Những khó khăn trong suốt ba năm qua thì không cần phải nói nữa. Quãng đường từ thí nghiệm lâm sàng đến khi làm ra được thành quả chân chính là rất xa, trên đoạn đường ấy có vô số lần thất bại và đấu tranh, vấp ngã rồi tự mình đứng lên. Vì thế khi Trì Chiếu nhận được cuộc gọi từ thầy giáo của mình, cậu có cảm giác không thể tin nổi: “Thật sự có thể sao ạ? Có thể khôi phục thị lực cụ thể đến mức độ nào? Có phản ứng bài xích hay tác dụng phụ nào khác không?”
Lúc nhận được cuộc gọi, Trì Chiếu chỉ mới bước ra từ phòng phẫu thuật, trang phục giải phẫu vừa được cởi ra, cậu buột miệng liên tục đặt câu hỏi, tin tức từ dự án này là thứ mà Trì Chiếu mong ngóng từ lâu.
Sau khi dự án đi đến giai đoạn lâm sàng, mọi người trong tổ lại tiến hành thử nghiệm các loại điều chỉnh khác nhau, cuối cùng mới dùng một loại vật liệu kiểu mới làm thành vật dẫn điện cực cho võng mạc nhân tạo. Vật liệu này có phản ứng bài xích khá nhỏ, có thể chứa nhiều điện cực. Khoảng thời gian trước đây, bọn họ tiến hành thí nghiệm lâm sàng trên ba bệnh nhân, Trì Chiếu vẫn luôn chú ý đến hạng mục, gần như cứ cách vài ngày lại gọi điện hỏi thăm một chút tình hình ở phòng thí nghiệm, đến khi nghe được kết quả thì cực kỳ kích động, không chờ giáo sư trả lời đã hỏi tiếp: “Có số liệu cụ thể chưa ạ? Thầy có thể nói kỹ hơn một chút được không? Chính xác là cái gì xem như là có thể?”
Lúc này Trì Chiếu vẫn còn đang ở trong phòng chuẩn bị phẫu thuật, xung quanh đều là các giáo sư, tiền bối trong ngành. Giọng nói kích động của cậu vang lên khiến mọi người đều nhìn về phía này. Trì Chiếu vội vàng tỏ ý xin lỗi, cởi áo xong lập tức bước nhanh ra khỏi phòng chuẩn bị, cậu vội vàng chạy đến một hành lang yên tĩnh, vừa chạy vừa dò hỏi giáo sư về tiến triển mới nhất của hạng mục, mà câu trả lời càng thắp lên hy vọng của cậu.
“Số liệu cụ thể thầy đã gửi cho em, hiệu quả lâm sàng và khả năng xảy ra biến chứng của bệnh nhân đều ít hơn so với tưởng tượng của chúng ta.” Qua điện thoại, giọng của giáo sư vẫn rõ ràng như cũ, từng câu nói như gieo thêm hy vọng trong lòng Trì Chiếu: “Trước mắt thì thị lực của các tình nguyện viên tham gia thí nghiệm phẫu thuật đã cải thiện hơn rất nhiều. Thầy gọi điện thoại là muốn nói cho em biết, kỹ thuật này đã chính thức thông qua thí nghiệm lâm sàng. Nếu không có gì ngoài ý muốn, một thời gian nữa là có thể chính thức ứng dụng lâm sàng.”
Có thể chính thức ứng dụng lâm sàng, câu nói này Trì Chiếu đã đợi rất lâu rồi. Tính chất đặc thù của phẫu thuật mắt làm cho Trì Chiếu không dám tùy tiện thí nghiệm trên đôi mắt của Phó Nam Ngạn, cậu phải chờ đợi dự án thành công mới dám tiến hành. Từ lúc lấy được thành quả đầu tiên từ thí nghiệm trên động vật, Trì Chiếu vẫn luôn chờ đến ngày này, hiện giờ cậu vẫn không thể tin được ước mơ của mình sắp thành sự thật.
“Thật sự có thể sao ạ?” Trì Chiếu xác nhận lại với giáo sư. “Sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra chứ?”
“Trăm phần trăm thì không ai dám đảm bảo, đến cả Thượng đế khi tạo ra con người còn có thể xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn mà.” Giáo sư cười, nói: “Nhưng dựa trên kết quả hiện tại thì đúng thật là dự án này có thể mang đến ánh sáng cho rất nhiều người bị bệnh về mắt.”
Sức khỏe đi đôi với tính mạng con người. Y học vốn là một ngành nghề đấu tranh với số mệnh. Trong cuộc sống khó có thể tránh khỏi việc mắc phải bệnh tật, y học chính là đôi tay kéo con người trở về từ vực sâu. Trì Chiếu vẫn luôn cố gắng hết sức để trở thành một bác sĩ tốt, mà người yêu của cậu cũng sắp nhìn thấy lại được ánh sáng nhờ vào tiến bộ của y học.
Nửa năm lại trôi qua, dự án võng mạc nhân tạo ở nước ngoài đã được phê chuẩn để đưa ra thị trường, nhóm Trì Chiếu nắm được số người giải phẫu đầu tiên.
Để chọn được người làm phẫu thuật khi dự án vừa được phê duyệt cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Người mắc bệnh về mắt quá nhiều, võng mạc nhân tạo lại không thể sản xuất ở quy mô lớn, vật liệu hay kỹ thuật đều khan hiếm, chỉ có vài trường hợp có thể phẫu thuật, nhưng bởi vì có Trì Chiếu, tất cả đều không thành vấn đề. Từ trước đến nay Trì Chiếu luôn nỗ lực làm từng việc một để giúp Phó Nam Ngạn có thể nhìn thấy, từ việc tham gia dự án này đến việc bảo vệ đôi mắt của Phó Nam Ngạn, phàm là chuyện có thể làm được, cậu sẽ làm hết sức mình.
Trong khoảng thời gian thực tập, Trì Chiếu thường xuyên chườm ấm hai mắt cho Phó Nam Ngạn, sau nhiều năm cậu vẫn kiên trì thói quen này. Khi du học Trì Chiếu cũng không quên gọi video bảo Phó Nam Ngạn chườm ấm mắt. Sau khi về nước lại chẳng ngại phẫu thuật mệt mỏi, cậu vẫn luôn tự mình chườm ấm mắt cho anh. Mà sự thật cũng chứng minh cách làm của Trì Chiếu như tiên tri vậy, dưới tình huống khan hiếm vật liệu ở giai đoạn đầu của hạng mục, tình trạng bệnh về mắt của mỗi bệnh nhân trở thành tiêu chuẩn đánh giá xem có được phẫu thuật hay không, lại thêm Trì Chiếu không ngừng vất vả tới lui giúp đỡ thầy giáo của mình, cuối cùng họ quyết định nửa tháng sau sẽ tiến hành phẫu thuật cho Phó Nam Ngạn ở nước ngoài.
Chuyện của Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu không cố tình giấu nhưng cũng không nói cho mọi người biết. Vốn dĩ đây là việc riêng của cậu, trong bệnh viện thì phải dựa vào năng lực để đánh giá, còn việc xin phẫu thuật giúp Phó Nam Ngạn cậu không giấu nổi. Nghiên cứu phát minh võng mạc nhân tạo thành công là một sự kiện lớn, các bác sĩ khoa mắt đương nhiên sẽ chú ý đến dự án này. Thân là người hành nghề, bọn họ đều biết muốn có được người đầu tiên làm phẫu thuật trong giai đoạn này sẽ khó thế nào. Khi biết tin, bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc xen lẫn chấn động, rồi dụi mắt mà nhìn Trì Chiếu.
“Tiểu Trì cừ thật đấy, kể ra ngoài thì chắc chắn khoa mắt của chúng ta nổi tiếng luôn.”
“Tôi đã nói mà, chắc chắn trong tương lai Trì Chiếu sẽ là người làm nên chuyện, nhanh như vậy đã linh nghiệm rồi.”
“Đừng nói nữa, trước đây tôi còn thấy Trì Chiếu trông quá non nớt chẳng có tài cán gì, hiện thực đã vả mặt tôi bôm bốp rồi.”
Mọi người đều mồm năm miệng mười khen ngợi Trì Chiếu. Cậu vẫn thản nhiên tiếp nhận lời khen của bọn họ, cậu xứng đáng nhận tất cả những điều này, đằng sau khung cảnh trời quang mây tạnh ấy luôn là những lần nỗ lực tích lũy nhiều tới nỗi không thể đếm xuể.
Khi mới vừa về nước, nhìn Trì Chiếu còn khá trẻ người non dạ. Trong ngành y năng lực của một người được tính dựa trên năm kinh nghiệm, không ít lần có người nghi ngờ về năng lực của cậu. Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, cậu dùng thực lực tuyệt đối và thái độ khiêm tốn để nhận được sự khẳng định từ mọi người. Hiện tại ngày càng nhiều người biết trong khoa mắt bệnh viện có một bác sĩ trẻ tuổi tên là Trì Chiếu, ngay cả những bậc lão làng nổi tiếng xưa nay khắc nghiệt cũng không ngớt lời khen ngợi cậu, bảo rằng nhất định cậu sẽ có được thành tựu, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của khoa mắt.
Trì Chiếu là người mang theo ánh sáng, dù cho xuất thân của cậu không tốt, nhưng trải qua thời gian mài giũa cậu sẽ dần để lộ ra tài năng của mình, có khả năng xuất ngoại, kiểm tra đối chiếu tư liệu hay xin nhập viện, tất cả đều do một tay Trì Chiếu xử lý. Ban đầu bố mẹ của Phó Nam Ngạn cũng muốn đi theo anh, nhưng hai người lớn tuổi bọn họ không tiện đi đường xa như vậy, sau khi suy xét tất cả tình huống thì vẫn là một mình Trì Chiếu đi cùng anh.
Sau khi nhập viện, một y tá hỏi Trì Chiếu: “Anh đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ chưa? Chỉ một mình anh thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ có mình tôi.” Trì Chiếu đáp: “Toàn bộ hồ sơ đã chuẩn bị xong, chị có thể xem qua bất cứ lúc nào.”
Một mình Trì Chiếu chăm sóc che chở cho Phó Nam Ngạn, mức độ cẩn thận của cậu không thua kém gì người trong nhà. Trừ hồ sơ cơ bản, Trì Chiếu còn điều chỉnh lại rồi mang theo bệnh án từng ấy năm cộng với tất cả báo cáo kiểm tra của Phó Nam Ngạn, tạo thành một tệp hồ sơ thật dày, tiêu tốn rất nhiều thời gian của Trì Chiếu, nhưng cũng cung cấp hồ sơ quý giá cho các bác sĩ phẫu thuật.
“Anh giỏi thật đấy.” Y tá cầm lấy bệnh án đã được phiên dịch qua, chân thành cảm thán nói: “Nếu tất cả bệnh nhân đều chu toàn như anh thì không cần đến chúng tôi nữa rồi.”
Trì Chiếu đã quen với những lời khích lệ như vậy, cũng chỉ vì muốn tăng thêm phần đảm bảo cho tiến trình phẫu thuật của Phó Nam Ngạn nên cậu mới làm thế. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến một ngày trước khi phẫu thuật, y tá vẫn đi tới tiến hành trấn an như thường lệ, giải thích quy trình phẫu thuật vào ngày mai cho bọn họ nghe.
Quá trình thế nào Trì Chiếu vốn đã hiểu rõ, đơn giản là gây tê, cắt ra, đặt vào rồi khâu lại, không khác gì những lần phẫu thuật lên động vật Trì Chiếu đã làm vào mấy năm trước, lần phẫu thuật này Trì Chiếu ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình. Đến khi y tá đưa ra đơn chấp thuận phẫu thuật và thông báo rủi ro, trong lòng Trì Chiếu đột nhiên dâng lên cảm giác lo lắng.
Dường như những cảm xúc được che giấu bấy lâu bất ngờ xuất hiện, Trì Chiếu không thể khống chế suy nghĩ trong lòng mình. Lần phẫu thuật này cậu không chỉ đợi năm năm, cậu vì nó mà đã trả giá vô số gian khổ, nhưng đến khi mong ước sắp thành sự thật, Trì Chiếu khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều…
Nếu chẳng may khi phẫu thuật xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn thì sao?
Sau khi phẫu thuật, Phó Nam Ngạn thật sự có thể nhìn thấy được không?
Liệu có thế xảy ra sự cố nào?
Kỹ thuật này quá mới, có quá nhiều chuyện không xác định được. Ngay cả Trì Chiếu đã hoàn toàn thành thạo kỹ thuật giải phẫu cũng không thể yên lòng, việc xác suất nhỏ luôn có khả năng xảy ra nhưng Phó Nam Ngạn chỉ có một đôi mắt, bọn họ không có nhiều cơ hội để thử lại.
Trì Chiếu chậm rãi nhắm mắt lại, cậu chưa bao giờ cảm nhận tâm tình của người nhà bệnh nhân rõ đến vậy. Bờ môi cậu mấp máy, cậu muốn hỏi gì đó để bản thân có thể yên tâm, nhưng lại nói không nên lời. Tất cả phân đoạn cậu đều nắm rõ như lòng bàn tay, cậu biết tỉ lệ phát sinh những tình huống ngoài ý muốn đó là rất thấp, nhưng cảm xúc đã lấn át thì không thể nào kiểm soát được. Trì Chiếu quá chú ý đến đôi mắt của Phó Nam Ngạn, hiện tại cậu cảm giác như chính mình bị bóp chặt cổ họng, chỉ có thể trơ mắt nhìn y tá nói về sự nguy hiểm của buổi phẫu thuật cùng với những việc cần lưu ý đến, nhìn y tá cầm đơn đi ra khỏi phòng bệnh, lại nhìn cô ấy mở cửa phòng ra rồi đóng lại. “Cạch” một tiếng, cửa phòng đã được đóng, xung quanh rơi vào cảnh yên tĩnh. Trì Chiếu im lặng ngồi cạnh cửa sổ phòng Phó Nam Ngạn, nắm lấy tay anh, gọi một tiếng: “Giáo sư.”
“Làm sao vậy?” Giọng nói của Phó Nam Ngạn thật trầm thật ổn định, nhiều năm như vậy trôi qua, bàn tay anh vẫn kiên cố và mạnh mẽ như ngày nào. Trì Chiếu ngồi thấp hơn anh một chút, dựa đầu vào vai anh, cậu không biết nói với anh điều gì, cũng chỉ đành đáp lại: “Không có việc gì, giáo sư, chỉ là em muốn gọi anh thôi.”
“Được, cứ gọi đi.” Phó Nam Ngạn nói: “Anh ở đây.”
Trì Chiếu không nói, Phó Nam Ngạn cũng không hỏi. Hai người họ cứ như vậy an tĩnh dựa vào nhau, bầu trời bên ngoài không biết đã tối sầm từ khi nào, sau khi mặt trời trốn vào sau cây cối, màn trời lập tức trở nên đen kịt. Phòng bệnh của Phó Nam Ngạn không nằm ở tầng cao, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy cành lá tốt tươi của cây cối, nhưng đến khi trời tối nhánh cây cũng biến thành màu đen, một mảnh đen nghìn nghịt che trước mắt, che đậy hoàn toàn chút ánh sáng yếu ớt còn lại.
Đây là một loại cảm xúc thật áp lực, thời điểm bầu trời hoàn toàn biến thành màu đen, Trì Chiếu lại gọi một tiếng “Giáo sư”. Lúc này hai người họ đổi từ tư thế ngồi biến thành nằm, bọn họ nằm song song với nhau trên giường bệnh không lớn, Phó Nam Ngạn ôm lấy bả vai Trì Chiếu, cúi đầu dùng môi hôn lên trán cậu, lặp lại lời vừa mới nói kia: “Ừm, giáo sư ở đây.”
