“Thẩm đại sư! Cô về rồi! Tôi đã tìm cô cả đêm!”

Vưu Nhất chậm rãi chạy tới, trên mặt tràn đầy hưng phấn: “Người trong nhóm chat đã đầy đủ, chỉ còn thiếu một mình cô. Tôi phụ trách thông báo cho những người ở tầng này, số Wechat của cô là bao nhiêu? Tôi kéo cô vào!”

Cánh tay giơ lên một nửa của Thẩm Như Như cứng đờ: “”

Không ngờ trên đời này lại có người không có ánh mắt như vậy, hơn nữa còn có thể an toàn sống đến hơn hai mươi tuổi…

Mu bàn tay đột nhiên bị một tầng mát lạnh phủ lên, Từ Dẫn Châu nắm tay cô, cô kinh ngạc ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.

“Lạnh không?”

Cô cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn tay tràn vào, cánh tay tê dại, nhưng cô vẫn chậm rãi lắc đầu.“Không lạnh”

Vưu Nhất đứng bên cạnh cảm thấy khó hiểu, đây là đang làm gì? Trao đổi ám hiệu?

Buổi sáng ngày hôm sau, Hội nghị giao lưu Đạo pháp chính thức bắt đầu.

Năm giờ sáng, Thẩm Như Như đã bị một loạt âm thanh thông báo tin nhắn của các đạo hữu trong nhóm chat đánh thức, cô cố gắng mở ra giao diện của nhóm chat, nhìn thấy nhóm đạo hữu lớn tuổi đã hẹn nhau xuống dưới ăn cơm, mấy người trẻ tuổi còn chưa tỉnh, chín phần mười vẫn còn đang ngủ.

Cô đặt điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt lại nằm xuống một lúc, nhưng mà tỉnh giấc vào buổi sáng rất khó ngủ tiếp, cô trở mình vài lần, sau đó dứt khoát mang gương mặt ngái ngủ bò dậy thay quần áo rửa mặt.

Ăn cơm xong, cô vội vã đến hội trường ở tầng sáu của khách sạn, Thẩm Như Như đã bị đám đông ở hiện trường lúc ấy làm cho choáng váng. Cô biết là có rất nhiều người, nhưng không ngờ lại có nhiều như vậy! Nhìn xung quanh, khắp nơi đều là đầu người màu đen, xen lẫn vài cái đầu màu trắng.

Cô tìm một vòng, sau khi thấy chiếc ghế có bảng tên của mình thì ngồi xuống, khác với những khu vực đông đúc khác, hàng ghế này còn rất nhiều vị trí trống, hai phần ba số người vẫn chưa tới.

Nhìn thấy chỗ ngồi trong hội trường càng ngày càng kín, nhưng tỷ lệ có mặt của hàng ghế bên cạnh cô và hai hàng phía trước vẫn thấp đến đáng thương, Thẩm Như Như không khỏi cảm thấy buồn bực, người đi đâu hết rồi?

Cô đưa mắt nhìn xung quanh một chút, phát hiện những đạo hữu mà cô gặp ngày hôm qua đều ngồi ở một bên khác của hội trường, cách nhau một khoảng ghế lớn, hoàn toàn không thể trò chuyện. Cô ngồi một hồi, chán nản không biết làm gì khác, đành phải lấy điện thoại di động ra lướt vòng bạn bè.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa tình cờ gặp ở Quán Tri Vị ngày hôm qua đã đăng một bài viết vào đầu giờ sáng, một tấm ảnh chụp chung, một tấm ảnh chụp thức ăn và một đoạn văn lừa tình rất dài, ý chính đại khái là muốn biểu đạt không nỡ và chúc phúc đối với hội trưởng. Thẩm Như Như lặng lẽ cho cô ta một lượt thích, một phút sau, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đột nhiên gửi tin nhắn riêng cho cô–

Hổ Tinh Tinh: Như Như, cậu từng viết thư tỏ tình với Dư Bích sao?

Thẩm Như Như sửng sốt một chút, chuyện này đã xảy ra một năm trước, người trong cuộc cũng không nhiều, tại sao lúc này lại đột nhiên nhắc tới? Trong lòng cô dâng lên một dự cảm không lành, cô cân nhắc một chút, gõ chữ trả lời—

Thẩm Như Như: Chuyện này tôi cũng quên rồi, cậu nghe ai nói vậy?

Hổ Tinh Tinh: Ây da, tối hôm qua chúng tôi trở về trường, nói với bạn học là gặp cậu thì có người nhắc tới, ở trong nhóm chat của câu lạc bộ lúc trước, cậu không nhìn thấy sao?

Thẩm Như Như nhất thời không nói nên lời, Wechat của cô có quá nhiều bạn bè và nhóm chat, tin nhắn chưa đọc luôn ở 99+, làm gì có thời gian xem từng cái một, huống chi đó còn là nhóm chat của câu lạc bộ đã lâu không xuất hiện, cô càng không để ý. Cô kéo xuống một hồi vẫn không tìm thấy thì không quan tâm nữa. Dù sao cũng là chuyện trong quá khứ, cô làm đúng ngồi thẳng, không liều chết đeo bám hay làm người thứ ba chen chân, bọn họ muốn buôn chuyện như thế nào thì tùy, không ảnh hưởng đến hiện tại là được.

Cô vừa nghĩ như vậy, cô gái tóc đuôi ngựa lại gửi tin nhắn đến: Cậu có biết Lục Vũ không, chính là em gái tóc ngắn tối hôm qua, cô ta vừa vào câu lạc bộ đã để mắt đến Dư Bích, từ khi anh ta chia tay với bạn gái cũ liền ngày ngày theo đuổi, tối hôm qua còn nói bóng nói gió trong nhóm, thật là tức chết đi được. May mà trong câu lạc bộ đều là người cũ, đều biết rõ cách làm người của cậu nên không bị cô ta dắt mũi.

Thẩm Như Như nhìn đoạn văn dài này, trong lòng lại rất bình tĩnh, thậm chí còn muốn uống một ly trà. Cô suy nghĩ một chút, mở album ảnh trong điện thoại di động ra xem một lúc, cô tìm thấy một bức ảnh Từ Dẫn Châu đang ngồi trong sân đánh cờ vào một buổi chiều mùa thu, có mấy chiếc lá cây màu vàng bay xuống chân anh, cô gửi bức ảnh này cho cô gái tóc đuôi ngựa. Đang định thêm một câu “Bảo cô ấy yên tâm, đã nhìn thấy một người đàn ông cực phẩm như vậy, sao tôi có thể còn hứng thú với Dư Bích chứ?”, mới gõ được vài chữ, đột nhiên có người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, cô lơ đãng gõ nhầm một chữ, sau khi gửi đi mới phát hiện mình gõ nhầm thành “Bảo cô ấy yên tâm, đã thử qua một người đàn ông cực phẩm như vậy, sao tôi có thể còn hứng thú với Dư Bích chứ?”

Thẩm Như Như kinh hãi muốn thu hồi tin nhắn, nhưng mà đã muộn, cô gái tóc đuôi ngựa đã nhìn thấy, hơn nữa còn gửi mấy lượt thích cộng với biểu cảm cười xấu xa cho cô, hỏi cô rốt cuộc là cực phẩm đến mức nào… Thẩm Như Như: “…”

י

Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc là cực phẩm đến mức nào!

Nhưng mà anh bị sát khí ăn mòn nhiều năm như vậy, thể chất suy yếu… Hẳn là, có thể, có lẽ, không được lắm đâu…

Đương nhiên, tuyệt đối không được nói những lời này với người ngoài, sau khi lảng tránh vài câu, cô giơ tay sờ so,ạng vành tai, nóng quá, nhất định rất đỏ. Đúng là không có tiền đồ, may là Từ Dẫn Châu không có ở đây, nếu không cô nhất định không nhịn được mà tìm một cái hố để chui xuống.

“Cô đang làm gì vậy? Lúc thì cười, lúc lại ủ rũ?”

Giọng nói của Bạch Lý Vô Thù đột nhiên vang lên bên cạnh, Thẩm Như Như kinh ngạc, quay đầu lại thì nhìn thấy anh ta ngồi ở bên cạnh, bảng tên trên ghế không phải là của anh ta.

“Sao anh lại ở đây?” Thẩm Như Như hỏi theo bản năng, sau đó lập tức phản ứng lại: “Anh cũng nhận được thư moi?”

Bách Lý Vô Thù khoanh tay dựa vào ghế: “Năm ngoái tôi nhận được thư mời, người năm nay nhận được thư mời là đại sư huynh trong quan, nhưng anh ấy đang bế quan không thể tới tham dự, những người khác lười xuống núi nên tôi thay anh ấy đến đây.

Thẩm Như Như hiểu ra, cô nhìn thư mời trong tay Bách Lý, nó cũng có màu xanh lam. Theo những gì cô thấy, có lẽ thư mời màu xanh lam không dễ lấy được, nói cách khác chính là nó dành cho những đệ tử Huyền Môn hiếm khi xuất hiện, từ thái độ của những đạo sĩ ngày hôm qua đối với cô là có thể nhìn ra. Nhưng mà Bách Lý và đại sư huynh của anh ta rõ ràng đều là đệ tử Huyền Môn.

Thẩm Như Như ngạc nhiên, thị trấn Mộ Nguyên nhỏ như lòng bàn tay, vậy mà đã có ít nhất ba đệ tử Huyền Môn, xác suất này cao hơn những nơi khác rất nhiều. Khó trách Tổ sư gia sẽ ở lại nơi nhỏ bé này, có lẽ là ông đã nhìn ra thị trấn Mộ Nguyên là nơi địa linh nhân kiệt.

*Địa linh nhân kiệt: đất thiêng sinh người hiền tài, kiệt xuất.

Ba mươi phút sau, các thành viên của Hiệp hội Đạo giáo lần lượt đến đông đủ, hội trường không còn chỗ ngồi. Chủ nhiệm và phó chủ nhiệm của Hiệp hội Đạo giáo lần lượt xuất hiện và ngồi lên bục dành cho chủ nhiệm, tổng cộng có sáu người, tất cả đều là những ông lão đã ngoài tám mươi tuổi, nhìn ai cũng tràn đầy năng lượng, nét mặt rạng rỡ, tinh thần còn tốt hơn so với thanh niên nghiện mạng Internet ở độ tuổi đôi mươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play