thần, vừa dập đầu vừa lẩm bẩm một lúc, sau đó mới yên tâm rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT