Sau khi trúc mã trở thành đỉnh lưu tôi cũng nổi tiếng rồi!

Chương 1: Lâu ngày gặp lại


4 tháng


Tháng 6, Nam Thành đã hoàn toàn vào hè, cơn gió thổi qua mang theo cái nóng oi bức.

Giữa trưa, người đi bộ trong thành phố nhộn nhịp này đều mặc quần áo mát mẻ, bước đi vội vã. Ngoại trừ những người phải làm việc ngoài trời, chẳng mấy ai sẵn lòng ra khỏi phòng.

Mãi đến chạng vạng, khi ánh nắng yếu dần, người trên phố cuối cùng cũng dần dần đông hơn.

“Nghe nói gì chưa? Kỷ Hạc Thời gần đây tới Nam Thành quay phim đó.”

“Thật sao? Ở đâu ở đâu?”

“A a a tớ thích anh ấy lâu lắm rồi!”

“Tớ cũng thế! Nhất định phải đi xem!!”

Ở lối vào tàu điện ngầm đông đúc, vài cô bé trông như học sinh trung học đang thảo luận sôi nổi.

Vừa bước vào ga tàu điện ngầm, mấy bé nhìn những tấm áp phích dán trên tường hai bên như thường lệ - chàng trai trẻ trong tấm áp phích vai rộng eo hẹp chân dài, động tác ngầu lòi quảng cáo lon Coca-Cola cầm trên tay, khuôn mặt tuấn tú rạng ngời, tự nhiên cuốn hút hàng ngàn thiếu nam thiếu nữ.

Mùa hè năm ngoái, Kỷ Hạc Thời dựa vào bộ phim thần tượng cổ trang mà nổi tiếng khắp cả nước, cho đến nay vẫn là ngôi sao sáng nhất làng giải trí. Từ phố to tới hẻm nhỏ, từ trung tâm thương mại tới tàu điện ngầm, đại ngôn quảng cáo của hắn thực sự rất nhiều.

Tàu điện ngầm chạy ầm ầm, từ trung tâm thành phố đến bốn phương tám hướng, bao trùm gần như toàn bộ thành Nam Thành.

Quận Giang Phố ở cực tây của Nam Thành, mà Tiệm cà phê Ánh Nắng lại nằm ở phía tây của quận Giang Phố, đây đã là điểm cuối của tàu điện ngầm Nam Thành, thế nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi quảng cáo của đỉnh lưu Kỷ Hạc Thời.

“Ông chủ, nghe nói bộ phim gần đây của Kỷ Hạc Thời sẽ lấy bối cảnh ở Nam Thành của chúng ta đấy.”

Quán cà phê lúc này không kinh doanh, nữ phục vụ trẻ bước tới trước mặt Lâm Phi Trì. Cô ôm một chiếc khay trong tay, nhưng ánh mắt lại đang nhìn về tòa nhà đối diện cửa sổ - màn hình gắn trên tòa nhà vừa vặn chuyển đến quảng cáo của Kỷ Hạc Thời.

Lâm Phi Trì không ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu chăm chú đọc sách, chỉ nhẹ giọng ừm một tiếng: “Thế à?”

“Đúng vậy á!”

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của ông chủ, nữ phục vụ cảm thấy hơi không biết phải làm sao: Cũng đúng, dù Kỷ Hạc Thời lớn lên có đẹp trai đến đâu, diễn xuất có giỏi đến mức nào, cũng khó thu hút được đàn ông trưởng thành, đặc biệt là người đàn ông anh tuấn nho nhã như ông chủ.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi lặng lẽ quan sát người đang cúi đầu xem sách.

Đẹp quá đi à!

Mặc kệ ngắm bao nhiêu lần vẫn sẽ sinh ra loại xúc động sâu sa.

Gương mặt này, dù đặt trong giới giải trí toàn trai xinh gái đẹp, cũng có thể coi là đỉnh cao chứ nhỉ?

Sao lại chọn mở quán cà phê nhờ?

Lâm Phi Trì hoàn toàn không nhận ra ánh mắt chăm chú của nhân viên.

Anh chỉ mơ hồ cảm thấy Tiểu Hồng đã đứng bên cạnh mình rất lâu rồi, bèn ngẩng đầu nhìn xung quanh, cười nói: “Không kinh doanh nữa phải không? Vậy chúng ta tan làm sớm đi, không cần lãng phí thời gian ở cửa hàng.”

“Cảm ơn ông chủ!”

Kỳ Tiểu Hồng vội vàng chuyển tầm mắt, che giấu tâm tư nhỏ của mình. Cầm túi lên sắp đi ra tới cửa, cô lại nhớ ra điều gì đó, liền lùi lại hỏi: “Ông chủ, kiến nghị của em thứ sáu tuần trước, anh suy nghĩ thế nào rồi?”

Công việc kinh doanh của quán cà phê rất bình thường.

Đây thực ra là một câu mười phần lạc quan. Vị trí không tốt, vừa không có gì đặc sắc, ông chủ lại rất Phật tử*... Cửa hàng có thể nói là vô cùng vắng vẻ, đến nỗi chỉ có cô là người phục vụ duy nhất, mà phần lớn thời gian chẳng có gì để làm.

*Phật tử: chỉ thái độ sống không tranh giành, coi nhẹ thắng thua, coi thường mọi thứ và đón nhận mọi thứ khi chúng đến, theo đuổi bình yên trong tâm hồn.

Ông chủ vừa dịu dàng đẹp trai vừa chu đáo như vậy thực sự hiếm có khó tìm.

Kỳ Tiểu Hồng vô cùng lo lắng ngày nào đó quán cà phê sẽ vỡ nợ, thành ra mấy ngày nay cô đang suy nghĩ làm sao để thu hút kinh doanh. À không, thứ sáu tuần trước cô đã nghĩ ra một ý hay --

“Bây giờ Kuaidou đang hot lắm, chúng ta cũng có thể mở một tài khoản, tên là Tiệm cà phê Ánh Nắng! Sau đó, chúng ta thường đăng bài về môi trường và không khí của quán cà phê, các loại cà phê và đồ ăn nhẹ cũng như cuộc sống hàng ngày trong cửa hàng, khẳng định sẽ hỗ trợ được cho việc kinh doanh.”

 

Hấu tìm Kuaidou thì nó ra app này nè. Cơ mà đọc giới thiệu thì nó giống app chỉnh sửa hơn là app đăng video. Ngoài ra thì Hấu hóng được 1 thông tin bên đó có ship cp KuaiDou (Kuaishou × Douyin). =))) Có lẽ nào tác giả có ý này đây ta?!

 

Kuaishou 

 

Douyin

“Ồ, ra vậy.”

Lâm Phi Trì kỳ thật cũng không để ý, chỉ là việc kinh doanh tệ hại của quán khiến nhân viên lo lắng cho ông chủ, quả thực không ổn chút nào, bèn cười nói: “Em không ngại phiền phức, vậy thì làm đi. Nếu thực sự hiệu quả, tôi sẽ tăng lương cho em”

“Được! Em đăng ký tài khoản ngay đây!!”

Kỳ Tiểu Hồng đặt túi xách xuống, thực ra cô đã xem qua hướng dẫn từ trước, lập tức bắt tay thao tác. Đưa ra đề xuất này vốn không phải vì lương, nhưng nếu có thì đương nhiên càng tốt.

Rất nhanh đã thực hiện gần hết.

Cô đưa điện thoại ra: “Ông chủ, chỗ này cần điền thông tin cá nhân của anh, tài khoản phải được xác thực quyền sở hữu ngay từ đầu.”

“Chính quy thế cơ à?”

Lâm Phi Trì mỉm cười nhận lấy điện thoại, bắt đầu nhập thông tin liên quan, tiến hành xác thực tên thật.

Sau khi xác thực tên thật hoàn tất, Kỳ Tiểu Hồng tiếp tục thao tác, đồng thời nói: “Cái này cần thiết á! Nếu sau này tài khoản này hot lên, sẽ rất có giá trị ấy. Em lại không muốn nhận bài kiểm tra nhân tính đâu.”

“Được rồi, đợi duyệt thôi.”

Kỳ Tiểu Hồng xoay điện thoại sang một bên nói: “Ông chủ, em quay một đoạn video ngắn cho anh nhé? Sau khi tài khoản được duyệt em sẽ tải nó lên làm video ngắn đầu tiên cho tài khoản Tiệm cà phê Ánh Nắng của chúng ta.”

“Anh không cần phải di chuyển! Cứ tiếp tục đọc, chỉ cần lật một trang là được, em sẽ quay cảnh đọc sách hàng ngày.”

Lâm Phi Trì nói: “OK”

“Đại công cáo thành!”

Kỳ Tiểu Hồng xem đoạn video ngắn cô vừa quay, không khỏi cảm khái thật cảm động, xét theo kinh nghiệm nhiều năm xem video trai đẹp trên app Kuaidou, video này không thể không hot.

“Ông chủ, anh xem xem, có được không?”

Cô đưa điện thoại lên trước mắt Lâm Phi Trì.

Lâm Phi Trì chưa từng xem mấy video ngắn kiểu này, đây là lần đầu tiên anh xem một đoạn video dài mười giây của chính mình được phát đi phát lại, khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Anh ấy không muốn phá hỏng tâm tư của người khác, nói: “Ừm, quay không tệ, cứ để vậy đi.”

“Anh đọc sách cũng đừng đọc quá muộn đó.”

“Về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sắp về, Kỳ Tiểu Hồng nói.

Lâm Phi Trì đáp lại một tiếng.

Quán cà phê rộng lớn chỉ còn lại mình anh.

Ở đây cách âm rất tốt, bên ngoài dù ngựa xe như nước, âm thanh cũng không lọt vào. Bởi vậy mà bốn bề xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Về nhà ư?

Lâm Phi Trì cười tự giễu, chậm rãi đặt cuốn sách xuống, đi tới ngồi xuống chiếc bàn cà phê cạnh cửa sổ.

Anh nhìn về phía dòng người trên phố.

Nam Thành không tính là một thành phố có nhịp sống nhanh, trời còn chưa tối, bên ngoài đã là cảnh tượng khói lửa "tan làm đón con tan học về nhà".

Anh cũng từng tự mình trải qua những điều ấy.

Chỉ là, thời thế đã thay đổi.

Mặc dù Nam Thành là quê hương, căn nhà từng ở trước kia lúc quay về cũng mua lại, nhưng nhà của năm ấy vĩnh viễn không thể tìm lại được.

Lâm Phi Trì cụp mắt xuống.

Một lúc sau, anh đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Đúng vậy, coi như chỉ còn một thân một mình, vẫn có thể gọi đó là nhà.

“Xin chào, cho tôi một tách cà phê.”

Giọng nói dương quang ấm áp của một chàng trai trẻ vang lên bên tai, nghe có vẻ quen quen, lại có vẻ không quá quen như thế.

Ngước mắt lên thoáng nhìn qua, vậy mà giờ này lại có một vị khách mới đến. Đối phương không chỉ mặc áo dài quần dài, còn đeo khẩu trang, đội mũ, đeo kính râm, từ đầu đến chân kín như bưng, thế mà không nóng.

“Dạ được, cụ thể là loại nào?”

Lâm Phi Trì bước tới quầy lễ tân.

Người khách không trả lời.

Ngược lại đùa: “Chưa nói tới mặt mũi phải tươi cười, mắt cũng không thèm nhìn kỹ một chút sao? Chậc, cách đãi khách như này, chẳng trách --”

Lâm Phi Trì hơi cau mày.

Anh quay người lại, đang định nói gì đó, người đến đã tháo kính râm và khẩu trang ra, vì thế, dung mạo anh tuấn từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ nơi đất khách quê người, cuối cùng cũng phai mờ dần theo thời gian, lại một lần nữa xuất hiện.

Không còn là những bức ảnh, cũng không phải trên áp phích hay thước phim, mà là ngay trước mắt.

Lúc này, Kỷ Hạc Thời đang dựa vào cửa quán cà phê, ánh hoàng hôn vừa lúc chiếu lên thân thể hắn. Xung quanh mờ mờ u tối, chỉ có nơi hắn đứng ánh lên tia sáng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play