Tôi từng thích anh Quân.

Với một đứa trẻ tiểu học đầu óc còn quá đơn giản, việc được một anh trai tốt bụng hơn tuổi quan tâm dịu dàng như vậy, nếu không rung động mới khó hiểu.

Chỉ là ngày đó tôi vẫn còn nhỏ, cái cách tôi bám víu vào chút niềm vui nhỏ bé để sống qua từng ngày dần cũng vơi đi, kí ức không thể toàn vẹn mãi mãi.

Khi gặp lại, quả thực tôi cũng có một chút xúc động, tôi đã lén so sánh anh Quân với anh Ngủ Yên, cảm thấy anh Quân cũng chẳng hề thua kém, tôi thử tìm hiểu một chút về cảm xúc của chính bản thân mình.

Tôi thấy trong tình yêu, người ta cứ đến và đi nườm nượp, mới hôm trước còn mặn nồng đến hôm sau đã lại quay ngoắt, chẳng lẽ tình cảm là thứ dễ vứt bỏ đến thế?

Chỉ là, khi tôi ngồi cùng một nơi với anh Quân, tôi chẳng cảm nhận được gì trong bầu không khí. Không có cảm giác bình yên hay tim đập nhanh hơn vài nhịp, cũng chẳng có cảm giác muốn nhìn vào đôi mắt anh ta lâu hơn vài giây, chỉ có cảm giác như mình đang nói chuyện với chị Nhàn - người đã chăm sóc tôi ở mái ấm tình thương. Đó là thứ cảm giác thân thuộc chân thành về người đã cùng mình trải qua một vài giai đoạn khó khăn.

Tôi không biết mình có phải kẻ dễ dàng vứt bỏ tình cảm không, nhưng tôi biết mọi thứ với tôi đều cần có thời gian.

Anh Ngủ Yên đã sử dụng thời gian rất tốt.

Tôi nhận ra điều này khi anh Quân muốn giúp tôi lau đi vết bẩn nhưng tôi né tránh rất nhanh, còn với động chạm của anh Ngủ Yên, tôi tiếp nhận chúng bằng mọi giác quan.

Chẳng biết từ lúc nào anh Ngủ Yên đã đặc biệt hơn người khác rồi.

Chỉ là, dù anh Ngủ Yên đối xử với tôi rất tốt, rất khác biệt, nhưng tôi vẫn không chắc chắn về con người này.

Trong thang máy, anh Ngủ Yên đứng ngay cạnh tôi, chỉ cách một vài mi-li-mét, thiếu một khoảng nhỏ nữa là chạm nhau rồi.

"Đi chơi với bạn vui không?"

"Cũng vui ạ."

"Ừm." Anh Ngủ Yên gật đầu, "Sau em đừng đi về muộn như vậy nữa, không tốt đâu."

Tôi nghĩ ngợi, sau đó trả lời: "Mai là ngày em chuyển về nhà rồi."

Ý là không cần anh lo nữa.

"Em liên hệ được với chủ nhà rồi?" Anh Ngủ Yên nhìn sang cau mày hỏi.

Tôi thở dài, không còn cách nào khác đành nói: "Anh Nguyên, anh cho em thuê lại căn nhà đó đi."

"... Em nói gì...?"

"Từ lúc làm thư ký cho anh, em có quyền truy cập vào một số giấy tờ thông tin lưu trữ về giao dịch của anh. Em biết căn nhà kia là anh mua. Em biết cả việc người chủ nhà nghe điện thoại hôm đó là trợ lý của anh nữa. Cậu ta là Trợ lý Chủ tịch, tên An nhỉ?" Tôi nói một mạch, "Mua căn nhà xấu xí một cách thoải mái như thế, chẳng hiểu anh nghĩ gì."

Anh Ngủ Yên đáp lại ngay: "Anh trả đúng giá, không lãng phí tiền đâu. Anh thấy chủ nhà hơi lưỡng lự không muốn bán nên bù thêm một chút thôi."

"Em nghĩ anh cũng nên trả lại em cái túi xách nữa. Bêm trong có thẻ ngân hàng và căn cước công dân."

Nghe đến đây, anh Ngủ Yên nhìn xuống đất, lúc này không nhìn tôi nữa.

Chắc là anh ta đang quê lắm, nhưng kể cả bị quê hay lời nói dối có bị vạch trần thì anh ta vẫn là người giàu. Mua một căn nhà thể hiện sự giàu có, ăn trộm túi xách của tôi cũng chẳng bị nghĩ là tham lam.

Đột nhiên anh ta ngẩng đầu, nói: "Nếu em đã hiểu được đến vậy, thì em cũng biết việc anh làm là có ý gì."

À thì tôi hiểu ý anh ta muốn ở cùng tôi.

Tôi cũng thích như vậy, nhưng đích đến là gì thì tôi không chắc chắn. Với lại dù đích đến thế nào thì tôi cũng không thể theo anh ta được.

Nhớ đến chuyện lập gia đình vừa trao đổi với anh Quân, tôi chợt muốn bật cười. Tôi luôn có kế hoạch chuẩn bị cho cuộc sống cô độc trong tương lai. Tôi hạn chế hết mức việc lãng phí thời gian để tập trung kiếm tiền với mục đích trước mắt là mua lại căn nhà kia, rồi tới một thời điểm nào đó tôi sẽ nghỉ ngơi và làm điều mình thích, không phải phấn đấu quá nhiều nữa. Suy cho cùng tôi chăm chỉ cũng chỉ để sau này lười biếng.

Khi hay tin mình sắp chết chỉ là nhầm lẫn, tôi còn định quyết tâm kiếm tiền nuôi thêm một anh Ngủ Yên bởi vì tôi phát hiện sự xuất hiện anh Ngủ Yên là điều tôi thích. Và rồi khi tôi cố gắng vì một mục tiêu khác bản thân, cuộc sống của tôi đột nhiên có hương vị hơn sự nhạt nhẽo trước đó.

"Em không chắc điều mình nghĩ có giống anh không." Tôi nói.

Cửa thang máy lại mở ra, tôi định rời đi nhưng bị anh Ngủ Yên cầm cổ tay kéo trở về.

Anh ta nhìn tôi thật lâu, cửa thang máy đóng lại.

Trông anh hơi bí bách, như có điều gì đó khó nói ra lời, như là có điều lưỡng lự không dám thực hiện.

Anh Ngủ Yên lại hôn tôi.

Cái mối quan hệ này thật là kì cục.

Bàn tay anh Ngủ Yên nắm lấy tay tôi thật chặt. Tôi chợt thấy xúc cảm nơi tay không đúng lắm. Bàn tay anh ta dính dính thứ gì đó, rồi cái thứ dính dính kia lại truyền sang tay tôi khiến tôi khó chịu.

"Tay anh làm sao vậy?"

Tôi nâng hai bàn tay đang nắm lấy nhau lên, hơi cúi đầu nhìn, chóp mũi thoang thoảng ngửi thấy mùi kẹo mạch nha cùng hương thơm ngậy của dừa phảng phất, cảm giác khá quen.

Mùi này là mùi của bò bía mà?

Có điều mùi bò bía chỉ khiến tôi lơ đãng đôi chút. Trong không gian chật hẹp, tôi khó mà lảng tránh sự hiện hữu của anh Ngủ Yên. Hơi thở đôi bên vương vất trong bầu không khí, tôi dần hé mắt thấy gương mặt của anh vẫn rất gần, chóp mũi cơ hồ chạm lấy nhau, khiến tôi càng lúc càng không bình tĩnh lại nổi.

Anh Ngủ Yên thì thầm nói: "Đừng về, ở đây với anh đi."

"Tại sao?"

"Ở một mình buồn."

Ở một mình buồn?

"..."

Tôi không biết nói gì, anh Ngủ Yên vẫn nhìn tôi đợi câu trả lời.

Thấy tôi vẫn còn suy nghĩ, anh Ngủ Yên nói thêm: "Nếu không ở chung như trước được, thì em hẹn hò với anh là được mà? Em thích anh đúng không?"

Vừa nói vừa xoa xoa eo tôi.

Tôi quên mất là tay anh ta còn đặt trên người tôi. Lúc này không bị nụ hôn làm mất tập trung, hành vi xoa eo khiến tôi hơi nổi da gà nên giật mình chạy ra khỏi thang máy.

"Em phải về." Tôi nói như một cái máy.

Anh Ngủ Yên bước ra khỏi thang máy. Cánh cửa tự động sau lưng khép lại, anh Ngủ Yên nhìn tôi hồi lâu mới đáp: "Cũng được thôi."

Tôi ngập ngừng hỏi: "Anh sẽ không vì phật ý mà không cho em thuê lại nhà chứ? Nếu không thì em sẽ mau chóng tìm căn khác."

Anh Ngủ Yên cau mày liếc tôi: "Em nghĩ anh là người nhỏ mọn như thế à?"

"Vậy... anh mua căn nhà lỗi phong thuỷ đó làm gì?"

"Vì anh thích nó thôi. Em yên tâm anh mua không lỗ đâu."

Đó là căn nhà mà tôi có ý định kiếm thật nhiều tiền để mua. Anh Ngủ Yên nói như vậy làm tôi hơi hoang mang về giá bán lại sau này của nó.

"Vậy anh sẽ tiếp tục cho em thuê lại... nhỉ?" Tôi hỏi một cách không nắm chắc lắm.

Anh Ngủ Yên nở nụ cười hoà ái của tổng giám đốc nói: "Ừ, tất nhiên rồi."

Tôi định hỏi lại xem giá cả có như cũ, 4 triệu một tháng, điện giá dân 3000/số nước 6000/khối hay không, nhưng do thấy không hợp với tình cảnh này lắm nên không hỏi.

"Muộn rồi, về ngủ để mai còn đi làm."

Tôi gật đầu, theo anh Ngủ Yên vào nhà. Chợt nhớ ra cái túi xách, tôi hỏi: "Còn điện thoại và ví của em..."

"Ừm." Anh Ngủ Yên đáp, nhưng lúc này anh không nhìn tôi nữa, chân tay cứng nhắc về phòng mở két lấy ra chiếc túi xách tôi sử dụng hôm đi chơi với Minh. Khi đưa cho tôi anh ta cũng quay mặt về phía khác, vành tai hơi đỏ.

Tôi không vạch trần hành vi trộm cắp của anh ta, chỉ đơn thuần nhận lại và trở về phòng. Mở ra thấy đồ đạc bên trong còn nguyên, tôi thầm thấy may mắn vì đã tìm lại được nó chứ cũng không cay cú anh Ngủ Yên lắm, bởi vì bản thân tôi có những ngày khá vui vẻ.

Dưới đánh giá của một chuyên gia so sánh lãi lỗ như tôi thì tôi thấy chuyến này tôi lãi.

Tôi cắm sạc điện thoại và vào phòng tắm, lúc bước ra đã thấy anh Ngủ Yên đã nằm ngủ sẵn trên giường, chăn kéo che quá đầu dưới điều hoà phả gió mát, chân tay lòi ra khỏi chăn. Tóm lại mục đích của cái chăn chỉ là để che mặt.

Tôi mở điện thoại đã được sạc lên.

Trong công việc tôi luôn liên lạc qua Zalo, người thân bạn bè không có nên dù tắt điện thoại mấy hôm cũng chẳng sao. Sau lần đi chùa thì có thêm lần này là tôi tắt máy trong thời gian dài nên khi vừa mở ra đã nhận được thông báo tới tấp. Chỉ có một vài cuộc gọi nhỡ của Minh từ hôm đi quán rượu, một số lạ gọi tới hai ba lần, một cuộc gọi từ máy bàn của mái ấm tình thương Thiên An cùng thông báo ngân hàng và vài cái app khác. Tôi xoá hết những thứ không quan trọng, ghi nhớ các cuộc gọi nhỡ để mai gọi lại và lên giường chuẩn bị ngủ.

Anh Ngủ Yên thấy tôi vừa lên giường liền vươn tay chia cho tôi một ít chăn, mặt vẫn không thò ra khỏi chăn nói: "Ngủ ngon nhé."

***

Sáng hôm sau tôi gọi điện cho bên Thiên An trước, chị Nhàn nghe điện thoại thấy người gọi là tôi thì chuyển cho Nhung nghe ngay.

Nhung phấn khởi nói: "Chị Chi ơi! Có kết quả thi cấp 3 rồi. Em và Huy đỗ trường trung học phổ thông Kim Liên rồi đó chị!"

Nghe tin vui đầu ngày, tâm trạng tôi cũng tốt lên theo. Huy và Nhung không có người nhận nuôi nên tôi đã từng bày tỏ đề nghị việc hỗ trợ hai đứa đi học cấp 3 khi thu nhập của tôi bắt đầu ổn định bởi tôi là người tận tay chăm sóc chúng từ khi chúng còn rất nhỏ, tình cảm khá khăng khít, hơn nữa chúng đã tỏ ra là những đứa trẻ cực kì thông minh từ rất sớm.

"Giỏi quá. Chúc mừng hai đứa nhé. Vậy hai đứa có kế hoạch gì chưa?"

"Dạ, sáng thứ Bảy bọn em sẽ đi nộp đơn nhập học ạ. Chúng em qua nhà chị vào chiều thứ Sáu được không ạ?"

Tôi đã nhắm trước rằng Huy và Nhung sẽ ở với tôi khi chúng học cấp 3. Sở dĩ tôi đề xuất chúng nộp nguyện vọng vào trường Kim Liên vì trường đó cách nhà tôi chỉ một cây số. Tôi nói: "Chiều thứ Sáu hai đứa bắt xe bus qua nhà chị nhé. Hai đứa qua nhà chị mấy hôm, cuối tuần chị dẫn hai đứa đi chơi."

Nhung nghe vậy mừng rỡ nói: "Em cảm ơn chị! Ngày mai chúng em qua sẽ báo chị."

Tôi nhắn địa chỉ cụ thể cho chị Nhàn để chị ghi lại cho Huy và Nhung. May mắn là đầu ngõ nhà tôi có một trạm dừng chân xe bus, chúng chỉ cần đi hai chuyến là tới được đây để tôi đón vào từ đầu ngõ.

Xong việc, tôi tiếp tục gọi cho số lạ gọi nhỡ trong máy. Người nghe điện ở đầu dây bên kia là Thanh Hà.

"Chi đấy à? Tớ còn tưởng cậu biết là tớ gọi nên không dám nghe máy."

Lần trước tôi đã cho Hà số điện thoại của tôi dù lúc đó tôi đang dùng số khác trong điện thoại dự phòng của anh Ngủ Yên. Tôi thật sự rất muốn cúp máy luôn, nhưng vì không muốn tỏ ra là bản thân đang trốn tránh nên nói: "Cậu gọi tôi có chuyện gì?"

"Là chuyện lần trước mình nói với cậu đó, họp lớp. Cuối tuần này sẽ họp lớp, lần này mọi người tuy bận rộn, nhiều người có con cái hết rồi vẫn phải sắp xếp thời gian để đi, nên là cậu cũng phải sắp xếp để tới đấy."

Tôi nói thẳng thừng: "Tôi không hiểu cậu mời tôi để làm gì."

"Chúng ta là bạn cùng lớp mà."

"Cậu biết mối quan hệ của chúng ta không tốt như vậy."

"Cậu vẫn để ý chuyện ngày đó à? Hồi đó còn trẻ con, có biết cái gì đâu chứ."

Tôi hoài nghi cái người mới đứng nhục mạ tôi ở sảnh công ty ngày đó và người nói ra câu này có phải là một hay không, nhưng tất nhiên tôi không rảnh làm những chuyện không đâu nên nói: "Vậy cậu cứ gửi địa chỉ thời gian như cậu muốn. Đến hay không là việc của tôi."

"Cậu thật sự không muốn đi à? Hôm đó Nam cũng sẽ đi đấy."

Tôi không mất quá nhiều thời gian để nhớ xem Nam là ai. Cậu ta là một chàng trai khá nổi bật trong lớp, là đối tượng mà Hà luôn bám riết, cả hai người đó đã hẹn hò với nhau. Về sau khi ngoại hình gầy còm quê mùa thay đổi do dậy thì muộn và mọi người cũng nhận ra tôi chẳng phải kẻ khó ưa, Nam cũng để ý. Rồi cậu ta quay ngược lại với Hà, nói rằng Hà bắt nạt tôi quá đáng. Điều này như kích thích khiến Hà căm ghét tôi nhiều hơn, chính thức bắt đầu chuỗi ngày cô ta vu khống bôi nhọ tôi thầm lặng, đủ các loại chuyện từ trộm cắp tới quyến rũ thầy giáo và bạn nam. Dù chẳng cái nào có bằng chứng xác thực nhưng tin đồn cứ nối đuôi nhau xuất hiện, người không tìm hiểu đều tặc lưỡi cho qua, không có nhu cầu biết sự thật vì dù sao cũng không phải là chuyện của họ. Đâu đó trong suy nghĩ họ sẽ nghiêng về phía tôi thực sự làm những điều đó chỉ vì tôi là đứa trẻ mồ côi thấp hèn. Sau cùng thì các bạn học lẫn Nam đều xa lánh tôi vì đám tin đồn kia quá đủ phiền phức. Nhưng sau chuyện này Nam và Hà cũng chia tay, Hà thì đổ toàn bộ lỗi lầm cho tôi.

"Nam đi hay không cũng không liên quan đến tôi. Chúc cậu và mọi người họp lớp suôn sẻ."

Tôi cúp máy, sau đó cất đống đồ ăn mới nấu xong vào trong tủ lạnh.

Sau hôm qua, trong lòng tôi hơi lăn tăn về việc anh Ngủ Yên không ăn trưa, vì vậy tôi dậy sớm nấu sẵn thức ăn để tới giờ nghỉ trưa thì chạy lên trên làm nóng lại, cho vào hộp cơm siêu to khổng lồ mà lần trước cả hai mua ở siêu thị và mang lên phòng tổng giám đốc lúc 12:00.

Hôm nay anh Ngủ Yên dậy muộn, không biết chuyện tôi nấu nướng nên khi thấy tôi mang chiếc hộp cơm quen thuộc tới cũng khá bất ngờ.

Tôi bày hộp cơm lên bàn phòng khách, anh Ngủ Yên tới ngồi ngay ngắn, cầm đũa gắp thử miếng thịt hỏi: "Cơm của em đâu?"

Hôm nay tôi không có ý định đi ăn ngoài nữa, vì tôi đang trốn tránh việc gặp lại Hà. Tiện thể thì tôi cũng làm thêm một phần cơm cho tôi, nhưng vì nhà anh Ngủ Yên không có hộp cơm chuyên dụng nào khác nên chỉ đựng cơm và thức ăn vào chung một hộp thuỷ tinh cỡ nhỏ để nhét vừa túi giữ nhiệt hộp cơm của anh Ngủ Yên.

Lúc tôi lôi cái hộp đó ra, anh Ngủ Yên cau mày hỏi: "Em ăn ít thế?"

Sau đó anh ta gắp thêm thức ăn và cơm cho tôi, nhiệt tình mời chào: "Em ăn nhiều vào nhé."

Điệu bộ rất ra dáng chủ nhà, như thể anh ta là người mời cơm vậy ha ha ha.

Ăn xong anh Ngủ Yên ngoan ngoãn xếp hộp cơm vào túi, chạy đi súc miệng rồi mau lẹ chạy vào phòng nghỉ. Bấy giờ tôi mới phát hiện anh ta chẳng khác gì lúc ở nhà tôi, rất thích ngủ trưa, ngủ không lệch hôm nào. Nếu có ngày nào đó anh ta không ngủ thì buổi chiều sẽ hơi ỉu xìu.

Anh ta vừa lên ghế nằm liền nhìn tôi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý nói mời nằm cùng.

Tôi đang định nói mình không buồn ngủ thì tự nhiên bản thân ngáp một cái trong vô thức. Tôi bịt miệng hoang mang tự hỏi, phải chăng tôi đã qua giai đoạn tuổi trẻ không cần ngủ trưa?

Anh Ngủ Yên hơi nhổm người liền nắm được tay tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế, giúp tôi cởi giày cao gót.

Tôi vừa nằm xuống, cảm thấy đệm ghế lẫn vòng tay của anh Ngủ Yên quá mức êm ái liền giật mình nhớ ra mình cần đặt một chiếc báo thức. Không thể ngủ quá trưa như lần trước được.

"Tóc Chi thơm quá."

Anh Ngủ Yên nói trên đỉnh đầu tôi.

Sao anh ta lại khen tóc tôi thơm trong khi tôi chỉ dùng dầu gội dành cho nam giới trong phòng tắm của anh ta thôi vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play