Giọng nói của Phó Nam Ngạn thật dịu dàng ấm áp, anh chậm rãi hôn lên làn da Trì Chiếu. Cậu không nói, anh một câu cũng không hỏi, dường như anh không có chút lo lắng nào về buổi phẫu thuật ngày mai. Nhưng Trì Chiếu thì không như thế, cậu quá sợ hãi, càng nghĩ tới lại càng sợ hơn, căn bản Trì Chiếu không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
“Giáo sư, em hơi sợ…” Cuối cùng, Trì Chiếu túm lấy quần áo của Phó Nam Ngạn, mở miệng nói.
Phó Nam Ngạn thay quần áo của bệnh nhân, quần áo lỏng lẻo trên người anh càng làm cảm giác bất an của Trì Chiếu thêm nặng nề. Chỉ có lúc này Trì Chiếu mới cảm giác được bản thân yếu ớt đến nhường nào, dẫu cho cậu được bao nhiêu người khen, lấy được bao nhiêu thành tựu thì cậu vẫn cảm thấy mình rất yếu ớt, tầm thường. Con người khi đứng trước những thứ vô định luôn là bên yếu hơn, ai cũng không ngoại lệ.
Trì Chiếu sợ hãi quá nhiều thứ, sợ phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ phản ứng bài xích, sợ biến chứng của bệnh, sợ sau khi Phó Nam Ngạn trải qua lần phẫu thuật này vẫn không thể nhìn thấy được. Cảm xúc một khi được khơi mào rất khó để dừng lại, Trì Chiếu tiến vào lồng ngực Phó Nam Ngạn, rụt rè hỏi: “Giáo sư, anh không sợ sao?”
Phó Nam Ngạn ôm đầu vai cậu, thật ôn hòa hỏi: “Sợ cái gì?”
“Anh không sợ phẫu thuật thất bại sao? Không sợ phẫu thuật xong vẫn không nhìn thấy gì ạ?” Trì Chiếu có chút lo lắng vô cớ, cảm xúc lo âu tràn ngập trong đầu làm cậu không cách nào bình tĩnh suy nghĩ. Cậu ngẩng đầu lên, hôn lên khắp đôi mắt của Phó Nam Ngạn, muốn được yên tâm một chút. Phó Nam Ngạn cúi đầu, lặng lẽ hôn cậu một cái.
“Không có việc gì cả, không cần phải sợ.” Kết thúc nụ hôn, Phó Nam Ngạn nhéo nhéo đầu vai Trì Chiếu, bàn tay ôn hòa mạnh mẽ. Anh biết Trì Chiếu đang lo lắng điều gì, nhưng thật sự anh không lo chút nào, không sốt ruột, cũng không sợ hãi. “Anh tin tưởng năng lực của em, cũng tin tưởng toàn bộ tổ dự án các em. Đây là dự án em tự mình tham gia, dự án cũng đã được đồng thuận nhiều như vậy, anh tin tưởng nó có thể mang đến ánh sáng cho anh.”
“Lỡ như thất bại thì sao? Lỡ như về sau anh không còn cơ hội nhìn thấy nữa?” Trì Chiếu bướng bỉnh, cậu biết xác suất này là rất nhỏ, cậu biết mình đang lâm vào tiêu cực nhưng không thể thoát ra được, cho đến khi ——
Phó Nam Ngạn chạm vào mặt cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chân thành lên mí mắt của cậu.
“Sẽ không thất bại, em đã thành công, thành công từ rất lâu rồi.” Phó Nam Ngạn chậm rãi hôn lên môi cậu. “Phẫu thuật thất bại hay thành công đều không sao cả, nhìn thấy hay không anh đều đã quen rồi, chỉ cần có em bên cạnh, thế giới của anh luôn luôn bừng sáng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT